Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mang Theo 12 Cung Hoàng Đạo Chuyển Sinh

Chương 7: Hai cuộc chiến




Chương 7: Hai cuộc chiến

Tấm thẻ trên tay, Bạch Tinh Lăng nhận ra được, hiệp hội lính đánh thuê thẻ kim cương, chỉ dành cho cấp kim cương lính đánh thuê. Mà cấp kim cương lính đánh thuê là ai? Quyền nói chuyện chỉ đứng sau hiệp hội tổng hội trưởng và hai vị phó hội trưởng, ngang hàng với phân bộ trưởng ở các phân bộ lớn hàng đầu.

Bạch Hạo Nhiên mặt không đổi sắc nói "Cứ dùng đi, sau này nói cho con biết!"

Bạch Tinh Lăng khuôn mặt khổ xuống nghi ngờ nói "Ba, nhà mình sẽ không phải là có tình huống cẩu huyết nào đó như tiểu thuyết chứ?"

"Bớt đọc tiểu thuyết đi, nhà mình tình huống phức tạp một chút thôi, không phải cái gì không lộ ra được. Chỉ là giờ chưa thích hợp thôi!" Bạch Hạo Nhiên cho Bạch Tinh Lăng một cái thủ đao đau điếng rồi quay đầu vào bếp, Bạch Hiểu Hiểu gọi cả hai vào ăn sáng.

Đợi Bạch Hạo Nhiên ra khỏi nhà thì cũng đã 6h30, mà hôm nay hai anh em cần tới trường để tham gia lớp Đặc Cấp. Học sinh sau khi thức tỉnh mệnh toà đều phải tham gia để chuẩn bị nửa năm sau thi vào các học viện lớn.

Nhìn trên đồng hồ thời gian còn dư dả, Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu quyết định chậm rãi đi bộ tới trường.

Trên đường Bạch Hiểu Hiểu lo lắng tình huống của bản thân liệu có ảnh hưởng gì tới việc lên lớp hay không, Bạch Tinh Lăng cũng an ủi, dù sao không phải không thể đột phá nên cứ bình thường tới lớp.

Khoảng bảy giờ, hai anh em đứng trước cổng trường trung học phổ thông Huy Diệu. Lúc này lớp 10, 11 đều đã nghỉ hè, chỉ có học sinh lớp 12 mới thức tỉnh mệnh toà tới đi học bởi vậy cổng trường vắng lặng hơn bình thường.

Đi bản thông báo xác nhận lớp học của mình, Bạch Tinh Lăng mang theo em gái đi tới phòng của ban 4. Có lẽ thời gian còn sớm nên trong lớp chỉ có vài người, đều ở chỗ ngồi làm việc riêng của bản thân.

Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống câu được câu không nói chuyện đợi thời gian trôi. Mà vài phút sau, một bóng người hoạt bát thân ảnh như bay ôm chầm lấy Bạch Hiểu Hiểu từ phía sau che mắt lại.

"Bé thỏ con~ đoán xem ai đây?" Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ ghé vào bên tai của Bạch Hiểu Hiểu nói.

"A? Tiểu Huyên ?" Bạch Hiểu Hiểu bị tập kích nhất thời ngơ ngác.



"Sao lại là câu nghi vấn, rõ ràng là đáng yêu xinh đẹp mỹ thiếu nữ Sở Tiểu Huyên chứ ai nữa! Bé thỏ con thật hư" Sở Tiểu Huyên thả tay ra chu miệng hờn dỗi.

Bạch Hiểu Hiểu quay đầu lại cho bạn thân một cái búng trán "Bớt tự luyến đi! Còn nữa, không cho gọi bé thỏ con!"

Bé thỏ con bé thỏ con, cô đều bị Sở Tiểu Huyên gọi hơn bảy năm nhưng không thể nào quen được, mà cô bạn thân này không màng phản đối thường xuyên trêu chọc cô.

Sở Tiểu Huyên xoa xoa cái trán, liếc nhìn Bạch Hiểu Hiểu đại tà ác âm dương quái khí "Đúng đúng, không gọi là bé thỏ con, thỏ con đều lớn thành thỏ mẹ rồi"

Bạch Hiểu Hiểu nghe không hiểu ra sao, chợt theo tầm mắt của Sở Tiểu Huyên nhìn xuống, nhất thời hai má ửng đỏ nắm khuôn mặt thiếu nữ trước mặt kéo ra "Cái tên biến thái này! Mau nhận trừng phạt!" khiến Sở Tiểu Huyên oa oa kêu đau.

