"Nếu hôm nay ta nhất định phải bảo vệ những người ăn mày không nơi nương tựa này thì sao?"
Tống Kỳ có chút bất an, tại sao Lam Nguyệt muốn bắt những người ăn mày này, nhưng mục đích lại là gì, chuyện Cái Bang hẳn là chưa bị lộ ra mới đúng.
"Vậy ngươi cứ cứu thôi."
Cố Khinh Phong dửng dưng nói một câu, quạt xếp trong tay mở ra, ở giữa quạt là bức tranh sơn thủy tươi đẹp lại hoành tráng.
"Ta có thể tha cho bọn họ, nhưng ta muốn xem thử võ công của ngươi."
Tống Kỳ cau mày, nội thương của bản thân vẫn chưa khỏi hẳn, bây giờ đã phải động thủ, chỉ sợ sẽ để lại mối họa tiềm ẩn nào đó.
"Không, ta từ chối."
Tống Kỳ đưa một tay ra tỏ ý từ chối, bây giờ thì đến lượt Cố Khinh Phong có chút bối rối, hắn còn tưởng Tống Kỳ sẽ đồng ý.
"Trước đó ta đánh nhau với người khác đã bị thương, đến nay vết thương vẫn chưa lành, nếu đánh nhau tiếp sẽ tổn hại đến căn cơ."
Nghe thấy Tống Kỳ bị thương, Cố Khinh Phong thật tâm thật ý quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ, bị thương ở chỗ nào?"
Đoạn Thanh Y đứng nghe ở một bên, cảm giác dường như Cố Khinh Phong và Tống Kỳ có chút giao hảo, thấy Cố Khinh Phong quan tâm Tống Kỳ như vậy, Đoạn Thanh Y liền cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ Tống Kỳ có mối liên hệ nào đó với Huyết Liên giáo?
"Bị chút nội thương."
Tống Kỳ xoa xoa ngực mình, lại nói: "Hôm nay nể mặt mũi ta một lần, ngày khác ta mời Cố đại ca uống rượu, được không?"
Hồ Đồ: [Mặt mũi cô có giá trị hả?]
Tống Kỳ: [Câm miệng!]
"Được thôi."
Cố Khinh Phong có chút thất vọng, khép chiếc quạt xếp của mình lại, nhìn hai mẹ con ăn mày sau lưng Đoạn Thanh Y, thở dài nói: "Tống nha đầu, thời buổi này có quá nhiều người đáng thương như vậy, ngươi không cứu được hết tất cả mọi người."
Tống Kỳ không trả lời, mà Cố Khinh Phong thì xoay người rời đi, dáng dấp phóng khoáng tao nhã. Tống Kỳ và Đoạn Thanh Y lập tức thở phào nhẹ nhõm, hai người nhìn nhau, biết cả hai đều có chuyện muốn nói.
Cả hai người đều không lên tiếng, mà chỉ đỡ hai mẹ con kia dậy, lúc này Tống Kỳ mới phát hiện ra cô bé bị trật chân, bị thương rồi.
"Cô bé, ngươi tên là gì?"
Tống Kỳ phủi phủi đầu cô bé, phủi đi bụi đất trên đầu cô bé. Cô bé trước mắt này không quá bảy, tám tuổi, tuy nhem nhuốc, cũng hơi gầy, nhưng trông vẫn tính là xinh xắn, chắc hẳn sau này sẽ là một mỹ nhân.
"Ta tên là Y Y, đại tỷ đại ca, cảm ơn các ngươi đã giúp chúng ta đánh đuổi kẻ xấu."
Nhớ lại ban nãy bị Cố Khinh Phong đuổi giết, Y Y lại bật khóc, nhưng chỉ dám thút thít, không dám khóc thành tiếng. Người phụ nữ bên cạnh lau nước mắt cho cô bé, rồi lại nói với hai người: "Cảm ơn các ngươi, cảm ơn."
Tống Kỳ lắc đầu, thở dài, thời buổi như thế, những người đáng thương này lại phải tự xoay sở thế nào đây?
"Đoạn sư huynh, ngươi thu xếp ổn thỏa cho hai người họ trước, ngay tại ngôi miếu hoang mà chúng ta đã thỏa thuận."
"Được."
