Mang Theo Hồ Đồ Hệ Thống Truy Nữ Hoàng

Chương 1




"Kim Long điện ảnh lần thứ 14, giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất thuộc về......."

MC cầm mic cố tình kéo dài chữ cuối cùng và chuẩn bị hô lớn tên người nhận giải nhằm kích thích sự tò mò, đều ai nấy đều hồi hộp chờ đợi.

Trong tức khắc ánh đèn bỗng nhiên lóe sáng chiếu thẳng vào mắt khiến phía trước thành ra một mảng tối đen, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.

Khoan đã, có gì đó không đúng, lẽ ra phải đang nằm trên chiếc giường êm ấm ở nhà chứ. Với lại rõ ràng là còn hẳn một tuần nữa mới đến lễ trao giải, vậy tại sao.....

Tần Mộc bình tĩnh suy nghĩ một hồi rồi chầm chậm mở mắt ra, phía trước mặt nàng mảng tối đen yên tĩnh kia đang dần trở nên sáng lên. Ánh sáng dịu nhẹ xung quanh trong giây lát bỗng chói lóa mắt. Tần Mộc cố mở mắt thêm một lần nữa, lần này lại phát hiện mình đang ở một nơi nào đó hoàn toàn xa lạ.

Xung quanh nàng nội thất toàn là đồ gỗ, trên đỉnh đầu đan xen ngang dọc là xà ngang cùng với mái ngói sơ sài. Xoay người nhìn lại, bàn gỗ, ghế gỗ, còn có cái ấm trà gốm sứ màu trắng đã bị ố vàng, chỗ nàng nằm cũng là một cái giường gỗ thô cứng lạnh lẽo.

Đầu Tần Mộc có chút dại ra, nếu nói là mơ thì tất cả lại quá chân thật.

Nàng năm nay 26 tuổi, là một diễn viên. Nắm trong tay nhiều bộ phim điện ảnh nổi bật, danh tiếng không hề thua kém ai, từ nữ phụ đến nữ chính nàng đều đã trải qua, kỹ thuật cùng diễn xuất cũng không còn ai có thể bàn cãi. Cũng từ đó đến nay bận rộn ngày đêm chưa từng ngơi nghỉ. Kim Long điện ảnh lần này, nàng là người được chọn cho giải ảnh hậu, vốn đang nắm trong tầm tay danh hiệu ảnh hậu trẻ tuổi nhất, nhưng hiện tại.....

Đừng nói là là bị xuyên đến đây chứ?

Mặc dù Tần Mộc là một diễn viên thực lực, khả năng kiểm soát kiểm soát cảm xúc vô cùng tốt thì hiện tại cũng khó nén được tâm tình phức tạp, biểu cảm trên mặt nàng bây giờ không khác gì vừa nuốt phải con gián. Nửa khó tin, nửa khó chịu.

[ Ký chủ, ký chủ! ]

Bỗng từ đâu đó truyền đến thoáng bên tai Tần Mộc một thanh âm thiếu nữ khiến nàng giật nảy người ngồi bật dậy, tay run rẩy kéo chăn quấn quanh người đưa mắt nhìn một vòng xem ai dám giả thần giả quỷ mà dọa nàng.

Lúc này Tần Mộc mới nhận ra chính mình cũng một thân cổ phục, áo ngoài màu trắng ố vàng cùng áo trong cũng không mới hơn là bao nhiêu. Những thứ này so với các đạo cụ trên phim trường trước giờ quá đỗi chân thật, bởi quần áo này đều mang theo cỗ hương vị nhàn nhạt, chính là loại mùi hương cổ xưa.

[ Tần Mộc, ngươi có đang nghe không?]

???!!!!!

Tần Mộc bị dọa đến xanh mặt mũi, hốt hoảng mà nhìn xung quanh. Vẫn là không thấy có người. Chỗ nàng ngồi là một loại giường lớn, có thể chứa được vài người cùng nhau nằm.

Trên giường chăn gấp có chỗ gọn gàng lại có chỗ bừa thành một đoàn, nhưng nhìn thế nào cũng không giống có người nấp bên dưới mấy tấm chăn này.

"Ngươi là ai?"

