Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 27: Chọc Khóc - Trả Thù




Lộ Nguyên Hầu nhìn đỉnh đầu đang cúi thấp của thiếu niên mặc quân trang, không tiếng động thở dài.

"Biết mình chưa đạt là được rồi. Điều này chỉ có thể nói, giáo quan của cậu còn chưa đủ nghiêm khắc với các cậu. Cậu yên tâm, hai ngày sau tôi chính là giáo quan của cậu. Tôi không hy vọng sẽ đánh rớt cậu ngay trong năm đầu tiên nhập học."

Hắn thả đứa nhỏ vào lòng cậu, sải đôi chân dài rời khỏi phòng.

Không cho ai có cơ hội phản ứng, kể cả tiểu khỉ nhỏ Hạ Mễ Thụy chưa được cha bế đủ.

Bỗng nhiên lúc này một giọt nước ấm nóng rớt lên mặt khiến nó chú ý, theo bản năng ngẩng đầu lên, rồi ngẩn ngơ luôn.

Ngẩn đủ rồi nó bắt đầu mếu máo, oa một cái khóc theo.

Mạc Thanh còn chưa kịp dỗ đứa lớn đã bị đứa nhỏ làm cho luống cuống tay chân.

"Ấy ấy hai cái đứa này..."

Ông không biết làm sao để dỗ, chỉ có thể hết vỗ đứa lớn một cái lại vỗ đứa nhỏ một cái, ôm cả hai đứa vào lòng ai ai thở dài, còn không quên ở trong lòng mắng Lộ Nguyên Hầu thúi đầu. Dọa người thì thôi đi, còn mắng người. Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi, thứ nam nhân xấu xa.

Thứ nam nhân xấu xa thật ra vẫn chưa đi, đứng bên ngoài nhìn ba đứa chụm một cục trong phòng một lúc, sau đó mới rời đi.

Thời điểm Lộ Nguyên Hầu chạm vào người lần đầu hắn đã biết thiếu niên thật nhẹ, thật yếu ớt. Sau này hơi có ý nghĩ cậu là người đêm hôm đó, hắn càng thêm khẳng định cậu không hợp để làm một quân nhân chiến đấu trên chiến trường. Không phải hắn coi thường Beta, chỉ là cậu thật không hợp. Nhìn vào mối liên quan của hai người, dù hắn không nhận cậu, hắn cũng sẽ bảo vệ một lớn một nhỏ kia thật tốt.

Hôm nay nói lời này biết chắc sẽ làm thiếu niên ủy khuất, thế nhưng để cậu nhận ra hiện thực, biết khó mà lui, lùi lại một bước, làm một quân y hắn cũng sẽ giúp cậu chuyển ngành, không cần mạo hiểm vất vả, nên hắn vẫn là nói, còn nói đến tàn nhẫn.

Nhưng hắn sẽ cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu biểu hiện tốt hắn sẽ huấn luyện cậu, để cậu làm một quân nhân đúng quy cách, có thể bảo vệ mình, còn có thể bảo vệ gia đình. Chỉ là... Hắn sẽ không đối xử dịu dàng với cậu.

Có đôi khi, đánh mắng mới là cách bảo vệ một người tốt nhất.

Ting.

Lộ Nguyên Hầu vừa bước ra khỏi bệnh viện đã nhận được tin nhắn.

"Đã điều tra được. Tư liệu đã chuyển cho ngài. Chỉ là tôi muốn mạo muội hỏi một câu, ngài có định nhận thân?"

Lộ Nguyên Hầu nhướng mày nhìn tin nhắn, không trả lời mà tàn nhẫn tắt tin nhắn đi, sắc bén lại mạnh mẽ bước lên xe.

...

Hạ Mễ Chúc khóc đủ, lại dỗ đứa nhỏ nín khóc, hai ba con đờ đẫn ngồi dựa vào nhau trên ghế sofa, đôi mắt sưng húp, đỏ bừng, mắt mi còn ươn ướt, nôm thật đáng thương.

"Ầy..."

Mạc Thanh có chút hối hận vì hôm nay cùng Lộ Nguyên Hầu làm cuộc thử nghiệm kia. Nếu lúc đó đuổi hắn về luôn là được rồi.

Ông vừa thở dài vừa đi pha cho Hạ Mễ Thụy một bình sữa. Đứa nhỏ rõ ràng ngủ dậy đã đói rồi, còn khóc một trận không hiểu ra sao, hiện tại đưa bình sữa đến đã dùng cả hai tay ôm bình, mút không ngừng.

Hạ Mễ Chúc giúp nó đỡ bình, nhìn nó như vậy vành mắt lại muốn ướt. Cậu hít hít cái mũi, sợ bản thân lại chọc đứa nhỏ khóc theo, cố gắng bình ổn tâm tình.

"Ngài ấy thật quá đáng!"

Mạc Thanh nhịn không được mắng.

Hạ Mễ Chúc lắc đầu: "Ngài ấy không nói sai..."

Chỉ là cậu có chút tủi thân thôi... Cậu biết, hôm nay bất kể người nói là ai cũng chưa chắc làm cậu phản ứng lớn như vậy, nhưng chính người nói là ngài ấy, cậu mới không nhịn được ủy khuất. Bản thân cậu không hiểu tại sao mình lại đối xử với người đó khác biệt, rõ ràng... Rõ ràng cậu xem trọng cái nhìn của người đó với mình... Cậu không thể không thừa nhận, lừa mình dối người được nữa. Dù trong lòng nói không để ý, cậu vẫn để ý...

