Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 96: Là ai cũng đều được




Trời chiều nắng đã tắt hẳn, sau khi ôm hôn dỗ dành Lăng Tử Quân xong thì Nhan Lam mới có thể rời khỏi nhà.

Đây là lần đầu tiên Nhan Lam thấy Lăng Tử Quân làm nũng như vậy trước mặt mình, sau khi xác nhận mối quan hệ, dường như người đàn ông nọ đã phủi bay hết mặt mũi, chẳng thèm chừa lại cho mình chút hình tượng nào. Thích thì cứ ôm, thích thì cứ hôn, lắm lúc sẽ làm nũng bắt cô dỗ dành, còn luôn miệng nói ra mấy câu nghe rất ngượng ngùng.

Nhan Lam cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, tuy không ghét mấy lời đường mật nhưng thoáng chốc mọi việc thay đổi bất ngờ, cô cũng cảm thấy có chút không quen.

Nhưng chỉ là không quen, chứ không phải là cô không thích những lời ngọt ngào mà anh dành tặng. Vì thế cả buổi trời cứ ngây người cười ngốc, biểu hiện rõ ràng của việc đang đắm chìm trong tình yêu màu hồng.

Bất quá bây giờ không phải lúc để mơ mộng về tình yêu. Nhan Lam nấu xong canh, dỗ xong bạn trai thì liền cấp tốc chạy tới bệnh viện thăm anh trai.

Lăng Tử Phong nhập viện là việc lớn, cô không thể không nhanh tới xem tình hình anh ấy như thế nào được.

Nhìn bóng lưng Nhan Lam rời khỏi tầm mắt, Lăng Tử Quân vừa buồn vừa giận lại không có cách nào phát tiết.

Nhưng dẫu cho trong lòng Lăng Tử Quân đang cực kỳ không vui khi thấy Nhan Lam quan tâm lo lắng cho Lăng Tử Phong, thế nhưng anh cũng biết rõ cô đối với anh trai mình không có tình cảm gì khác nữa. Nhan Lam đã rất nhiều lần đảm bảo rằng giữa cô và Lăng Tử Phong chỉ là mối quan hệ anh em bình thường, Lăng Tử Quân dù có hờn ghen tới mấy cũng không thể nhỏ nhen bắt cô ở bên mình mãi được.

"Đóng giả làm một người bạn trai hiểu chuyện thật sự rất khó khăn đấy."

Lăng Tử Quân tự nói một mình rồi lại thở dài ngao ngán.

"Khi nãy nụ cười của mình có quá gượng gạo không nhỉ...? Chết tiệt, vốn dĩ mình không nên tức giận làm gì."

Lăng Tử Quân luôn cho rằng Nhan Lam sẽ thích dáng vẻ đứng đắn ổn trọng của anh, thế nên trước giờ vẫn luôn khắc chế chính mình không được trở nên quá lỗ mãng, thích chiếm hữu.

-

Thời điểm Nhan Lam bước chân vào phòng bệnh, bên trong vẫn còn sự hiện diện của hai vị phụ huynh mà trước giờ cô rất sợ đụng mặt.

Hoàn cảnh éo le khiến cô không biết nên tiến hay nên lùi, đứng chôn chân một chỗ cầm hộp cơm giữ nhiệt mà tỏ vẻ lúng túng.

Mẹ Lăng thấy cô tới cũng không lấy làm lạ, chỉ là trong lòng tức giận không vui, gương mặt cũng chẳng chút thu liễm tỏ ra hung tợn. Bà quét mắt nhìn Nhan Lam một lượt, cảm thấy cô con dâu cũ dạo này có vẻ tươi trẻ phấn khởi, như vừa gặp phải chuyện vui, khác xa so với ngày trước lúc nào cũng mày chau ủ dột.

"Cô tới đây có việc gì?"

Rõ biết là Nhan Lam tới thăm con trai lớn của mình, nhưng bà vẫn cố tình muốn hỏi, xem xem cô ta sẽ trả lời ra sao.

"Chào bố mẹ ạ."

Nhan Lam hơi trục trặc chào hỏi một tiếng, vốn định gọi họ là ông Lăng bà Lăng, lại nghĩ dẫu sao cũng là ông bà nội của con trai mình, trước kia từng có mối quan hệ gắn kết, không thể cứ như thế phủi bay như chưa có chuyện gì.

Mẹ Lăng nghe cách xưng hô mà nhíu mày không vui, chẳng phải lúc trước đã dặn dò cô ta nên đổi đi rồi sao, còn mặt dày gọi bố mẹ? Ai là bố mẹ của cô ta cơ chứ!