Tần Mộc lớn gan cất tiếng hỏi. Lúc này nàng mới phát hiện giọng mình khản đặc đáng sợ, âm thanh phát ra còn khiến cổ họng có chút đau rát, cảm giác bây giờ như một người lữ hành đi ngang sa mạc đã lâu không được uống nước.

[Khụ khụ... đã quên tự giới thiệu, ta là Hệ thống Hồ Đồ của ngươi, hoan nghênh đến với Ninh Quốc!]

Ninh Quốc? Là ở đâu? Với lại..... Hệ thống...gì cơ?

Tần Mộc trong khoảng thời gian ngắn đã bị dấu chấm hỏi bay đầy đầu. Âm thanh kia từng từ một nàng đều nghe rõ nhưng đem ghép vào với nhau nàng liền không hiểu ra ý gì.

[Ký chủ, ngươi ở thế giới kia vì quá lao tâm lao lực, mệt nhọc quá độ nên đã phát bệnh tim mà chết, ta chính là phụ trách ngươi trọng sinh nhiệm vụ Hệ thống.]

Thanh âm kia lại một lần nữa truyền đến, lần này Tần Mộc nắm được một chi tiết quan trọng....

Nàng đã chết?? Đột ngột phát bệnh tim? Chuyện này không phải muốn nàng tin là tin.

Bỗng nhiên đem người ta đến thời cổ đại nào đó, rồi thông báo cho mấy cái thông tin kiểu này, Tần Mộc thấy vô cùng khó chấp nhận. Nhưng nàng biết đây đều là chân thật, không phải là mơ.

"Ý ngươi là ta đã chết, hiện tại muốn trở về thế giới cũ thì phải hoàn thành một số nhiệm vụ?"

Lời này nói ra đến cả Tần Mộc còn không dám tin, sự việc hoang đường chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết này đột nhiên phát sinh với bản thân mình?

Bản thân nàng cũng đã tùy hứng xem qua đống tiểu thuyết lừa người này cũng không ít, nhưng nghĩ đến vẫn khó chấp nhận chuyện này xảy ra với mình.

[Đúng, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ là có thể lựa chọn xuyên trở về thế giới của mình!]

Âm thanh kia của Hệ thống nghe thật hào hứng, nhưng Tần Mộc một chút cũng không có hứng thú nổi, cung đấu gì đó nàng không quan tâm.

Tốn công vô ích.

"Từ từ đã, ngươi nói ngươi tên gì?"

Tần Mộc bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Hệ thống giới thiệu qua tên của nó, cái tên này tựa hồ bị nàng không nghe vào tai. Nàng có thói quen sẽ tự động lược bỏ những gì bản thân không muốn nghe, tại sao nàng lại không muốn nghe tên nó?

[Ký chủ, ta tên gọi là Hồ Đồ.]

Tần Mộc: "......"

Cái này.....Tần Mộc biết mình vì sao lại không muốn nghe tên Hệ thống rồi.

Hồ Đồ Hồ Đồ!

Tên này nghe liền thấy không phải là cái tên hay, làm nàng trong giây phút bỗng có dự cảm không lành.

Hừm.

Tần Mộc bước xuống giường. Tay nâng ấm sứ ố vàng rót ra toàn là nước trà đã nguội lạnh, nặng nhẹ một hồi cũng uống hết hai ly.

"Hồ Đồ, nhiệm vụ của ta là gì? Xử lí yêu nữ độc ác, trợ giúp nam chính đi đến Long Ngạo Thiên chi lộ, hay là giúp nữ chính vượt qua cửa ải khó khăn gì đó?"

Tần Mộc liệt kê tất cả tiểu thuyết, kịch bản mà nàng biết, lại nghe thấy Hồ Đồ nói:[Không vội, trước hết để ta cho ngươi thêm ký ức của thân thể này]

Đây lại nói rõ ràng là việc quan trọng, nàng hiện tại ngoại trừ biết mình đang ở Ninh Quốc ra thì đây là đâu, niên đại nào, thân phận của chính mình là ai nàng đều mù mờ, thêm ký ức quả nhiên là cần thiết.

Ngay vào lúc này, trong đầu Tần Mộc bị xâm chiếm bởi rất nhiều kí ức không phải là của nàng, những kí ức từ nhỏ đến giờ có được tất cả nháy mắt đều được đưa vào trong đầu. Tần Mộc không khỏi cảm thán, nếu ở thế giới của chính mình nàng cũng có loại kĩ thuật này thì bao nhiêu kỳ thi ở đại học lại không nói là qua môn cả thảy đi.