Sau khi Tống Kỳ dặn dò xong, lại nhét vào tay Đoạn Thanh Y hai lượng bạc: "Mua ít thức ăn cho họ, đứa trẻ sắp đói lả rồi."
"Được."
Đoạn Thanh Y đáp ứng từng việc một, rồi dẫn hai người đi về phía ngôi miếu hoang trong thành, Tống Kỳ thì đến nhà trọ, tìm Tống Thiên Tinh.
"Ca, ta có việc phải đi Vũ thành một chuyến, nơi này giao cho ngươi."
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến này, đã cộng thêm 50 điểm giá trị may mắn, bây giờ cô lại có 100 điểm giá trị may mắn. Tiếp theo, Tống Kỳ cần phải đến Vũ thành gặp Giản Tử Thư một chút, vì Thiên Hỏa Liệt Diễm Công, cô không thể trì hoãn.
"Gấp như vậy?"
Tống Thiên Tinh không ngờ Tống Kỳ nhanh như vậy lại phải đi, hơn nữa vẫn là đi Vũ thành.
"Ừm, ta cần phải xử lý một ít việc, trước đó ta đã thị phạm qua Bàn Long Côn Pháp và khinh công, ngươi có nhớ hết không?"
Tống Kỳ đã từng thị phạm qua một lần hai bộ võ học này, mục đích chính là để truyền dạy cho các thành viên trong bang, để bọn họ ít nhất có khả năng tự bảo vệ bản thân.
"Ừ, đã nhớ rồi."
Tuy Tống Thiên Tinh không đọ lại Tống Kỳ trong lĩnh vực võ học, nhưng bộ côn pháp và khinh công đơn giản thiết thực như thế này, hắn chỉ cần nhìn một lần là đã nhớ.
Tống Kỳ lại nói cho Tống Thiên Tinh chuyện hai mẹ con ăn mày mà cô gặp ban nãy, cô nói: "Ta thành lập Cái Bang, ngoài việc muốn lập nên một mạng lưới tình báo ra, thì còn muốn giúp đỡ những người phụ nữ và trẻ em nhỏ yếu này. Nếu như có thể, ca, ngươi tạm thời ở lại Thiên Thủy thành một thời gian, ổn định tình hình của Cái Bang."
"Ta sẽ."
Trong lòng Tống Thiên Tinh có nghĩa hiệp, hắn vẫn luôn nghĩ rằng người tập võ là để bảo vệ kẻ nhỏ yếu, mà không phải dùng sức mạnh để cưỡng ép chiếm đoạt, về điểm này thì Tống Kỳ đồng tình với hắn.
Bảo vệ kẻ nhỏ yếu không phải là thuộc tính của thánh mẫu, điều này không mâu thuẫn với việc cá lớn nuốt cá bé. Nếu thực lực của đối phương mạnh hơn mình, cướp đi mạng sống của những người kia từ tay mình, thì Tống Kỳ cũng đành chấp nhận.
Nhưng giống như Lam Nguyệt, loại bắt người cướp của chẳng rõ mục đích này, thì cô nhất định phải ra tay.
"Ngươi phải cẩn thận với Dụ Minh Thuận."
"Ừm."
Tống Thiên Tinh phát hiện sau khi xuống núi mấy ngày nay, Thiên Thủy thành có thêm không ít đệ tử của Thần Kiếm môn, những người đó đều là đệ tử chân truyền của Dụ Minh Thuận.
Điều này chứng tỏ trong lòng Dụ Minh Thuận quả thực có điều mờ ám, nếu không cũng không cần phái người đến theo dõi bọn họ.
"Ngươi đi Vũ thành, mọi chuyện đều phải cẩn thận."
Tống Thiên Tinh không can dự vào chuyện của Tống Kỳ, hắn biết Tống Kỳ vẫn còn chuyện chưa nói với mình, nhưng hắn biết Tống Kỳ tự có chừng mực của bản thân.
Tống Kỳ hơi há miệng muốn hỏi vì sao Tống Thiên Tinh không hỏi cô đi Vũ thành làm cái gì, nhưng rất nhanh lại xua tan ý nghĩ này. Nếu Tống Thiên Tinh đã tin tưởng mình, bản thân nhất định sẽ nói rõ từng việc với hắn vào thời điểm thích hợp.
"Mọi việc ở Thiên Thủy thành bèn nhờ cậy vào ngươi."
