Dương Linh vẫn nằm im trên giường, cô suy nghĩ hồi lâu rồi mới nhớ ra, băng vệ sinh của cô đã hết từ tháng trước, vì tới sớm hơn mọi ngày nên cô chưa kịp mua.
Cô lấy tay che hai khuôn mặt lăn qua lăn lại, phải nhanh thôi trước khi nó tràn ra ngoài.
Trong nhà chỉ có Dương Linh và dì Dương là phụ nữ, nhưng có điều dì Dương đã hơn 60 tuổi rồi, không biết dì có không.
Dương Linh ngây thơ chạy xuống nhà tìm dì Dương, bà ấy đang dọn dẹp căn bếp, đã sắp mười giờ tối rồi mà bà vẫn làm việc không thôi, nhưng ngồi ở gần đó, Mặc Tần Minh đang bộ mặt hậm hực nhìn thẳng vào vô định, cô không biết anh đang nhìn gì nhưng đủ hiểu anh đang rất giận/ Dương Linh từ từ nhẹ nhàng tiến đến, tay khều khều vào dì Dương nói nhỏ.
“Dì…dì ơi”
Dì Dương nhìn cô, vừa rồi cô nói cô đi ngủ rồi mà bây giờ xuống đầy tìm mình, “Sao thế cô chủ”
Dương Linh bẽn lẽn cúi nhìn xuống đất, một lúc cô mới giám nhìn bà ấy nói.
“Dì có băng vệ sinh không, con…con tới ngày mà không kịp mua”
Dì Dương phì cười, đến giờ này bà đã đến tuổi mãn kinh lấy đâu ra mấy thứ đó chứ, bà quay sang nhìn Mặc Tần Minh rồi lại nhìn Dương Linh, bà đã hiểu phần nào rồi, thì ra là vậy, trong tình cảnh này làm sao cô giám hỏi anh chứ.
Ngoài trời rất lạnh, dì Dương thở dài, “Cô ghi vào tờ giấy để tôi ra ngoài mua”
“Dạ” Giọng điệu của cô có chút áy nay, trời đã sắp khuay lại lạnh, để một người lớn tuổi ra ngoài mua đồ quả thật không nên., trong lúc đang trần trừ, một bóng người lớn đi tới.
Giọng điệu có chút giận dỗi nhìn cô, Dương Linh bẽn lẽn ghé sau lưng dì Dương như né tránh.
“Em mau viết đi, để anh đi mua”
“Thật sao” Cô lúc này có chút xấu hổ.
‘Nhanh lên đi, em muốn nó lụt luôn sao”
Dương Linh cắn môi lắc đầu, rất nhanh cô viết một tờ giấy đưa cho Mặc Tần Minh, anh dựt lấy tờ giấy, mặc dù có chút dỗi nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Ngồi im, đừng đi lung tung, ở nhà đợi”
Dương Linh gật đầu, thấy bóng anh cùng chiếc xe đi xa dần ngoài cửa, dì Dương xoa lấy cánh tay cô an ủi.
“Con đừng lo, cậu chủ giận một chút lại hết”
Dương Linh đỏ mặt, cô nghĩ dì Dương biết chuyện giữa hai người, xấu hổ lắp bắp.
“Mọi chuyện không như dì nghĩ đâu ạ”
Dì Dương khẽ mỉm cười, “Con mau lên phòng nghỉ đi, một chút nữa cậu chủ sẽ về”
Dương Linh ngoan ngoãn gật đầu, cố né tránh ánh mắt của dì Dương đang nhìn mình, chạy nhanh vào phòng ngủ, thấy nó ra càng nhiều, mặt cô tối lại vội vàng vào nhà tắm chờ anh.
Về đến nhà không thấy cô đâu, Mặc Tần Minh liền lên phòng tìm cô, “Dương Linh”, anh gọi.