Tần Mộc còn mới biết được chính mình ở thế giới này tên cũng gọi là Tần Mộc, từ nhỏ gia cảnh bần cùng, bị cha mẹ bán vào cung làm cung nữ. Bản thân đi làm, không đúng, bản thân hầu hạ ở đây gọi Phượng Hoàng Cung, là tẩm cung của nữ đế Ninh Thanh Mộng. Bản thân mình lại là một tiểu cung nữ cấp thấp, ngày thường cũng không thể thấy được dung mạo nữ đế.

Bản thân sở dĩ có thể yên bình nằm đây giờ này là do nàng sinh bệnh, các tỷ muội đã làm thay công việc của nàng để cho nàng có thể tĩnh dưỡng một ngày.

"Được rồi, ta đều đã biết, bây giờ nhiệm vụ của ta là gì?"

[Trở thành Ninh Quốc nhất phẩm đại quan, làm được thì ngươi có thể quay về thế giới của mình!]

Âm thanh của Hồ Đồ truyền đến nhẹ tênh như không, Tần Mộc lại thiếu chút nữa đem nước trà trong miệng phun ra hết.

Nhất phẩm đại quan? Đùa?

"Hồ Đồ, ta hiện tại là cung nữ, làm sao có thể trở thành nhất phẩm đại quan?"

Tần Mộc vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, đại loại là cảm thấy số phận chính mình bây giờ không nên vùng vẫy gì nữa gì hơn.

[A! Ngươi tại sao lại xuyên thành cung nữ. Ta nhầm, để ta sửa đúng lại một chút......Thôi xong rồi, không sửa lại được.]

Tần Mộc cả người máu như muốn đông cứng lại. Trong trí nhớ của nàng, Ninh Quốc đúng là có nữ tử làm quan trong triều, nhưng cung nữ làm quan thì chưa từng có tiền lệ, huống chi là nhất phẩm đại quan!

"Ngươi ở đây là để hỗ trợ hay để tăng độ khó cho trò chơi vậy?"

Tần Mộc đỡ trán, trong đầu thoáng qua một câu "Có thể làm gì nữa đây, ta cũng tuyệt vọng thấy mẹ".

Cảm giác này xâm chiếm trong đầu và cũng rất chân thật biểu lộ ra ngoài khiến sắc mặt nàng không che giấu được luyến tiếc cùng tuyệt vọng.

[Còn có một biện pháp khác, đó chính là chiếm được hảo cảm của nữ đế, như vậy khẳng định có thể vào triều đình.]

Tần Mộc môi không ngăn được mà run rẩy, kinh nghiệm làm diễn viên nhiều năm cùng năng lực diễn xuất chuyên nghiệp giờ phút này đều hóa hư vô, nàng hoàn toàn khống chế không được cảm xúc ghét bỏ của bản thân.

"Ta hoài nghi ngươi muốn giết ta."

Ai trên đất nước này còn không biết Ninh Quốc nữ đế Ninh Thanh Mộng là người tâm địa độc ác, âm tình bất định, giết người như rạ, là một nữ nhân tâm cơ, Hồ Đồ như có như không kêu mình đến gần nữ đế, chiếm lấy cảm tình của nàng?

Đây ý tứ là muốn kết thúc sinh mạng hèn mọn này trước tiên sao?

[Đừng sợ, ta có rất nhiều kế hoạch cho ngươi nhanh chóng tiếp cận nữ đế.]

Hồ Đồ nói xong liền in lặng, nàng gọi vài tiếng cũng không thấy nó đáp lại. Đợi một hồi Tần Mộc nghe thấy tiếng Hồ Đồ truyền đến: [Được rồi!]

"Kế hoạch gì đây."

Tần Mộc tò mò, cảm thấy sợ người này, à không, cái hệ thống này lại mang rắc rối đến cho mình.

[Nữ đế khi còn nhỏ có lần rơi xuống nước, là ngươi đã cứu nàng.]

Tân Mộc không khỏi bĩu môi chê bai "So với điện ảnh hiện đại cốt truyện cũng cẩu huyết không kém nhỉ"

Tần Mộc vừa nói xong lại nghe Hồ Đồ kêu một tiếng giọng tựa như đang hối hận, nàng lập tức hỏi:" Lại làm sao nữa?"