"Hầy..."

Ông mệt mỏi quá... Ông già rồi, không theo được cảm tình của lớp trẻ. Hiện tại ông không muốn khẳng định nói Hạ Mễ Chúc không có hy vọng gì với người kia được nữa. Nhưng ông sẽ không nói gì. Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi.

"Vậy con tính làm sao? Ngài ấy nói như vậy thì chắc chắn hai ngày sau sẽ..."

Ông không nói hết. Trong lòng ông còn nói, Lộ Nguyên Hầu chắc chắn là vì Hạ Mễ Chúc mới có quyết định này. Thế nhưng mục đích của ngài ấy là cái gì, ông có chút không nhìn thấu được. Có điều, ông muốn làm một chuyện. Một chuyện mà có khả năng trở thành con dao hai lưỡi trong mối quan hệ của một nhà ba người này.

"Con sẽ cố gắng, sẽ để ngài ấy công nhận con. Con nhất định sẽ trở thành một quân nhân, cho ngài ấy mở mắt ra."

Hạ Mễ Chúc nắm chặt tay kiên định nói.

Mạc Thanh ầy một tiếng trong lòng, nhưng không nói chuyện này nữa.

...

Lộ Nguyên Hầu ngồi trong phòng làm việc, mở tư liệu về Hạ Mễ Chúc ra xem, không còn hoài nghi mà nhận định người đêm đó đúng là cậu.

Hắn ngồi dựa vào ghế, đầu ngã ra, hai tay bắt chéo đặt trên bụng, bắt đầu suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.

Nói thật, hắn không tính có gia đình, tốt nhất là cả đời cứ sống như vậy, ở nơi này bảo vệ Tây quốc bình yên. Sự xuất hiện của một lớn một nhỏ kia rõ ràng đã làm đảo loạn ý định của hắn, làm hắn phải nghiêm túc về sau này một lần nữa. Nếu có thế, nếu Hạ Mễ Chúc không chủ nhận muốn nhận, hắn sẽ không nhận hai người họ mà sẽ ở bên cạnh bảo vệ họ trong âm thầm. Ở bên cạnh hắn không phải là điều tốt đẹp nhất, ngược lại còn có nguy hiểm... Nhưng hắn không biết Hạ Mễ Chúc nghĩ thế nào. Có một điều hắn có thể hiểu, Hạ Mễ Chúc sẽ không chủ động tìm hắn nói, cậu nhút nhát... Có khi còn vì chuyện trước kia mà sợ hắn.

"Haizzz..."

Lộ Nguyên Hầu có chút khó nghĩ...

Ting.

Vòng tay phát ra âm thanh, có người gọi cho hắn.

Lộ Nguyên Hầu nhìn cái tên hiển thị trên đó, nhướng mày lên, bấm nhận.

Một khuôn mặt hiện lên trên vòng tay.

"Lộ trung tướng?"

"Nói đi."

"Là như vầy, sau khi tôi kiểm tra lại hồ sơ, đưa ra kết luận cho quá trình điều trị tin tức tố không hoàn mỹ của ngài. Tôi đề nghị ngài tìm một bạn đời xứng đôi, tiến hành đánh đấu. Nếu trong kỳ mẫn cảm tiếp theo ngài có thể dùng tin tức tố của Omega đến trải truốt thì nhất định có thể để pheromone trở nên hoàn mỹ."

Mạc Thanh mặc kệ ánh mắt lạnh buốt của ai đó, chuyên nghiệp nói hết lời, không hề có chút chột dạ nào vì ý tưởng trả thù trong lòng.

"Ý ngài là tôi nhịn đến nghẹn đúng không?"

Lộ Nguyên Hầu lạnh lùng phun ra một câu.

"Có thể nói như vậy."

Mạc Thanh căng da đầu nói. Chứ nếu không tại sao làm một nháy lại khiến pheromone tiến triển tốt hơn chứ.

"Vậy tôi không nhất định tìm Omega đúng chứ? Không phải bên cạnh ngài có một người phù hợp hơn sao?"

...

Mạc Thanh đờ đẫn nhìn vòng tay tinh tế đã ngắt kết nối, ông có nghĩ cỡ nào cũng không lường được Lộ trung tướng của chúng ta lại có thể bỉ ổi, vô liêm sĩ như vậy. Dù đây cũng là một kết quả ông đã nghĩ đến, thế nhưng không phải diễn biến như vậy được không??? Lỡ tên kia chỉ muốn tìm vật phát tiết thôi thì sao???

Ông nhìn vòng tay thật lâu, bất lực không dám gọi lại nữa.

...

Lộ Nguyên Hầu lạnh lùng cúp máy xong, trong lòng đã đưa ra quyết định cho chuyện nãy giờ hắn vẫn nghĩ không thông.

Không biết hắn có nên cảm ơn Mạc Thanh vì đã cố ý muốn khiêu khích hắn hay không nữa.

Nhưng nếu đã quyết định rồi, hắn sẽ không hối hận. Hơn cả, hắn cần tính toán chu toàn cho quyết định này.

Tít tít tít...

Vài tin nhắn liên tục được gửi đi, trong phòng chỉ còn tiếng lật giấy, tiếng bấm máy.

................................................................