Tiếng cô gái nhỏ vang lên từ nhà tắm, “Em trong đây, ở trong nhà tắm”
Mặc Tần Minh gõ cửa, cô mở he hé, thò một cánh tay nhỏ nhắn ra ngoài, anh bất lực đưa cho cô. Anh mua một túi lớn, Dương Linh lắc đầu ngán ngẩm, nhờ anh mua thôi mà không nghĩ anh mua nhiều thế.
Xong xuôi cả rồi, Dương Linh rón rén bước ra ngoài, Mặc Tần Minh đã nằm trên giường quay lưng về phía cô.
Nghe tiếng động, anh liền quay lại nhìn cô với khuôn mặt giận dỗi.
“Anh… giận hả” Dương Linh vẫn đứng bên giường hỏi anh.
“Ừm…em nghĩ thử xem, còn bắt anh nhịn bao lâu” Mặc Tần Minh thở dài với giọng ngao ngán.
Dương Linh cúi mặt xuống không nhìn anh, ánh mắt liếc ra ngoài cửa, “Anh giận… vậy em qua ngủ với dì Dương”
Mặc Tần Minh nghe vậy liền nhẩy xổ lên như con thỏ, “Anh hết giận rồi”.
Cô bảo sẽ đi quan chỗ khác ngủ sao, làm sao anh có thể chấp nhận chứ, làm với cô không được còn bắt anh ngủ một mình, thấy hành động đó của anh cô cũng có chút bất ngờ.
“Hả”
“Anh là giận họ hàng nhà em đấy, không không đến vào ngày này” Mặc Tần Minh vội vàng giải thích.
Gì chứ chuyện đó, sao cô có thể quản được chứ, huống hồ kinh nguyệt của mình không đều.
“Được rồi, đi ngủ đi”
Mặc Tần Minh lúc này đã dãn hai con mắt, không còn bộ mặt giận dỗi như vừa rồi, đổi lại còn có chút ỷ lại, anh lại gần Dương Linh ôm cô nằm xuống, làm nũng gục đầu vào ngực cô.
“Do nhìn thấy em, anh không chịu nổi thôi”
Tiếp đó hít thở lấy mùi hương trên cổ cô, vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
“Nghe bảo con gái tới ngày thì khó chịu lắm” Anh vẫn nhắm tịt đôi mắt lại, lười biếng nói, tay vẫn xoa xoa trên cái bụng của Dương Linh.
“Anh thử một lần đi rồi biết” Cô nắm lại tay anh, giọng điệu cũng có chút giận dỗi, lần này cô lại giận lại anh.
Nhận biết được tính khí của cô, Mặc Tần Minh lại ôm chặt cô hơn, miệng thì thầm to nhỏ,
“Biết rồi, biết rồi, mau ngủ đi”
Nói xong còn không quên xoa đầu cô như đang dỗ trẻ con, một lát anh thở dài
“Hết rồi, anh không tha cho em đâu”
Dương Linh nghe thấy liền đỏ mặt, nhăn nhó quay sang nhìn anh, “Anh…”
Biểu cảm đó làm anh phì cười, nhanh chóng lấy tay vuốt ve khuôn mặt cô, Dương Linh không chịu được sự trêu trọc này được, dù sao anh cũng đi mua cho cô nhưng đến nước này thì nên tránh xa anh ra thôi.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Dương Linh gạt cánh tay trước sự ngỡ ngàng của anh, từ từ quấn người trong chăn như nhộng, không cho anh tiếp cận nữa, “Anh…mấy ngày nay tránh xa em ra”
“Em nói gì cơ” Mặc Tần Minh nhíu mày.
“Ai kêu anh cứ bắt nạt em”
“Gì chứ, ai bắt nạt em, bây giờ ngủ cũng không yên với em”
Thật đúng vậy, không được làm chuyện đó đêm này khiến anh tức điên lên được, bây giờ ngủ cũng không cho anh ôm, cô muốn anh sống sao.
Hít một hơi thật sâu, anh chồm người ôm cả chăn lẫn người, miệng không ngừng phì phèo, “Biết rồi, xin lỗi được chưa”