Mang Theo Hệ Thống Sinh Hoạt Nuôi Bánh Bao

Chương 37: Đêm trước




Edit: Cỏ

Nguyên Khê cũng chỉ bị đứng hình trong giây lát, ngay lập tức cậu đã nhớ ra là căn biệt thự này của họ có hai phòng cho khách, dù họ chưa giàu đến mức có thể mua một con người máy giúp việc để dọn dẹp, nhưng nhà họ ít người, mấy việc vặt này cũng đơn giản nên phòng cho khách cũng sạch sẽ gọn gàng.

Nguyên Khê định dẫn Diệp Hằng đến phòng cho khách, Diệp Hằng vẫn còn chống cự: "Cô Lâm nói tình cảm chúng ta phải hòa thuận thì Tiểu Triết mới có thể trưởng thành tốt... Em không thể mới ngày đầu tiên đã đuổi anh ra ngoài ngủ được..."

Nguyên Khê nghe hắn mới lạ, cậu vô cùng cương quyết không hề lung lay đưa hắn đến phòng cho khách ở bên cạnh.

Sau đó cậu lại chịu thương chịu khó thay ga trải giường và chăn cho Thiếu tướng Diệp, Thiếu tướng Diệp đứng một bên, u oán nói: "Nếu chúng ta ngủ chung thì đâu cần làm mấy việc này..."

Nguyên Khê quay đầu lại lườm hắn.

Diệp Hằng im lặng, hai mắt nhìn thẳng, tiện thể nịnh nọt vợ: "Tiểu Khê giỏi quá, cái gì cũng biết làm, lại còn nhanh nhẹn, cơm tối ngon lắm luôn."

Ai mà chẳng thích được khen, miệng Nguyên Khê không tự chủ được cong lên, vừa định nói 'Để mai tôi làm thêm mấy món khác cho anh nếm thử' thì lại nuốt ngược vào.

Kỹ năng được voi đòi tiên của Thiếu tướng Diệp xuất thần nhập hóa, nếu cậu nói câu đó ra ai biết sẽ gặp chuyện gì nữa, vì vậy cậu bèn ngậm miệng không nói gì.

Bình thường với người khác Nguyên Khê luôn là người giỏi ăn nói, những người như Vương Khánh Niên hay Triệu Thừa Huy đều cảm thấy cậu nhóc Nguyên Khê này lanh trí, khéo miệng, hoạt ngôn. Nhưng gặp Diệp Hằng là cái miệng hoạt bát lanh lợi của Nguyên Khê không có đất dụng võ.

Diệp Hằng giỏi giở trò lưu manh lại còn ngang ngược, dù sao Nguyên Khê cũng còn trẻ, không có xíu kinh nghiệm gì với mấy chuyện tình cảm như vậy, hơn nữa cảm giác của cậu với Diệp Hằng vẫn chưa rõ ràng, thêm nữa là da mặt cậu mỏng hơn Diệp Hằng mấy phần nên lần nào cũng bị Diệp Hằng trêu chọc đàn áp hết cỡ, chưa vứt liêm sỉ để chọc lại hắn được.

Nhưng điều đó cũng nói rõ rằng, Diệp Hằng là đặc biệt trong lòng Nguyên Khê, cho nên kiểu theo đuổi có phần trực tiếp thậm chí là bá đạo này không khiến cậu ghét...

Không tốn nhiều công sức đã dọn dẹp xong phòng cho khách, Nguyên Khê nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng trước mắt cũng không tính là bạc đãi Diệp Hằng nên hài lòng chuẩn bị rời đi.

Tiếc là với tình hình này, Thiếu tướng Diệp có được ở trong cung điện xa hoa chắc cũng không hài lòng nổi, vợ ở ngay đây mà lại phải chia giường ngủ, còn chuyện gì đau lòng hơn chuyện này nữa?

Nguyên Khê thấy Diệp Hằng như vậy thì thấy hơi buồn cười, nhưng cậu vẫn nhịn được, nghiêm mặt ra khỏi phòng, lúc sắp đóng cửa lại không nhịn được mà quay đầu lại nói: "Diệp Hằng, chúc ngủ ngon."