Bà muốn phản bác nhưng bị ông Lăng chặn lại, cuối cùng cũng nhịn xuống được cơn tức giận.

“…”

Chồng bà nói đúng... vốn dĩ cô gái này chẳng làm gì nên tội cả. Nếu mà có trách, thì cũng trách hai đứa con trai bà quá mù quáng cùng yêu chung một người.

Nhưng có người mẹ nào mà lại trách con mình? Có người mẹ nào mà chỉ danh con mình mới là kẻ sai?

Bà ích kỷ như thế, liền đem hết mọi sai lầm đổ tội cho Nhan Lam.

"Con nghe anh Tử Phong nhập viện, nên tới thăm một chút... Con chỉ tới đưa anh ấy chút canh hầm tẩm bổ mà thôi, sẵn tiện xem anh ấy thế nào."

Giọng Nhan Lam lí nhí thốt lên, mái đầu của cô cũng không tự chủ được mà cúi thật thấp.

Đối mặt với bố mẹ chồng cũ, cô cảm thấy có một sự áp lực vô hình đè nặng lên đầu quả tim, khiến Nhan Lam luôn trong tình trạng hít thở không thông thuận.

"Trông anh ấy cũng khỏe hơn một chút... thì con an tâm rồi, con đưa canh xong thì về liền, không ở lại làm phiền bố mẹ và anh nghỉ ngơi đâu ạ."

Nói tới đây Nhan Lam lại rón rén đi tới đặt hộp giữ nhiệt trên bàn cạnh giường bệnh, cô nhìn Lăng Tử Phong, hỏi thăm anh một chút rồi muốn nhanh chóng quay đầu rời đi.

Nhưng Lăng Tử Phong đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô giữ chặt lại níu kéo.

"Em đừng đi, anh có việc muốn nói."

"..."

Nhan Lam khó xử nhìn Lăng Tử Phong rồi lại nhìn bố mẹ Lăng, thấy ánh mắt mẹ Lăng nóng rực nhìn chằm chằm vào bàn tay của hai người đang dây dưa qua lại, Nhan Lam hoảng sợ rút tay ra hơi lùi về sau một chút, tạo khoảng cách với anh.

Tuy rằng việc nắm tay này đối với Nhan Lam chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng cô hiểu rõ trong lòng mẹ Lăng luôn có một cái gai đâm sâu vào tim. Bà ấy vẫn luôn nhớ rõ mối quan hệ trước kia giữa cô và Lăng Tử Phong, thế nay sau đó cô lấy Lăng Tử Quân mới khiến bà trở nên bài xích chán ghét như vậy.

Một người con gái tầm thường xuất thân nghèo khó, lại dây dưa với hai người đàn ông trong gia đình hào môn thế gia, mẹ Lăng xem rằng cô trèo cao, Nhan Lam cũng không thể trách bà được, ngược lại còn hiểu rõ tâm trạng của bà.

Thấy Lăng Tử Phong có ý định giữ Nhan Lam ở lại, trong lòng mẹ Lăng tức đến muốn sôi trào máu lửa, lại không thể làm gì ngoài ngoảnh mặt làm ngơ.

Bà giận dữ thở hắt một hơi, muốn chửi cô mắng cô nhưng rồi lại chẳng thể thốt nổi lời nào. Cuối cùng người phụ nữ nọ vội bước ra khỏi phòng bệnh, ông Lăng cũng cất bước theo sau.

"Hai đứa cứ ở lại nói chuyện, bố đi khuyên mẹ con một chút."

Ông Lăng nói rồi liền rời khỏi rất nhanh.

Ông đối với đứa con dâu cũ này cũng không có quá nhiều thành kiến như vợ mình, ngược lại cũng cảm thấy thương cảm cho cô khi trong hoàn cảnh éo le khó bề đối phó như thế này.

Lúc ra ngoài liền thấy bóng lưng vợ mình đang giận dữ bước đi trên hành lang, ông Lăng mỉm cười vội chạy theo.

"Mình giận cái gì chứ? Nện giày trên sàn đất tôi nghe điếc hết cả tai."

Ông Lăng nói rồi lại cười trêu ghẹo vợ mình, bà Lăng đang không vui nên mặt mày bí xị, chẳng thèm cười với ông cái nào.

"Mình giận cũng không được gì, chẳng thà vui vẻ cười với tôi một cái không phải là tốt hơn sao?"

