Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Chương 11: Món Tiền Đầu Tiên (2)




“Uống nước?” Vương Kiến Đảng đặt sọt phía sau lưng xuống, lật qua lật lại, phát hiện không mang theo lục bình, vỗ đầu tiếc nuối nói: “Bảo Lâm, con đi vội quá quên mang nước rồi, ba dẫn con ra mấy nhà bên đường để xin miếng nước uống. "

Bảo Lâm tất nhiên biết là không mang theo nước, nàng lần này khi đi ra ngoài, muốn nghĩ ra một cái cớ, vì vậy nàng đã không nhắc nhở cha của mình mang theo nước.

Bây giờ, việc xin ai đó xin miếng nước là một điều hết sức bình thường.

" Cha, để con tự đi đi, phải đi tới nhà thím đó như thế nào?" Bảo Lâm chỉ vào khoảng sân nhỏ có lát gạch ngói lớn bên cạnh, vừa nói vừa nhìn người thím đang nhặt rau.

Người thím này trông mới ngoài năm mươi, dung mạo đoan trang, hệt như một bác gái bình thường với những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, nhưng nhìn tổng thể thì trông rất thoải mái, bởi vì thím ấy ăn mặc rất sạch sẽ và gọn gàng.

Tóc được chải gọn gàng, dùng lược nhỏ ghim sang một bên, quần áo cũng trông rất mới, giặt lại càng sạch, trông rất gọn gàng.

Nói cách khác, chỉ cần nhìn quần áo kia, thím ấy rất khác so với những thím ở trong thôn, Bảo Lâm chỉ cảm thấy thím rất giống với những người trong thôn ở kiếp trước của Bảo Lâm.

Lúc này, người hái rau trong sân dường như đã nhận ra điều gì đó, nhìn ra phía ngoài sân, như muốn nghe xem người bên ngoài đang nói gì.

Vương Kiến Đảng cũng nhận ra được ánh mắt của thím, người ở trong sân, sau khi nghĩ lại, thà là ở bên ngoài, cũng không thể để bị hiểu lầm: "Được rồi, uống nước xong thì đi ra ngoài, cha đợi con ở bên ngoài."

Bảo Lâm cõng theo sọt tiến vào sân " thím ơi cháu quên không mang theo nước, thím cho cháu xin miếng nước với được không ạ?"

Thím Tần cười cười, buông rau trong tay xuống nói " có cái gì mà không được, đợi một lát thím đi lấy nước"

Thím Tần nói xong liền xoay người đi vào trong phòng bếp nhỏ ở phía bên trái.

Khi bước ra, thím Tần đưa bầu nước cho Bảo Lâm, sau đó nàng cũng nhét một nắm lớn nấm khô do chính tay nàng phơi cho thím Tần.

“thím thím, thím đúng là một người tốt, buổi trưa có thể đem số nấm này nấu như vậy là có thể thêm một món ăn trong nhà.” Bảo Lâm nói xong liền háo hức uống nước.

“Cái này, lấy lại đi, chỉ là một ngụm nước mà thôi, thím không thể lấy đồ của cháu được.” thím Tần nói xong liền đẩy thứ trong tay về phía Bảo Lâm.



"Thím, nấm này con hái trên núi không có giá trị gì đâu. Trong nhà còn nhiều lắm. Lần này cũng là nương con bị ốm. Đại phu nói là bị kiệt sức, phải ăn đồ bổ để bổ sung dinh dưỡng, nên mới nghĩ đem mấy thứ này lên huyện thành, chỗ nhà biểu thúc xem có thể đổi được một ít đồ bổ sung dinh dưỡng cho nương ăn không. ” Bảo Lâm không nhận lại, khi nhắc tới nương hai mắt nàng đỏ hoe lại.

"Đúng rồi thím, thím ơi, cha cháu vẫn còn đang ở bên ngoài, ông ấy cả một buổi sáng rồi chưa uống nước. Cháu lấy phần nước còn lại ra cho ông ấy uống có được hay không?"

" Có đủ hay không? Đợi chút ta múc đầy rồi đem ra. ”Nói xong liền cầm lấy bầu nước, một lúc sau liền cầm một bầu đầy nước đưa cho Bảo Lâm.

“vâng, cảm ơn thím.” Bảo Lâm xoay người bước ra ngoài sân.

"Cha, lâu như vậy rồi, người cũng khát rồi đúng không. Đây là nước của nhà thím đó, mau uống đi." Bảo Lâm nói rồi đưa nước cho Vương Kiến Đảng, nhìn làn da trắng trên môi của cha mình. Nàng liền hối hận sao mình không mang nước đi, dù sao bán đồ cũng không có cái gì, sao có thể để gia đình mình chịu khổ trước như vậy.

“được, ta uống đây.” Vương Kiến Đảng nhìn đứa con gái ngoan ngoãn, nước giếng trong miệng càng cảm thấy ngọt hơn cả nước đường.

Sau khi Vương Kiến Đảng uống nước xong, Bảo Lâm quay lại sân với gáo nước trên tay.

Thím Tần nhìn thấy con gái người hơi gầy nhỏ đi mang nước cho cha mà cảm thấy khó chịu, thật là đứa con có hiếu mà.