Không gọi bằng xưng hô như bình thường mà gọi tên, lại còn cong miệng cười nháy mắt với Diệp Hằng một cái, bộ dáng đó lập tức khiến Thiếu tướng Diệp khó HOLD được, hận không thể đẩy ngã Nguyên Khê trên giường ngay tức khắc.



Nhưng Nguyên Khê chạy rất nhanh, quay về phòng như một làn khói, lại còn tiện tay cài chốt lại.

Ngày hôm sau, cả nhà ăn sáng xong, Nguyên Khê liền nói cách điều chế nước biển màu lam nhạt chot Diệp Hằng, biết được quá trình hình thành đơn giản như vậy, Diệp Hằng không khỏi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng đầu óc hắn nhanh nhạy, nhanh chóng vạch ra kế hoạch chi tiết rõ ràng về hướng phát triển Sao Lam sau này.

Vì đã ngả bài toàn bộ nên Nguyên Khê không kiêng dè nữa, cậu đề nghị tiến hành thí nghiệm ngay với khối nước biển đậm màu kia để xem nó có thể kết hợp được với bạch tinh thạch không.

Quá trình diễn ra rất đơn giản, Nguyên Khê chỉ cần lấy hộp hút chân không mua lúc trước ra, sau đó bỏ nước biển và bạch tinh thạch vào, dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được, Nguyên Khê thấy rõ chúng dung hợp lại với nhau, một lúc sau, chúng ngừng dung hợp.

Nguyên Khê lấy đồ bên trong ra, bạch tinh thạch chỉ mất một góc, nhưng nước biển lại có thay đổi to lớn.

Miếng nước biển vốn lồi lõm mấp mô đã trở về như cũ, biến thành kiểu dáng như lúc chưa trồng lúa mì vào, đúng là rất đáng mừng.

Diệp Hằng thấy sự thay đổi này, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chúng ta đã nghĩ đúng, thực vật hấp thụ năng lượng từ bạch tinh thạch, còn tác dụng của nước biển có vẻ là biến đổi hình thái năng lượng của bạch tinh thạch, biến thành loại mà thực vật có thể hấp thụ, nên mới có thể trồng cây bằng loại nước biển này."

Diệp Hằng chỉ mới suy đoán sơ bộ nguyên lý hình thành và sử dụng của nước biển, muốn chứng thực thêm một bước thì cần thí nghiệm hàng loạt để chứng minh suy đoán này.

Mà chuyện này không cần Nguyên Khê tốn công suy nghĩ, sau này sẽ có một nhóm đến chuyên trách nghiên cứu về vật chất này, phân tích môi trường dung hợp tốt nhất, tỷ lệ thích hợp nhất sao cho hai vật chất dung hợp chuẩn nhất, tiết kiệm nhất. Như vậy sẽ có thể tận dụng tối đa nguồn tài nguyên khổng lồ này.

Giải quyết xong vấn đề này, Nguyên Khê cảm thấy thật thoải mái, đột nhiên thấy được một viễn cảnh tươi sáng, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, cậu thấy căng thẳng một cách khó hiểu. Trong này có rất nhiều rất nhiều tiền, tối hôm qua cậu đã đếm tử tế, có khoảng ba trăm tỷ!

Cậu sợ đếm nhầm nên đếm đi đếm lại mấy lần liền, đếm nhiều lần như vậy, dù môn toán của cậu do thầy thể dục dạy nhưng lúc này cậu vẫn biết, có tất cả 12 chữ số, hàng chục hàng trăm hàng nghìn hàng chục nghìn... Đúng là ba trăm tỷ không nhầm!

Đậu mè, đến một trăm triệu mà Nguyên Khê còn chưa thấy, bây giờ lại ôm tận ba trăm tỷ... Cái diễn biến thần kỳ này.

Nguyên Khê hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, cố gắng giả vờ như không có gì, chỉ ba trăm tỷ thôi mà, a a, a a, a a a... A cái quần! Sao mà bình tĩnh được.

Thấy Nguyên Khê vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, Diệp Hằng nói: "Tiểu Khê, mai có thể anh sẽ phải tiêu một ít tiền, phải phiền em rồi."