Dựa theo cốt truyện gốc, sau khi Tống Thiên Tinh xuống núi, sẽ gặp phải đệ tử của Nguyên Chân môn sau một tháng. Lần đó Tống Thiên Tinh xảy ra chút xung đột nhỏ với Nguyên Chân môn, bị thương một chút, nhưng đã đánh bại Đại sư huynh của Nguyên Chân môn, tiếng tăm truyền xa.
Sự việc này cũng chính thức bắt đầu cuộc hành trình mạo hiểm của Tống Thiên Tinh, các thế lực lớn đều chú ý đến Tống Thiên Tinh, kể cả Huyết Liên giáo.
Tống Kỳ qua loa thu dọn túi hành lý rồi rời đi, thúc ngựa tiến về phía Vũ thành ở không xa.
Nửa ngày sau, Tống Kỳ đã đến Vũ thành. Cô tìm một quán trọ, thu xếp cho bản thân cũng như cho ngựa, tiện thể ăn bữa cơm.
Tống Kỳ: [Hồ Đồ, Giản Tử Thư đang ở đâu?]
Tống Kỳ cắn một miếng bánh bao, ăn một cách ngon lành. Tuy Ôn Vãn Tịch đã lặng lẽ meo meo nhét không ít tiền cho cô, sau khi trả tiền cho Hồ Đồ vẫn còn dư lại rất nhiều, nhưng vẫn phải tiết kiệm một chút để dùng. Vì vậy, cô chỉ gọi một ít bánh bao và trà cho bản thân, lấp đầy cái bụng là được.
Hồ Đồ: [Hắn trọ ngay tại quán trọ này, hệ thống kiểm tra thấy hiện giờ hắn đang ở ngoài dạo qua sạp tranh chữ.]
Sau khi Tống Kỳ nghe xong, luôn cảm thấy Hồ Đồ có chỗ nào đó khác biệt. Rất nhanh, cô lập tức nghĩ đến điều gì đó: [Hồ Đồ, sao có cảm giác mày có thể cho nhiều thông tin hữu dụng hơn?]
Hồ Đồ: [...Cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng có thể nhận được giá trị kinh nghiệm, có thể nâng cấp kỹ năng hệ thống đó nghen!]
Tống Kỳ xem như đã hiểu, đó là bản thân làm càng nhiều nhiệm vụ, vậy thì Hồ Đồ càng có thể cung cấp cho bản thân nhiều sự trợ giúp hơn, chuyện này thật là tốt quá.
Sau khi Tống Kỳ ăn no, lập tức đi tìm Giản Tử Thư. Người trong giang hồ gọi Giản Tử Thư là thư sinh mặt đẹp tựa ngọc, ngoài việc có khuôn mặt tuấn tú khôi ngô, hắn đều tinh thông cả thư pháp và hội họa.
Đến Vũ thành nơi thành trấn phồn hoa này, đương nhiên phải đi tham quan sạp tranh chữ, càng không thể bỏ lỡ hiển nhiên là Tiên Nhã Các của Vũ thành.
Tiên Nhã Các là chốn tụ họp của văn nhân học giả, trong đó chất lượng tranh chữ rất cao, nhiều học giả có tiếng tăm cũng sẽ đặt tranh chữ của mình ở Tiên Nhã Các để buôn bán.
Văn nhân học giả cũng phải kiếm sống mà!
Có lẽ không phải là ngày hưu mộc*, Tiên Nhã Các không có nhiều người, nhưng người bên trong ai ai cũng hào hoa phong nhã, ngược lại là bản thân với một bộ kình trang thế này đâm ra có phần đột ngột.
Tống Kỳ tiến vào Tiên Nhã Các, liền phóng hết tầm mắt để tìm Giản Tử Thư, tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy một người tướng mạo thư sinh tuấn tú đang đọc sách ở trong góc lầu hai.
Hồ Đồ: [Hắn chính là Giản Tử Thư.]
Tống Kỳ: [Được rồi!]
Tống Kỳ đi qua, khi đi đến bên cạnh Giản Tử Thư, Giản Tử Thư ngước mắt lên nhìn cô. Tống Kỳ liếc nhìn cuốn sách trên tay Giản Tử Thư, là "Thi Tập"**. Cũng không biết văn thơ ở thế giới này có gì khác biệt so với thế giới gốc.