Bạch Tinh Lăng nhìn thoáng qua liền không quan tâm, hai chị em này đùa giỡn đã hơn bảy năm đều nhìn quen. Ngược lại nhìn thoáng qua một thiếu niên khác đứng sau lưng Sở Tiểu Huyên ra vẻ chào hỏi. Mặc Lương trên mặt không b·iểu t·ình cũng nhìn thoáng qua gật đầu.

Mặc Lương cũng là bạn thân của Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu, quan hệ với Sở Tiểu Huyên có chút đặc biệt. Bởi vì hai gia tộc nên Mặc Lương địa vị xem như là hộ vệ của Sở Tiểu Huyên, nhưng trên thực chất hai người càng giống thanh mai trúc mã loại này quan hệ hơn. Thiếu niên này thường ngày ít nói, cũng ít thể hiện cảm xúc nhìn như lạnh lùng vô tình, tuy nhiên ai biết được Mặc Lương đối với Sở Tiểu Huyên có bao nhiêu quan tâm đâu? Cậu ta là cái người trong nóng ngoài lạnh nha.

"Reng!!!" Tiếng chuông vào lớp vàng lên, trong lớp học cũng lập tức trở về ngay ngắn. Chỉ vài khắc sau, một người đàn ông như đã tuổi xế chiều với mái tóc đã bạc trắng nhưng lưng thẳng tắp hữu lực ôm sách đi vào lớp.

"Chào các em, thầy tên là Lý Quốc Trung, tạm thời sẽ đảm nhiệm chủ nhiệm của các em trong nửa năm này, hi vọng chúng ta ở chung vui vẻ!" Lý Quốc Trung tháo kính xuống cười nhìn học sinh phía dưới.

Vừa nghe tên, toàn bộ ban 4 chấn động, Lý Quốc Trung là ai? Thành phố Linh Quang duy nhất tiến sĩ, nhân xưng kho sách sống, đã từng dạy dỗ ra không chỉ một học sinh nhập học một trong ba học viện siêu cấp của đại lục, danh tiếng dù hai thành phố bên cạnh cũng có thể nghe thấy.

"Không thể nào, Lý đại sư vậy mà trở thành chủ nhiệm lớp chúng ta!"

"Haha, thế này thì mục tiêu của bản thân phải nâng lên một bậc mất"

"Thật không thể tưởng tượng được..."



Đủ loại ngôn luận xuất hiện trong lớp, nhưng đa số đều là hoài nghi mình nghe lầm hoặc đối với Lý Quốc Trung tin tưởng cực kỳ.

"Bộp bộp" Lý Quốc Trung vỗ tay ra hiệu mọi người im lặng, mới nói "Được rồi mọi người, muốn đạt mục tiêu của bản thân thì tự mình phải cố gắng mới được, nhìn người dạy làm gì chứ"

"Được rồi, giới thiệu tới đây, chúng ta nên bắt đầu buổi học đầu tiên."

"Buổi học đầu chúng ta chủ yếu giảng sử, nhân loại sử" Lý Quốc Trung dùng giọng trịnh trọng chậm rãi nói.

"Tất nhiên không phải là trước đây các em học lịch sử phát triển văn minh, mà là một loại lịch sử dùng máu và xương viết lên, chiến sử."

Chiến sử, ghi lại chi tiết về hai cuộc đại chiến bắt đầu cách đây 2000 năm và 500 năm, phạm vi: Toàn chủng tộc. Cuộc chiến thứ nhất còn suýt nữa đưa nhân loại tận diệt. Hai cuộc đại chiến đều là bàn đạp đưa danh tiếng và địa vị của nhân loại đứng vững trong tinh không vô tận này, chúng được đặt tên «Khải Huyền».

Nhân loại cách đây hơn 2000 năm chỉ là một chủng tộc yếu đuối không chịu nổi trong vô vàn chủng tộc trong tinh không vô tận. Vốn chỉ nên bình tĩnh sinh hoạt tại hành tinh của chính mình, nhưng toàn bộ b·ị đ·ánh phá khi một sự kiện gọi là «Thiên Khải» xảy ra làm gần như toàn bộ chủng tộc hàng đầu tụ tập tại Vũ Nguyên Tinh – hành tinh mẹ của loài người. Thế là cuộc chiến «Khải Huyền» lần đầu tiên diễn ra.