Nguyên Khê vội nói: "Không sao không sao, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, cứ vô tư đi." Đựu, ông đây có hẳn ba trăm tỷ, anh có tiêu nữa tiêu mãi cũng chỉ bằng cọng lông thôi...

Diệp Hằng mỉm cười không nói gì thêm, lúc này, Nguyên Khê vẫn chưa biết khả năng tiêu tiền của Thiếu tướng Diệp ngang ngược mạnh bạo cỡ nào...

Hơn mười giờ sáng, Diệp Hằng nói có việc cần xử lý rồi đi ra ngoài.

Nguyên Khê cũng không hỏi nhiều, cậu đang muốn dạo một vòng quanh trang trại, xem qua xem mấy ngày qua trang trại làm ăn thế nào.

Khu trồng trọt thì không đáng lo, tất cả rất gọn gàng ngăn nắp, nhưng Nguyên Khê chú ý, ra vẻ như bán bạch tinh thạch thu hoạch được đi, nhưng thực tế lại cho vào túi đồ của cậu, mấy thứ này sau này sẽ có tác dụng, bây giờ phải mau gom lại, gom được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Lúa mì và lúa gạo đều mọc khá tốt, áng chừng mấy hôm nữa sẽ lại đến thời kỳ thu hoạch, Nguyên Khê xoa xoa tay. Dù bây giờ trong người cậu có số tiền đếm không hết, nhưng cậu vẫn phải trông cậy vào thu hoạch nông sản để thăng cấp thuật trồng trọt đó.

Nhận thấy sl sắp đến đợt thu hoạch nông sản hàng loạt, cậu rất mong mình được thưởng thứ gì đó hữu dụng sau khi thuật trồng trọt được thăng cấp.

Nếu mà lại xuất hiện một danh hiệu cao thủ trồng trọt thì, Nguyên Khê bày tỏ, cậu nhất định sẽ đâm nát bảng điều khiển hệ thống...

Hệ thống: Loài người thật đáng sợ.

Đi qua khu trồng trọt là vườn cây ăn quả ngập tràn sắc đỏ, hóa ra là quả anh đào bên ngoài đều đã chín, nặng trĩu cành, nhìn là thấy muốn ăn, kể ra thì thu hoạch quả anh đào khá là rắc rối. Dù kích thước quả anh đào trước mặt lớn hơn nhiều so với quả Nguyên Khê ăn trên Trái Đất, to bằng quả trứng chim bồ câu, nhưng sản lượng rất lớn, quả mọc đầy cây nên muốn hái cũng khá phiền phức.

Nếu không thu hoạch bằng máy thì thu hoạch thủ công sẽ rất tốn công, nhưng Nguyên Khê không trồng nhiều, không bán anh đào lấy tiền mà để mình có quả tươi ăn và chia cho hàng xóm, vậy nên không cần thu hoạch gấp, khi nào ăn thì hái, lúc nào cũng có trái cây tươi.



Nguyên Khê nhìn quả anh đào, nghĩ đến hương vị thơm ngon của loại quả này, bỗng thấy hơi thèm, nhờ người làm hái một rổ nhỏ đưa về biệt thự trước.

Còn cậu thì tiếp tục đi đến khu chăn nuôi, đến khu chăn nuôi, Nguyên Khê đi thăm chim béo trước, không biết tại Nguyên Khê may hay tại chim béo có căn mà Nguyên Khê vừa xuất hiện, nó đã bắt đầu vỗ cánh phành phạch kêu gào.

Nguyên Khê nhìn, tên béo này vừa nhảy vừa kêu, nhưng trông thật sự bất thường, người làm đứng cạnh cũng thấy kỳ lạ, tên này dù lúc thường cũng ngang ngược nhưng chưa từng thấy nó hưng phấn như vậy.

Thấy nó lại kêu oang oác một lúc lâu rồi mới đặt mông về ổ, lòng Nguyên Khê khẽ động, đi đến nhìn qua, được lắm, con chim béo này lại đẻ một quả trứng.

Nguyên Khê vội nhặt lên thì nghe một tiếng bíp vang lên: "Xin chúc mừng, độ thành thạo của thuật chăn nuôi đã tăng 40 điểm."