"Khụ khụ ừm, nham nham nhược cô tùng chi độc lập, nguy nga nhược Ngọc Sơn chi tương băng***."
Sau khi Tống Kỳ nói xong, Giản Tử Thư vẫn bất động mà nhìn cô. Giản Tử Thư quả thực rất đẹp, môi hồng răng trắng, dáng mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, tự mang theo một mùi vị của trí thức, khiến người khác khó mà ghét nổi.
"Tướng mạo công tử tuấn tú, tại hạ không nhịn được mà dùng lời thơ này để khen ngợi công tử."
Giản Tử Thư: "..."
Hồ Đồ: [...Cô là nữ lưu manh à?]
Tống Kỳ: [...Tao đang khen ngợi hắn!]
Hồ Đồ: [Cô từng thấy thời xưa có cô gái nào sẽ thẳng thắn khen ngợi nhan sắc đàn ông như thế này chưa?]
Tống Kỳ: [Hình như là chưa.]
Lúc này Tống Kỳ mới nhận ra bản thân đã hấp tấp rồi, thấy ánh mắt khi Giản Tử Thư nhìn mình giống như nhìn tên ngốc, Tống Kỳ liền xấu hổ đến nỗi ngón chân bấu chặt xuống đất.
Giản Tử Thư mỉm cười với Tống Kỳ, sau đó bỏ đi mất, bỏ đi mất, đi mất, mất...
Cái méo mèo meo gì vậy!
Tống Kỳ đuổi theo, lại nói: "Vị công tử này, tại hạ không có ý mạo phạm, chỉ là muốn làm quen với công tử, chỉ vậy mà thôi."
"Cô nương thật có tài văn chương, tiểu sinh tài hèn học mọn, không xứng với cô nương."
Không xứng với?! Ngươi nói cái gì đấy!
Tống Kỳ trợn trắng mắt, biết Giản Tử Thư là một người có lòng phòng bị rất nặng, lại còn xảo quyệt, đương nhiên sẽ không để ý đến mình, loại người rõ ràng mang theo mục đích này.
Tống Kỳ: [Tao cảm thấy mình đã làm hỏng chuyện rồi.]
Hồ Đồ: [Tự tin lên chút nào, đúng là đã làm hỏng chuyện thật rồi.]
Tống Kỳ: [Biến!]
Tống Kỳ không nói nữa, đi theo đằng sau Giản Tử Thư, Giản Tử Thư thỉnh thoảng sẽ ngước mắt lên nhìn Tống Kỳ, nhưng cả hai đều không nói chuyện.
Cuối cùng, Giản Tử Thư định rời đi, Tống Kỳ lập tức đi lên: "Tiểu ca ca ơi, tiểu ca ca à!"
Tống Kỳ nóng ruột đến độ dùng cả từ ngữ hiện đại, Giản Tử Thư quay đầu lại nhìn, cười nói: "Cô nương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Ta tên là Tống Kỳ, muốn làm quen với công tử, công tử có thể nể mặt mà nhận lời được không?"
Giản Tử Thư vẫn đang cười, hắn quan sát Tống Kỳ từ trên xuống dưới một lúc. Tống Kỳ không thích kiểu ánh mắt này, lại nói: "Ta không có ý đó, chỉ là làm bạn thôi."
"Tại hạ là Giản Tử Thư, có duyên sẽ gặp lại."
Hồ Đồ: [Ting—! Nhiệm vụ hoàn thành! Cộng thêm 20 điểm giá trị may mắn!]
Sau khi nghe được thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Tống Kỳ thở phào nhẹ nhõm, không đợi cho Giản Tử Thư quay người rời đi, cô đã rời khỏi Tiên Nhã Các.
Giản Tử Thư: "..."
Tại sao cô gái này lại kì quái như thế?
Sau khi Tống Kỳ rời khỏi Tiên Nhã Các, vẫn còn dương dương tự đắc, mặc dù quá trình có chút xấu hổ, nhưng sau cùng cô đã làm quen được Giản Tử Thư, đạt được mục đích là được rồi.
Tuy nhiên...
Hồ Đồ: [Nhiệm vụ phụ tuyến tiếp theo, uống trà cùng Giản Tử Thư, cộng thêm 20 điểm giá trị may mắn.]
Tống Kỳ dừng bước, ngón chân lại bắt đầu bấu chặt xuống đất, mắc mớ gì còn phải uống trà?
