Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 94: Nỗi lòng cha mẹ




Trên tầng cao nhất của bệnh viện gió thổi mạnh từng cơn, trời hừng sáng từ phía Đông, xa xa còn thấp thoáng hiện lên từng dãy nhà cao tầng đầy nguy nga và tráng lệ.

Ông Lăng đứng ở nơi này một mình lặng lẽ hút điếu thuốc làm ấm người, phóng tầm nhìn đầy nỗi muộn phiền ra phía xa còn nhìn thấy cánh chim đang bay lượn từng đàn trên không trung.

Bà Lăng lặng lẽ bước đến bên cạnh ông, khoác cho ông thêm chiếc áo ấm, lại nhìn chồng một cách đầy trìu mến dịu dàng, bà khuyên nhủ:

"Ông đừng tức giận, hôm nay Phong Phong nhập viện... tâm trạng có chút không tốt. Lẽ ra ông không nên mắng con như vậy."

Nghe vợ giải vây, ông Lăng chỉ biết cười trừ.

"Ngày thường thì có khi nào tâm trạng nó tốt đâu."

Ông nói rồi lại nhìn vợ mình, mà người phụ nữ trung niên nọ cũng không thể giữ nổi nét cười nhợt nhạt kia trên môi quá lâu.

Chồng bà nói đúng... bình thường thì có khi nào tâm trạng Lăng Tử Phong tốt đâu. Ông bà còn lạ gì với tính khí của con trai lớn nữa.

Lăng Tử Phong từ bé đã như thế, nụ cười trên môi anh không thể hình dung được là thật hay là giả.

Ngay từ lúc nhỏ đã luôn có cái tính háo thắng rồi, so với em trai điềm đạm của mình, Lăng Tử Phong luôn thích thể hiện bản thân hơn, luôn muốn nói cho mọi người biết tài năng của mình mà chưa từng một lần khiêm tốn.

Không thể phủ nhận là Lăng Tử Phong rất có tài, chỉ là... người càng muốn thắng thì sẽ càng dễ mất đi sự phán đoán. Trong giới kinh doanh, không điềm tĩnh sẽ không thể chiếm thế thượng phong, dễ bị người khác nắm được thóp.

Đối với đứa con trai lớn này, ngược lại ông Lăng càng phiền não hơn là con trai nhỏ.

Trước kia là lo lắng nó ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp của ông, sau này thì lại lo lắng về con đường mà nó đi trong tương lai.

Từ nhỏ Lăng Tử Phong đã không gần gũi với bố mẹ, lúc mới sinh Lăng Tử Phong thì công việc làm ăn của Lăng thị lao đao, ông Lăng còn đặc biệt mời sư thầy có tiếng từ Tây Tạng về xem số mệnh cho mình, nghe nói là Lăng Tử Phong khắc bố mẹ, sau 5 tuổi mới có thể rước về nhà chính sống cùng gia đình.

Thế nên tuổi thơ trước 5 tuổi của Lăng Tử Phong là những tháng này đối mặt cùng với những người xa lạ. Lắm lúc sẽ gọi điện về nhà nói chuyện với bố mẹ vài câu, hoàn toàn tách biệt với Lăng gia.

Sau khi sinh Lăng Tử Quân thì lại khác, đứa trẻ mang vượng khí đó thực sự đã phục hưng được Lăng thị. Ai cũng nói, ông Lăng thương đứa con trai út nhất, từ ngày sinh được đứa con trai nhỏ Lăng Tử Quân, công việc làm ăn của Lăng thị lên như diều gặp gió, mà ông Lăng cũng nổi danh trong lĩnh vực bất động sản khiến người người ngưỡng mộ.

Lăng Tử Quân sinh ra đã là đứa trẻ ngậm thì vàng, mọi người đều cho rằng Lăng Tử Quân từ nhỏ khí chất đã y hệt bố mình, lại còn có bát tự tốt đã chiếm lấy hết thảy hào quang của anh trai, được bố mẹ thương yêu hết mực, ở phía sau làm hậu thuẫn vững chắc.

Lúc hai đứa trẻ còn nhỏ, trong bữa tiệc rượu của giới thượng lưu, có ai đó đã nói rằng sau này Lăng Tử Quân nhất định sẽ kế nghiệp bố nắm giữ chức chủ tịch tập đoàn Lăng thị.

Đối mặt với những lời nói không kiêng dè của người ngoài, ông Lăng cũng chưa từng một lần tỏ vẻ phản đối. Trong mắt Lăng Tử Phong, ông Lăng cũng chính là có ý nghĩ đó, muốn giao lại cái ghế chủ tịch cho em trai anh.

Trước giờ ông Lăng không phải là không coi trọng đứa con trai lớn này. Chỉ là so với Lăng Tử Quân, ông đối với Lăng Tử Phong không có quá nhiều tình cảm cha con thân thuộc. Mà Lăng Tử Phong cũng không muốn gần gũi ông, luôn xem ông là người bố khắt khe khó tính.