"Tôi cười nổi sao? Ông xem tụi nó đi, hết Tử Quân đến Tử Phong làm tôi tức điên lên được."

Bà Lăng cứ hễ nhắc tới hai đứa con thì lại không thể ngừng cằn nhằn: "Rõ ràng nó muốn đuổi tôi đi mà, thấy cô ta liền quên mất mẹ nó là ai."

Trái ngược với vẻ bực dọc của bà Lăng, ông Lăng lại cười vui vẻ như chẳng có chuyện gì, trái lại ông càng cảm thấy con trai lớn rồi cư xử như thế là điều hiển nhiên.

"Thôi nào, con mình cũng lớn rồi mà."

"Lớn cái gì chứ, cho dù tụi nó lớn thế nào cũng là con của tôi, trong mắt tôi chúng nó có bao nhiêu tuổi cũng là còn nhỏ."

"Được được được, còn nhỏ thì con nhỏ, tôi không cãi với mình."

Ông Lăng tươi cười ôn hòa dỗ dành bà Lăng: "Mình nói gì cũng đúng, thế nên đừng tức giận nữa có được không?"

"..."

Lần nào cũng thế, cứ là ông Lăng ra tay thì chỉ cần nói vài câu cũng đủ làm cho bà Lăng vui vẻ không càu nhàu bực mình nữa.

"Hừ, cái miệng ngọt nhà ông."

Hai vợ chồng lại tiếp tục tản bộ dạo mát ngoài khuôn viên bệnh viện, ngẫm nghĩ lại khoảng thời gian trước kia, đúng là mọi thứ đều thay đổi, mới ngày nào hai đứa con của họ còn nhỏ xíu, giờ đã trưởng thành cả rồi, đều có cuộc sống của riêng mình.

Đi dạo một chút thì liền thấm mệt, bà Lăng ngồi trên ghế đá hít thở gió trời, sau đó đưa tay đón lấy chai nước đã mở sẵn nắp mà ông Lăng đưa tới.

"Uống chút nước đi, xem thể lực của mình tệ chưa kìa."

Bình thường sáng sớm ông Lăng đều kiên trì chạy bộ tập thể dục, bởi vậy cho dù có đi mấy vòng sân cũng không khiến ông mệt bở hơi tai như bà Lăng thế kia.

"Sáng sớm nói mình đi chạy bộ cùng tôi thì mình không đi, bây giờ đã thấy hối hận chưa?

"Phù... mệt chết tôi được! Tôi cũng lên hàng 5 rồi đấy, ông còn ở đó chê bai tôi."

"Mình 55 tôi cũng 60, mình xem mình đi, có khỏe bằng tôi không."

Ông Lăng trêu chọc mấy câu lại ngồi xuống bên cạnh bà, lấy tay làm cánh quạt, quạt mát cho vợ.

"Mà phải rồi, hai ngày nữa Kiều gia mở đại tiệc... ông định báo chuyện này với Tử Quân thế nào?" mẹ Lăng uống mấy ngụm nước, đột nhiên lại hỏi.

Bà rất lo lắng, nghĩ tới hành động bức xúc bỏ về của Lăng Tử Quân lúc sáng mà lòng não nề.

Chắc hẳn Lăng Tử Quân sẽ không đồng ý tới dự.

Lão Kiều trước kia nể mặt hai bên gia đình có mối giao hảo tốt nên cũng không so đo chuyện Lăng Tử Quân từ chối tình cảm của Kiều Thể Vi.

Thế nhưng lần này ông ta có ý muốn tìm rể, là Tử Quân hay Tử Phong thì đều phải suy tính thật cẩn thận.

"Ngày mai gọi chúng nó về nhà ăn cơm một chuyến, từ từ tôi sẽ tính chuyện này sau."

"Ông định tính thế nào?"

"Chúng nó muốn cái gì thì treo thưởng cái đó vậy."

"... Nhưng sức khỏe của ông còn rất tốt."

"Tốt như thế nào thì tôi cũng phải về hưu thôi, gầy dựng bao nhiêu năm nay còn không phải là để lại cho chúng nó sao?"

"Nhưng mà..."

"Là ai trong hai đứa chúng nó đều được, tôi cũng già rồi, thảnh thơi một chút, tôi đưa mình đi du lịch vòng quanh thế giới. Không phải lúc sinh Tử Phong, mình nói với tôi muốn có một kỳ nghỉ thật dài để đi du lịch không cần lo tới thời gian sao?"

"Ngày đó sắp tới rồi, giao phó xong mọi việc tôi sẽ cùng mình đi."