Nguyên Khê ngạc nhiên, trong lòng rất vui vẻ, cất trứng đi, không nhịn được bế cả chim béo lên, vừa tỉa lông cho nó vừa mang nó đi tuần tra quanh khu chăn nuôi.

Lần này chim béo càng hả dạ đắc ý, sâu sắc cảm thấy mình chính là con chim nổi bật nhất được sủng ái nhất quyến rũ nhất ưu tú nhất tốt nhất trong ba nghìn giai lệ của khu chăn nuôi, được vinh sủng nhất cung chăn nuôi, chắc hẳn là nó rồi... Chim béo thoáng mang vẻ phiền muộn suy nghĩ...

Đi dạo quanh khu chăn nuôi một vòng xong, Nguyên Khê lại bảo mấy người làm mang mấy quả trứng mới đẻ và sữa vừa vắt vào biệt thự, buổi trưa cậu làm một bữa to, mời cả nhà Triệu Chiệu đến ăn một bữa.

Cậu không hề quên, khi Nguyên Ngọc Thành gặp chuyện, may mà có Triệu Chiêu xả thân cứu giúp, thằng nhóc này dù bản thân có gặp chuyện vẫn đứng chắn ở đằng trước, ơn nghĩa này Nguyên Khê sẽ không quên.

Đương nhiên, trong chuyện đó không thể không kể công Diệp Hằng, Nguyên Khê muốn buổi trưa mọi người cùng tụ họp, ăn một bữa thật ngon thật vui vẻ cùng nhau.

Đi dạo xong một vòng, thấy trang trại Khánh Hòa gọn gàng có trật tự, mọi việc đều ổn, Nguyên Khê đã rất thỏa mãn, cậu nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười giờ bèn quay về nhà.

Trước tiên cậu gọi cho Triệu Chiêu, nói với Triệu Chiêu là cậu đã trở lại rồi mời cả nhà họ đến ăn cơm. Triệu Chiêu nghe xong liền vui không chịu được, vừa tắt máy truyền tin đã chạy đến đầu tiên.

Nguyên Khê đã chuẩn bị sẵn quà cho Triệu Chiêu nên bây giờ lấy ra cho cậu ta, Triệu Chiêu vừa nhìn đã sáng mắt lên.

Lần đầu Nguyên Khê nhìn thấy vật này đã đoán được chắc chắn Triệu Chiêu sẽ thích.

Lại nói, đây là đồ Tân Tiểu La đề cử, Nguyên Khê biết một chút quyền cước nhưng chưa từng học bài bản, chỉ là một người anh dạy cậu khi cậu ra khỏi cô nhi viện, cũng không phải chiêu thức cao siêu gì nhưng rất dễ sử dụng. Nguyên Khê có luyện đôi chút khi rảnh để tăng cường thể lực, vậy mà cũng có chút ích lợi. Ngày thường nếu đụng phải mấy tên côn đồ lưu manh là cậu có thể hạ gục chúng dễ dàng.

Những chiêu thức ấy Nguyên Khê đã dạy hết cho Triệu Chiêu, nhưng cần phải luyện nhiều, Nguyên Khê cũng phải luyện mười mấy năm mới có thân thủ như vậy, mà Triệu Chiêu còn phải luyện nhiều.

Nên lần này lúc trở lại, Nguyên Khê muốn tặng một món quà cho Triệu Chiêu, nói rõ ý định với Tân Tiểu La, Tân Tiểu La lập tức đề cử bộ máy thực tế ảo tên "Bậc thầy võ thuật" này với cậu. Trong này chứa rất nhiều giáo trình quyền thuật võ thuật, lại có cả sổ tay huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa còn có thể thực hành tại chỗ, có thể thực hiện các thao tác được hướng dẫn trong máy, máy thực tế ảo sẽ sửa lỗi kịp thời và chấm điểm.