Nghĩ nghĩ, cả nhà mình ăn để đi làm, đi học, lương của gia đình cũng khá. Mọi thứ đều khá ổn nhưng chỉ thiếu mỗi lương thực, thiếu rau, giờ thành phố quy hoạch, cái gì cũng cung cấp hết, chỉ là mua đồ bắt buộc phải bằng vé, vậy thì một gia đình không đủ vé để dùng.

Thấy Bảo Lâm trở lại, thím Tần do dự một lúc, nhưng vẫn nói: "cháu gái, vừa rồi thím thấy nấm của cháu ngon lắm. Nhà thím cũng đông người. cháu ra ngoài hỏi cha cháu xem mấy cái này có thể đổi với nhà thím được hay không."

" Thím không để các cháu bị lỗ đâu, nên dùng đường đỏ đổi nhé. "

Nghe vậy, hai mắt Bảo Lâm sáng lên:" thím, có thật không? Có thể đổi được?. Vậy không cần hỏi cha cháu, cháu có thể làm chủ được ,lần này cha con chúng cháu xin nghỉ phép để lên huyện thành, vì nhà không có tiền hay vé gì, chỉ muốn đổi một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng mang về cho nương bồi bổ. ”

“ đúng rồi, thím, cha cháu vẫn còn đồ trong sọt nữa, thím có muốn xem luôn không? ” Bảo Lâm đặt sọt xuống, mở ra cho thím Tần kiểm tra.

“được, có thể mang vào chung luôn!”

Sau khi bước ra khỏi cửa, Bảo Lâm lại đến bên cạnh cha mình, suy nghĩ một chút, muốn nói thật hay là giấu đây.

"Cha, thím ở trong đó vừa nói nấm của con tốt, muốn đổi bằng đường đỏ. Con nghĩ đổi đường đỏ còn tốt hơn nhiều so với việc bán cho trạm thu mua. Thím là người tốt nên trao đổi nó với thím có được hay không?. ” Bảo Lâm kéo góc áo của mình, do dự nói.



Vương Kiến Đảng nghe xong, lúc đầu không có phản ứng gì, nhưng phải hai ba giây sau mới hiểu được con gái mình đang nói cái gì, không phải là muốn xin miếng nước thôi hay sao! Tại sao lại thay đổi rồi, giờ lại muốn đổi cái gì.

Nghĩ một chút, trong sọt cũng không mang theo bao nhiêu thứ, chỉ là một cân nấm cùng ba cân măng tre, mang đến trạm thu mua cũng chỉ có bảy tám xu, đổi được một cân hay nửa cân đường đỏ đều được, Nếu con gái muốn đổi thì cứ để cho nó đổi vậy, Cũng lâu rồi không mua kẹo cho nó.

Mấy loại nấm này dù sao cũng không nhiều.

“Được rồi, đổi đi, dù sao cũng không nhiều, đây này, cha sẽ đợi con ở đây.” Vương Kiến Đảng nghĩ đến đây liền không khỏi luống cuống, thuận thế đưa sọt cho Bảo Lâm.

Bảo Lâm thấy cha nàng không có ý định tham gia, nàng vốn định lấy một số hàng hóa ở trong không gian cho vào sọt, bí mật đặt hai túi nấm khô từ không gian vào.

“thím ơi, cũng coi cái này đi.” Bảo Lâm đặt sọt của cha xuống để thím kiểm tra.

“Được rồi, những cây nấm này còn khá tươi.”

Thím Tần nhìn đồ, sau khi úp ngược vào sọt phía sau của mình, thím xoay người quay vào nhà lấy hai gói đường đỏ đưa cho Bảo Lâm: "Đổi hai gói đường đỏ này được không? Một cân một túi, cầm lấy, đường này thím có rất nhiều."

Con trai lớn của thím Tần là giám đốc nhà máy đường trên quận, gia đình thím thực sự không thiếu đường.

Vừa rồi cô lật nấm bằng tay, có ba bốn cân nấm, cộng thêm ba bốn cân măng, đường đỏ hai cân cũng không lỗ, bình thường mua nấm cần vé mà giá cũng cao, lấy hai nắm, ngâm một nắm, thái chỉ, chiên là được một món ăn, những món đồ khô này, cả tháng trời nhà sẽ không lo không có đồ nấu nữa.

Thấy giọng điệu thoải mái của thím, Bảo Lâm cũng biết gia đình thím không thiếu đường giá cả cũng phù hợp.

Măng nấm bán ở trạm thu mua chỉ khoảng 2 đồng, nhưng lần này không mang tới cho trạm thu mua, giá cả tuy không so được với chợ đen nhưng ít nhất cũng tốt hơn trạm thu mua. giá cả phù hợp, cả hai bên đều được mong muốn của riêng mình.

nếu Bảo Lâm có vé, nàng sẽ không nghĩ đến việc đến huyện thành để thay đổi mọi chuyện.

"Vâng, chỉ cần nương được bổ sung dinh dưỡng là được. Cám ơn thím." Bảo Lâm cầm lấy đường đỏ bỏ vào giỏ, sau khi liên tục cảm ơn liền bước ra ngoài sân.

mệt mỏi quá, phải giả vờ, lại phải diễn, phải nói dối, kết quả là chỉ được hai gói đường đỏ, vậy mà vẫn phải dùng bao nhiêu nấm mới được chúng nó. Quên đi, thử nghĩ xem. có cách nào khác để kiếm tiền, hay để trao đổi đồ không.