Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Chương 21: Phim Ảnh (1)




Sáng sớm hôm nay, thôn dân của thôn vui vẻ bắt đầu làm việc.

Tin tức được lan truyền rộng rãi trong thôn. Sáng hôm nay đội chiếu phim sẽ về đến Trần gia trang, hình như nghe nói ban ngày sẽ trưng bày hình ảnh, buổi tối sẽ chiếu phim, chiếu phim ngoài trời. Điều này khiến mọi người vừa mừng vui vừa thấy lạ.

Phim ảnh, thứ lạ biết bao, bình thường chỉ có những người ở huyện thành mới được xem thứ này. Trước đây trên huyện thành cũng chỉ có chiếu phim ngoài trời, còn phải mua vé nữa, một hào một vé, hai năm trước mới dựng rạp chiếu phim.

Có mấy người trong thôn sốt ruột tò mò, dự tính khi nào tan làm buổi trưa, thì sẽ đến Trần gia trang xem người ta đến chưa, có ảnh gì, khi quay về sẽ có mấy đề tài để nói chuyện, rồi thì khoe khoang chém gió.

Sáng sớm ở nhà họ Lý, bình thường thì sáng sớm căn bản là chẳng thể trông thấy Lý Bảo Đản đâu, thế mà nay đã sớm ngồi bên bàn mà đợi.

Bà Lý ôm lấy Lý Bảo Đản, mặt đầy trìu mến đút trứng hấp cho nó ăn, trên bát trứng có có chút hành lá, nhiều một chút dầu thơm, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta nhỏ dãi.

Hai người Lý Cúc và Lý Quyên thì ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, ánh mắt đầy khao khát nhìn vào bàn tay bưng bát trứng hấp của bà Lý. Bà Lý không thèm nhìn bọn chúng. Hai cái “món hàng cần bù tiền”*muốn ăn trứng hấp sao, mơ gì mà mơ đẹp thế.

*Ý chỉ con gái ngày xưa đi lấy chồng cha mẹ phải cho tiền làm của hồi môn.

“Đi qua đằng kia, trông cái nết của hai đứa mày này, nhìn thôi đã khiến người ta mất hứng ăn, đừng có đứng đây cản trở ảnh hưởng đến việc ăn uống của cháu đích tôn của tao.”

Nhũng thứ quý giá trong nhà này đều là của cháu đích tôn của bà ta, những thứ khác là của con trai bà ta Lý Cường và bà Lý, còn những người khác thì là cỏ rác.

Nếu như không phải con chồng trước của Từ Tú Anh biết làm lụng, hai cái “món hàng cần bù tiền” kia thì là ruột thịt, không thì đã được bà ta dạy giặt đồ, nấu cơm rồi. Làm gì có cuộc sống tốt như hiện tại.

Bình thường thì làm việc lười biếng, bữa đực bữa cái, còn không bằng cái đứa con chồng cũ kia nữa, cái thứ vô dụng. Ngày thường thì đưa Bảo Đản đi dạo quanh, lúc về không phải làm việc nấu cơm, hay bị đánh, có con gái nhà ai mà được chiều thế không.

Hiện tại Lý Bảo Đản mới tám tuổi. Bởi vì thường được chơi đùa, làm loạn bên ngoài, trông vừa đen vừa béo, sức vóc thì cao hơn bạn bè đồng trang lứa, trông thật béo tốt. Đó cũng là điều khiến bà Lý tự hào nhất, có ai mà trông khỏe khoắn được như Bảo Đản của bà ta chứ.

Lý Bảo Đản tám tuổi chỉ thấp hơn Lý Cúc mười hai tuổi một chút, Lý Quyên mười tuổi thì càng không thể so bì. Ba chị em đứng lại sát bên nhau nhìn cái là biết có chuyện gì.



Ở cái thời đại này, có thể nuôi dưỡng được đứa trẻ như thế, người nhà họ Lý cũng coi như có bản lĩnh.