Cuộc chiến diễn ra gần bảy cái thế kỷ, và kết thúc theo một cách không ai ngờ tới. Nhân loại, cái chủng tộc yếu đuối không người để ý, vậy mà bùng nổ đem toàn bộ chủng tộc đuổi ra khỏi Vũ Nguyên Tinh. Tiềm lực đáng sợ của chủng tộc này bắt đầu tại tinh không vô tận lật ra màn che.

Theo sau đó là khoảng 800 năm cho nhân loại nghỉ ngơi và phát triển, bước đầu tiếp xúc với tinh không vô tận mang lại vô số tri thức cùng cơ hội, dù chưa tới 1000 năm nhưng văn minh cũng không kém các chủng tộc hàng đầu quá nhiều.

Tuy nhiên lúc này cuộc chiến «Khải Huyền» lần thứ hai bắt đầu rồi. Cuộc chiến thứ nhất tuy toàn bộ chủng tộc ngoại lai đều bị đuổi đi, tuy nhiên lại có một số chủng tộc tổn thất thảm trọng, sau khi dưỡng thương liền tập kết lại ý đồ trả thù và c·ướp đoạt Vũ Nguyên Tinh.

Nhưng lúc này nhân loại đâu còn là cái kia kẻ yếu, tám trăm năm phát triển khiến không biết bao nhiêu thế hệ thiên tài xuất thể, cường giả như mây, thậm chí còn cùng nhiều chủng tộc giao hảo kết minh cho nên cách đây hơn ba mươi lăm năm đã kết thúc.



Lý Quốc Trung chậm rãi kể, đôi lúc lại uống một ngụm nước. Dưới lớp nghe từng dòng lịch sử hào hùng mà nhiệt huyết dâng trào. Sau hơn hai tiếng mới kết thúc, Bạch Tinh Lăng chợt cảm thấy giờ học đầu tiên là dùng để kể sử hơn là học sử nhưng có vẻ như thế này thì hiệu quả so giờ học khô khan tốt hơn nhiều.

Lý Quốc Trung nhìn đồng hồ mới phát hiện đã sắp hết thời gian học, mới hắng giọng nói:

"Thời gian sắp hết rồi, thầy dặn dò vài điều. Đầu tiên, sau khi các em gia nhập lớp đặc cấp thì mỗi người đều có một cơ hội tiến vào tầng bốn của thư viện chọn một bộ đoán thể pháp, bất cứ lúc nào lấy cũng được."

"Thứ hai, ba tháng sau chúng ta sẽ có một lần tập huấn liên hợp với hai thành phố hàng xóm tổ chức, xếp hạng cao sẽ có phần thưởng phong phú cho nên các em nắm chặt thời gian tu hành, đừng quá lười biếng."

"Cuối cùng, theo thông tin nhận được thì thi tuyển năm nay sẽ nâng cao độ khó, bởi vậy đừng khinh thường."

"Nói chung là vậy thôi, hiện tại các em tan học. Ừm, Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu tới văn phòng gặp thầy."

Lý Quốc Trung nói xong chợt gọi lại hai anh em, cả hai nghe vậy cùng Sở Tiểu Huyên và Mặc Lương nói một câu mới rời đi.

Dọc theo hành lang đi vài phút liền tới trước cửa phòng của Lý Quốc Trung, với địa vị của mình thì ông cũng có một văn phòng riêng như hiệu trưởng và hiệu phó.

"Cốc cốc!!!" Bạch Tinh Lăng lấy tay gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng nói trầm ổn của Lý Quốc Trung "Vào đi!"

Trong căn phòng trang trí có chút đơn giản, chỉ gồm bàn tủ sách và vài chậu cây nhỏ.

"Thầy Trung!" x2

Lý Quốc Trung cầm quyển sách trên tay thả xuống xoay người lại cười một tiếng "Hai đứa gọi như bình thường là được rồi, dù sao nơi này không có ai."

Hai anh em nghe vậy ngượng ngùng cười "Tụi con biết rồi, bác Trung!"

Lý Quốc Trung gật đầu "Ừm, ngồi xuống đi!"

Tuy nói có chút trùng hợp, nhưng gia đình Lý Quốc Trung và gia đình của Bạch Tinh Lăng là hàng xóm, vợ chồng ông coi như là nhìn hai anh em lớn lên bởi vậy hai gia đình cực kỳ thân cận. Bạch Tinh Lăng cũng không thiếu cùng Lý Quốc Trung học hỏi kiến thức.

Đợi hai người tìm ghế ngồi trước bàn, Lý Quốc Trung mới nói "Thật ra gọi hai đứa tới đây cũng để nói chuyện của Hiểu Hiểu"