Ngay lúc Tống Kỳ vẫn còn đang xoắn xuýt, thì Giản Tử Thư đi ngang qua bên cạnh cô, cô lập tức gọi người lại: "Giản công tử, uống chén trà không?"
Giản Tử Thư dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ, nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc.
Giản Tử Thư từ phòng bị lúc ban đầu, đến hiện tại rất tò mò về Tống Kỳ, rốt cuộc người này muốn làm những gì?
Bổn công tử bèn nhìn xem ngươi muốn làm gì.
"Được."
Cứ thế, một người xấu hổ, một người ngờ vực, kết bạn đi uống trà.
Tống Kỳ đi vào quán trà, liền bảo người bán trà mang lên trà Long Tỉnh thượng hạng. Cô rót cho Giản Tử Thư một chén, nhưng Giản Tử Thư không uống.
"Vị cô nương này, không biết có điều gì chỉ bảo?"
Tống Kỳ cũng không biết sau khi làm quen với Giản Tử Thư thì phải làm gì nữa đây nè!
Hồ Đồ: [Đừng hỏi tôi, tôi không biết, cấp trên không nói.]
"Thì, thì thấy công tử có phong thái phi phàm, ắt hẳn có hiểu biết sâu rộng về thơ ca, bèn muốn làm quen với công tử, cùng công tử thảo luận về vẻ mỹ miều và kì diệu của thơ ca này."
Tống Kỳ thể hiện tài bịa chuyện cấp mười của mình, Giản Tử Thư nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn bằng lòng uống một ngụm trà.
Tống Kỳ lại nói vài câu thơ của Lý Bạch, hỏi Giản Tử Thư cảm thấy thế nào. Hai mắt Giản Tử Thư tỏa sáng, tuy Tống Kỳ hơi kì quái, nhưng thơ mà cô sáng tác quả thực rất đẹp.
Vô cùng xin lỗi Lý Bạch, tạm thời trộm thơ của ông, hoàn thành nhiệm vụ, bảo toàn cái mạng chó chết của cô mới là chuyện quan trọng!
Giản Tử Thư cũng bằng lòng nói nhiều hơn chút với Tống Kỳ, Tống Kỳ cũng hùa theo, trà cũng đã uống hơn một nửa.
Ngay lúc Tống Kỳ cảm thấy bản thân lại vượt qua một cửa ải, có một loại cảm giác bất an theo đó mà kéo đến...
Có một đệ tử Vũ Thành đi vào quán trà, chắp tay về phía Tống Kỳ nói: "Tống cô nương, Thành chủ có lời mời."
Có mồ hôi chảy xuống từ thái dương Tống Kỳ.
Chẳng hiểu vì sao, cứ có loại dự cảm chẳng lành.
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Kỳ: Sao lại có dự cảm chẳng lành?
Ôn tỷ: Ngươi đoán xem?
- -----------------
Chú thích:
- Ngày hưu mộc (休沐日): Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên gọi ngày lễ nghỉ là ngày hưu mộc, tức ngày (日) được nghỉ (休) để gội đầu (沐).
- Thi Tập (诗集) là tuyển tập thơ.
- Nham nham nhược cô tùng chi độc lập, nguy nga nhược Ngọc Sơn chi tương băng (岩岩若孤松之独立, 巍峨若玉山之将崩)
(tạm dịch: chót vót như cây thông đơn độc đứng một mình, sừng sững như Ngọc Sơn sắp đổ)
Đây là hai câu bình của nhà thơ Sơn Đào về dung mạo của nhà thơ Kê Khang, hai ông đều là nhà thơ thời Tây Tấn, đều nằm trong "Trúc lâm thất hiền". Kê Khang bình thường thì độc lập, cao thẳng như cây thông đơn độc đứng một mình, đến khi say rượu thì lảo đảo, nghiêng ngả như núi Ngọc sắp đổ (núi Ngọc là hình ảnh ẩn dụ cho một người có phẩm đức, dung mạo tốt đẹp). Miêu tả về Kê Khang này của Sơn Đào được ghi chép trong Thế Thuyết Tân Ngữ (世说新语), một bộ bút kí tiểu thuyết thuật lại những huyền học ngôn đàm dật sự của sĩ đại phu thời Ngụy Tấn.