“Bà nội ơi, buổi tối chúng ta đi sớm một chút, phải ngồi ở cái chỗ gần nhất, tránh ngồi xa đã không thấy gì rồi còn ồn.” Lý Bảo Đản ăn trứng xong thì lau miệng một cái rồi kéo bà nội lại nói.

Đội chiếu phim hai năm trước đã tới một lần, cũng là tại Trần gia trang. Trần gia trang là thôn lớn nhất trong các thôn quanh đây, có mấy đội sản xuất, sân phơi cũng lớn, chứa được nhiều người, mỗi lần đội chiếu phim tới thì đều chọn Trần gia trang.

Những người ở xung quanh muốn xem đều sẽ đến từ sớm để chiếm chỗ.

Hai năm trước, cảnh tượng đó để lại trong lòng Lý Bảo Đản một ấn tượng sâu sắc. Người thì nhiều vô kể, vai kề vai, chồng lên nhau. Tiếc là nhà họ Lý đến muộn, phía trước đều nghẹt lại không thể tiến vào, Lý Bảo Đản cưỡi lên cổ cha là Lý Cường thì xem rất rõ nhưng tiếc là chẳng nghe thấy tiếng.

Về đến nhà thì nó nổi giận, vừa hét vừa làm loạn, trách nọ trách kia, tóm lại lần đó không xem được phim đều tại lỗi của bọn họ.

Hai hôm trước nghe nói đội chiếu phim sắp đến khiến cho Lý Bảo Đản kích động. Đúng vậy, hôm nay lần đầu tiên sáng tinh mơ nó đã dậy, cả nhà la hét ầm ĩ chạy vòng vòng quanh nó.

“Được rồi, cháu ngoan của bà, đừng có sốt ruột, sốt ruột quá không được, như vậy khiến bà đau lòng muốn chết.”

“Hai “món hàng cần bù tiền” là chị gái của cháu kia cả ngày ăn không ngồi rồi không đi làm, để bà bảo tụi nó mang ghế đẩu đến chiếm chỗ ngồi nhá, chiếm chỗ ngồi đầu tiên luôn.”

Bà Lý vừa nói vừa chỉ vào hai chị em: “Không nghe thấy em trai nói gì à, bây giờ còn không đi xem đội chiếu phim đã đến Trần gia trang chưa à. Cầm ghế đẩu ở nhà đi đến đó chiếm chỗ ngồi đẹp ở hàng đầu tiên. Còn nữa cầm hai củ khoai lang đi, buổi trưa hai đứa không cần về nhà, ngồi ở đó đợi đến tối luôn đi.”

“Dạ con biết rồi thưa bà.” Hai chị em ngoan ngoãn đồng ý, vừa đi khỏi tầm mắt của bà Lý, liền bất bình mà giẫm lên thân cây ngô và thân cây cỏ dại được phơi ở cạnh tường.

Hai hôm nay Lý Thảo vô cùng chăm chỉ canh những thân cây ngô rải rác ngoài đồng, cỏ dại cây cối mọc um tùm trên đất hoang. Những cây dại chết vào mùa đông đều được mang về nhà hết. Sau khi phơi phóng khô ráo thì có thể dùng liên đậu buộc lại rồi đặt ở chân tường, từng bó từng bó một, trước sau phòng đều có, nhìn vào là khiến người ta vui mừng.

Những gia đình bên cạnh hay hàng xóm đến chơi đều nói vài lời ganh tỵ.



Những điều ấy khiến cho bà Lý thấy vui mừng. Bà ta là người coi trọng mặt mũi,vì thế mà hai ngày nay thái độ của bà Lý với Lý Thảo đã tốt lên không ít, lúc múc cháo thì cũng múc những chỗ đặc.