Nghĩ tới chuyện cũ mà ông Lăng không ngừng thở dài, cảm thấy bản thân rất bất lực trong việc nuôi dạy Lăng Tử Phong nên người.

"Chắc nó phải giận tôi lắm."

Tiếng cười trầm nghe sao mà não nuột vô cùng, ông Lăng tuy miệng cười nhưng vành mắt lại đỏ, có chút khó khăn kiềm nén cảm xúc đang dâng trào.

"Nó giận tôi vì luôn thiên vị Tử Quân mà phủ nhận công sức của nó. Lại càng giận tôi vì trước kia đã bỏ mặc nó không lo."

Bình thường bà Lăng luôn là người hoạt ngôn nói nhiều, còn ông Lăng thì ngược lại rất trầm tính ít nói. Hiếm lắm mới thấy ông ấy nói nhiều đến thế, lại còn là tâm sự phiền não, khiến bà Lăng có chút trở tay không kịp.

Bà đứng ở bên cạnh ngẩn người không biết phải an ủi như thế nào, được một lúc lâu sau mới có dũng khí hỏi ông.

"Nếu như quay lại trước kia... ông có còn muốn đưa Tử Phong sang nhà chú Tư không?"

Chú Tư là em trai của chồng bà, năm đó sư thầy vừa xem số mệnh của Lăng Tử Phong xong, đứa con trên tay chỉ mới ba bốn tháng đã phải chuyển đến một nơi khác sinh sống cùng với người chú xa lạ, rời xa vòng tay của mẹ.

Bà Lăng năm đó cũng đã khuyên nhủ nhiều lần, lại gào khóc đòi con nhưng không được. Chồng bà rất kiên quyết, chỉ cho mẹ con mỗi tháng gặp nhau một lần mà thôi, ông Lăng thì càng không nhìn tới con cho đến khi Lăng Tử Phong tròn 5 tuổi.

Nghe thấy câu hỏi này mà bố Lăng không khỏi hổ thẹn, chỉ nghe thấy tiếng thở dài đầy mệt mỏi của ông, chứ không hề nhận được câu trả lời thích đáng nào.

Ông Lăng xoay lưng nhìn ra bên ngoài ngắm phong cảnh, bà Lăng lại không ngừng hỏi.

"Vậy... vậy cơ hội đó thì sao? Vì sao ông lại chọn Tử Quân mà không phải Tử Phong?"

Câu hỏi không đầu không đuôi ấy thế mà lại mang hàm ý rõ ràng vô cùng. Bà Lăng trước giờ chưa từng tham gia vào việc kinh doanh của chồng mình, càng chưa từng tỏ ý muốn chồng thiên vị đứa con trai nào hơn, giao lại cơ nghiệp cho đứa đó. Bà là một người phụ nữ nội trợ điển hình, chỉ thương chồng chăm con, mấy việc còn lại không màng nghĩ tới.

Chỉ là hôm nay nghe Lăng Tử Phong uất ức nói như thế... bà cũng bắt đầu muốn hỏi rõ ý tứ của chồng.

Ông Lăng nghe thế chỉ khẽ cười trầm tự mình ngẫm nghĩ một chút, rồi ông cất tiếng nói với chất giọng khàn đặc.

"Tôi vốn dĩ không có ý định chọn đứa nào trong số hai anh em chúng nó cả. Tôi giấu Tử Quân đơn giản chỉ vì tôi biết nó còn nhung nhớ vợ cũ. Mà Tử Phong thì tôi cũng không muốn nó vì sự nghiệp đánh mất tình yêu. Chuyện kết hôn này đúng là cả hai nhà đều có lợi, chỉ tiếc là tình cảm thì không thể che đậy được, nhìn vào cũng biết Kiều Thể Vi lấy ai trong hai đứa con của mình cũng không thể có được hạnh phúc. Ba... à không, là bốn người đều không hạnh phúc, mình không thấy sao? Mình cũng biết là, cả Tử Quân Tử Phong đều yêu chung một người, chúng nó tranh đấu bao nhiêu lâu nay còn không phải là vì người phụ nữ này hay sao?"

"Nếu ông biết người phụ nữ kia là mối hiểm họa, cớ gì ông cứ dung túng cho chúng nó ở cạnh nhau? Ông tách chúng ra không phải tốt hơn sao?"

"Cuộc đời của chúng thì để chúng nó tự mình quyết định, tôi làm sao nhúng tay vào được đây."

Ông Lăng nói rồi lại cười, càng chọc cho bà Lăng giận dữ hơn. Cứ hễ nhắc tới người phụ nữ kia thì lòng bà lại sục sôi cảm giác khó chịu vô cùng.

Bà hận cô gái đó, bà hận cô ta vô cùng...

"Vả lại làm sao trách con gái nhà người ta được, trong khi hai thằng con trai mình lại sống chết muốn yêu người ta."

"Nhưng..."

"Mình 'nhưng' chính là mình đang do dự, rõ ràng trong lòng mình cũng hiểu rõ... cô gái kia đâu có tội tình gì.