Tóm lại, món quà như vậy đúng là hợp ý Triệu Chiêu. Máy thực tế ảo đúng là tốt thật, nhưng giá lại không rẻ chút nào, với cả phí vận chuyển cũng cao, Triệu Chiêu dù cũng có thể coi là cậu ấm con nhà giàu nhưng vẫn không gánh nổi. Chuyến này Nguyên Khê đi đến Sao Bắc Kinh phồn hoa, bộ máy thực tế ảo này cũng là mẫu mới nhất, giá cả thật sự không rẻ, Triệu Chiêu nhìn lại, hoảng sợ không khép miệng lại được: "Anh Nguyên Khê, món... món quà này thì quý quá rồi."

Nguyên Khê cười nói: "Không thích hả?"

"Thích, thích, thích lắm luôn."

"Thế thì mau nhận đi, tập cho giỏi vào, nếu học được chút gì là cậu có thể thi vào trường quân đội, đến lúc ấy chẳng phải ước mơ của cậu được thực hiện rồi sao?"

Nghe vậy, Triệu Chiêu ngơ ngác, sau đó nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Anh Nguyên Khê, anh đối xử với em tốt quá, hu hu hu..."

Thằng con trai to xác như vậy mà lại khóc sướt mướt ầm ĩ khiến Nguyên Khê cũng phải run rẩy, cậu vỗ đầu cậu ta một cái, nói: "Thằng nhóc thối, nam tử hán đại trượng phu, còn ra thể thống gì."

Giải quyết Triệu Chiêu xong, Nguyên Khê nhận được tin nhắn của Diệp Hằng, nói là hắn sẽ về muộn, bảo cậu nhất định phải chờ hắn.



Nguyên Khê bĩu môi không nói gì, nhưng động tác nấu nướng lại chậm lại.

Cậu rửa một chậu quả anh đào, bày ra đĩa với những loại trái cây khác, sau đó làm salad rồi bưng ra để lên bàn.

Cậu vừa định quay lại phòng bếp làm nước ép anh đào thì Triệu Chiêu kêu ầm lên: "Anh Nguyên Khê, mau lên, anh mau đến xem này."

Nguyên Khê đi đến, nhìn người đàn ông khôi ngô mặc quân trang chỉnh tề trên hình chiếu ba chiều.

Nguyên Khê ngơ ngác, đây là Diệp Hằng, không phải bàn cãi, nhưng lại không giống với Diệp Hằng bình thường mà cậu biết cho lắm.

Vị Thiếu tướng trên hình chiếu ba chiều, mặc bộ quân phục màu trắng viền bạc, kiểu dáng phẳng phiu thoải mái, phác họa thân hình cao lớn, dung mạo tinh xảo nghiêm túc, đôi mắt đen sâu thẳm, dù chỉ là hình chiếu ba chiều nhưng ánh mắt đó như thật sự đang nhìn, khiến trái tim người nhìn thấy không khỏi nhảy lên.

Triệu Chiêu không nhịn được mà than: "Đây chính là Thiếu tướng trẻ nhất của Liên bang chúng ta, con cả của nhà họ Diệp, Diệp Hàng, tuổi còn trẻ đã thân mang trọng trách, mà tất cả đều tự anh ấy giành được. Diệp gia quân do anh ấy chỉ huy đánh đâu thắng đó, trong trận chiến quyết tử với người Nguyên Hoành, Thiếu tướng Diệp thống lĩnh một hạm đội, lấy một địch mười, đánh một trận lấy ít thắng nhiều tuyệt đỉnh..."

Triệu Chiêu luôn khao khát được nhập ngũ nên thuộc nằm lòng tất cả sự tích của Diệp Hằng, nghe cậu ta kể mà Nguyên Khê sững sờ.

Đây là một Diệp Hằng mà cậu không biết... Hơi xa lạ, nhưng lại không hề bất ngờ.

Nguyên Khê ngồi xuống xem với Triệu Chiêu.

Diệp Hằng giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn, sau đó đích thân tuyên án tội của lãnh sự Sao Lam Lỗ Sâm và vây cánh của ông ta, cũng cam kết sẽ bồi thường hợp lý cho các nạn nhân.

Nguyên Khê không thấy bất ngờ chút nào, cậu đã sớm nghĩ đến Diệp Hằng sẽ có hành động này, nhưng việc Diệp Hằng làm tiếp theo lại khiến cậu cực kỳ kinh ngạc.