Buổi trưa hôm nay Lý Thảo lại ôm về nhà hai vòng lá thông lớn. Lúc chiều tan làm về thì bỏ một nửa đống lá thông đã phơi xong vào kệ bếp trong phòng bếp, nửa còn lại thì đặt vào cửa phòng củi. Bên trong ngoài giường của Lý Thảo thì còn lại đã chất đầy củi.

Giờ tan làm chiều này sớm hơn, năm giờ đã đánh chuông. Bình thường sau sáu giờ thì mới tan làm, hiện tại vụ gieo hạt xuân cơ bản đã hoàn thành, hạt giống đã xuống đất, những gì còn lại là làm cỏ, tưới nước và đuổi chim.

Lý Bảo Đản ăn cơm xong vừa lau miệng xong đã la lối đòi đi xem phim. Những người còn lại trong nhà họ Lý thật hết cách với nó, chỉ có thể chiều theo nó thôi.

Vội vàng ăn cho xong, buông bát đũa rồi kéo Lý Bảo Đản đi ra ngoài.

Lý Thảo lo sợ rụt rè đi đằng sau người nhà họ Lý, dùng ánh mắt khát vọng nhìn bọn họ, khóe miệng khẽ động. Dường như hồi tưởng về những ký ức đi xem phim trước đây, cuối cùng cũng gợi lên sự dũng cảm, dùng giọng nói như muỗi vo ve để mở lời: “Bà, con cũng muốn đi xem phim, con có thể đi cùng không?”

Bà Lý chẳng nói gì, cũng chẳng để ý, bước chân cũng chẳng chậm lại, giống như là chẳng nghe thấy gì hết mà kéo cháu trai mình ra ngoài.

Bà Lý không nói gì, Từ Tú Anh cũng sẽ không chiều theo tính khí của cô: “Nhìn gì mà nhìn, bát đũa không cần rửa, quần áo không cần giặt à? Phim ảnh đâu phải thứ mà mày có thể xem, ngoan ngoãn ngồi nhà đi, rửa bát giặt đồ, còn đun nước nữa. Bảo Đản đi về sẽ ra mồ hôi cần phải tắm rửa, nếu như quay về mà mấy chuyện này còn chưa xong thì cẩn thận cái làn da của mày.”

Lý Thảo nghe thấy những lời này thì bị dọa cho sợ, sắc mặt bỗng chốc tê cứng, cơ thể run rẩy, hèn nhát mà đáp lại.

Từ Tú Anh nhìn thấy phản ứng của Lý Thảo thì khóe miệng mang đầy nét cười, thân thiết theo sau đuổi theo sau rồi kéo lấy tay Lý Đản mà ra khỏi nhà.

Nhìn người nhà họ Lý dần dần đi thật xa, trong thoáng chốc đã mất dạng chẳng thấy nữa, Lý Thảo cúi đầu xuống. Người ngoài nhìn vào thì trông như đang buồn, nhưng hình ảnh yếu đuối, sợ hãi được phơi bày trước mắt Từ Tú Anh lúc nãy đã bỗng nhiên biết mất sạch sẽ, con ngươi đen láy chuyển động, nhìn chằm chằm vào đôi giày dười chân mà trầm ngâm mất mấy giây. Cuối cùng hình như là đã nghĩ thông suốt điều gì đó, lại như là đã hạ quyết tâm rồi chầm chậm cong miệng.

Lý Thảo quay lại gian chính, thu dọn bát đũa lại, tiện đó dùng nước xối một cái, trông bên ngoài thì có vẻ là đã sạch rồi, sau đó xếp bát đũa vào tủ, lấy chậu gỗ cho quần áo vào rồi đi ra bờ sông giặt đồ.

Đến bờ sông, Lý Thảo không ngờ mình sẽ gặp Bảo Lâm ở đây.

Cô ấy bưng chậu đồ ngồi bên Bảo Lâm tìm hòn đá, vừa chà quần áo cho người nhà họ Lý vừa nói chuyện với Bảo Lâm.