[Ta quên mở khóa sự kiện này trong ký ức của nữ đế.]

Tần Mộc: "Ý ngươi là?"

[Ý ta chính là hiện tại nữ đế không nhớ rõ chuyện đó.]

Tần Mộc: "......"

Tần Mộc trong giây phút nghe rõ từng nhịp tim mình đập như thế nào, lớn như trống, nhưng không phải do bị kinh hoảng nên đập, mà là bị chọc tức. Nàng cảm thấy hiện tại nàng có khả năng lại chết vì bệnh tim một lần nữa.

"Vậy bây giờ ta phải làm gì đây?"

Tần Mộc hít sâu một hơi, nàng cũng không có biện pháp cùng Hệ thống tranh luận. Dù sao chuyện cũng đã đành, nàng chỉ muốn nhanh trở về thế giới của chính mình, nàng vẫn còn chờ mong đến khi được đến lễ trao giải Kim Long ảnh hậu.

[Tấn công kẻ địch, không phải, tấn công trái tim nữ đế. Hiện tại đang có nhiệm vụ quét tước ở phòng ngủ nàng.]

Tần Mộc sau nghe xong liền nghi hoặc, nhăn mày hỏi: "Công việc béo bở như vậy, ta làm sao tranh được?"

Tay cầm chén trà suy tư, nàng cảm giác không thể trông cậy vào Hồ Đồ, vẫn là nên chính mình ngẫm lại xem nên làm thế nào.

[Đó không phải công việc béo bở, nhiệm vụ này không ai muốn làm cả. Trước kia có một cung nữ quét tước ở phòng ngủ nữ đế rồi bị ban chết, từ đó trở về sau nhiệm vụ này được mọi người xem như án tử không hơn kém.]

Tần Mộc: "........."

Tần Mộc trái tim lại một lần nữa đập mạnh mẽ, thiếu chút nữa bị cái kế hoạch này bức nàng tức chết. Nàng miễn cưỡng cười vui mà mở miệng nói: "Vậy ngươi có biết vì sao cung nữ kia bị ban chết?"

Tần Mộc trong đầu tựa như thật sự có chuyện kia xảy ra, nhưng chính nàng cũng không biết nguyên nhân cung nữ bị ban chết.

[Bởi vì nàng nhìn lén tấu chương nữ đế đặt ở phòng ngủ, bị nữ đế phát hiện.]

Tần Mộc nhe xong than dài một hơi, đây thật là tối kỵ của hoàng gia. Nàng dù chuyên đóng phim điện ảnh nhưng trước kia cũng từng đóng qua phim truyền hình. Thể loại phim cung đấu và kịch bản cũng vô cùng trau chuốt, nhờ vậy nàng cũng đại khái biết được tâm tư của đế vương.

Tò mò hại thân, cung nữ kia cũng thật là tự mình tìm đến chỗ chết.

[Cho nên sẽ không có ai cùng ngươi tranh giành. Nếu được diện kiến nữ đế, hãy khiến nàng nhớ ra là ngươi từng cứu nàng.]

Hồ Đồ muốn đền bù sai lầm của chính mình, kết quả lại bị Tần Mộc xem thường. Việc này sao có thể tùy tiện nhắc đến trước mặt nữ đế. Không bị nàng xem ra kẻ phá rối là may mắn rồi, còn nhỡ rủi thì đầu liền bay xuống đất.

Tần Mộc đưa tay lên trán, cảm thấy Hồ Đồ Hệ thống này quả thật hồ đồ vô cùng, nàng hiện tại rất lo lắng chính mình dựa vào cái hệ thống này trong cung về sau liệu có phải rơi đầu hay không.

"Hồ Đồ, ngươi nếu là ở trong hẳn là nửa tập đã chết."

[Này ngươi đã sai rồi.]

Tần Mộc: "Ta sai à?"

[Ta từng chơi qua kiểu giống như vậy, ta ở ba phút là đã chết rồi.]

Tần Mộc: ".......Vậy ngươi thực giỏi lắm nha."

Tần Mộc vỗ tay miễn cưỡng ngợi khen, miệng cười nói nhưng trên mặt không còn gì luyến tiếc, nàng giờ phút này quá chua xót rồi.