Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 88: Tỏ tình




Sau khi rời khỏi tiệm hoa, tâm tình của Lăng Tử Quân càng lúc càng trở nên phấn khởi hơn bao giờ hết. Anh dường như có thêm niềm tin to lớn và động lực vững mạnh cho lời tỏ tình sắp tới đây.

Đây là lần đầu tiên anh chính thức tỏ tình với Nhan Lam như thế, tuy rằng hồi hộp nhưng trái tim lại mãnh liệt mong đợi thời khắc đó sẽ sớm tới.

Trong lòng như có một cơn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua vậy, cảm giác sảng khoái lạ kỳ này khiến Lăng Tử Quân rất chờ mong.

Người đàn ông nọ cứ ngẫm nghĩ không biết Nhan Lam sẽ có phản ứng gì, dù rằng trái tim anh thấp thỏm lo âu, nhưng khóe môi lại bất giác mỉm cười hạnh phúc.

Từ cửa tiệm bán hoa tới chung cư Nhan Lam ở cũng hơn nửa tiếng, lúc anh đến còn sớm hơn dự tính mười phút, lại không ngờ nhìn về phía trước, cô đã đứng ở nơi này chờ anh từ khi nào.

Cô gái nọ thật xinh đẹp trong chiếc váy vừa với thân người, cơ thể đẫy đà đường cong mãn nhãn hút hồn người khác.

Lăng Tử Quân vội bước xuống xe, người đàn ông nọ nhìn cô đến ngơ ngẩn, nhưng lại không quên nhanh chân chạy về phía cô ấy.

Anh hối hả nhìn lại đồng hồ của mình, còn cho là chiếc đồng hồ này báo hại, chạy sai giờ rồi.

"Xin lỗi em vì đã đến trễ."

Tâm trạng lẽ ra đang vui vẻ, lúc này Lăng Tử Quân lại sầu não đến phát phiền.

Sao lại bất cẩn vậy chứ, anh cứ nghĩ bản thân đã tới sớm hơn dự tính, không ngờ còn để Nhan Lam phải chờ anh như vậy!

Vốn muốn có một cuộc hẹn đầy ý nghĩa với cô, nhưng chẳng may giờ giấc trễ nải làm cho bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng.

Cô đứng ở đó xoa xoa bàn tay làm ấm, lúc nhìn thấy Lăng Tử Quân tiến tới chỗ mình thì liền nở nụ cười ngọt ngào với anh.

"Anh tới rồi sao?"

Nhưng Lăng Tử Quân lại không hề cười đáp lại cô, vẻ mặt anh hiện lên đầy sự thất vọng, là thất vọng bản thân mình đã đến trễ.

"Anh làm sao thế?" Nhan Lam thắc mắc hỏi.

Lại thấy Lăng Tử Quân bối rối, biểu tình lúng túng hệt như một đứa trẻ vừa phạm phải sai lầm.

"Xin lỗi, anh không nghĩ là sẽ để em chờ anh như thế này."

Thấy biểu hiện gấp gáp của Lăng Tử Quân, cùng với lời xin lỗi không ngừng vì anh sợ cô sẽ giận mình, thanh âm ấy nghe sao quá đỗi chân thành.

Nhan Lam phì cười, cho rằng Lăng Tử Quân lắm lúc cũng ngốc nghếch như một đứa trẻ, chẳng ra dáng là một người đàn ông trưởng thành, tinh anh của giới văn phòng gì cả.

Cái danh tổng giám đốc Lăng thị gì đó, so với biểu hiện lúc này của anh cứ như là hư danh vậy, thật sự là có tiếng mà không có miếng.

Nhan Lam biết là anh đã hiểu sai ý, liền lấy điện thoại trong túi xách ra, chỉ vào đồng hồ trên đó, đôi môi duyên dáng của cô mấp máy.

"Không trễ, anh đến còn sớm hơn giờ hẹn kia mà."

Lăng Tử Quân mải mê ngắm nhìn đôi môi cô đến sững người, lát sau mới hoàn hồn nhìn xuống.

Đồng hồ lúc này hiện lên là 6 giờ 50 phút tối, quả nhiên Lăng Tử Quân đã đến sớm hơn 10 phút.

Anh có chút khó hiểu, một lần nữa ngẩng đầu nhìn cô.

Nhìn gương mặt chưa kịp phản ứng của anh sao mà buồn cười quá thể! Nhan Lam bật cười.

Nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Tử Quân, Nhan Lam cũng không có ý định giấu giếm gì, chỉ là lúc này cô than một tiếng như là mè nheo:

"Em lạnh quá đi mất."

"Lạnh sao?"

Lăng Tử Quân liền vội vã ôm lấy hai bàn tay mềm mại trắng nõn của cô lên, hà hơi làm ấm, lại xoa xoa chúng lại với nhau, ấp tay mình lên tay cô.

"Sao em lại ra đây sớm thế làm gì?"

"Thì em đứng đợi anh đó chứ."

"Sao lại đợi anh ở ngoài, anh tới sẽ lên lầu đón em kia mà. Thôi đừng đứng đây nói chuyện nữa, vào trong xe đi, trong xe ấm hơn nhiều."

Lăng Tử Quân nhanh chóng kéo cô gái nọ vào xe, hai người ở cạnh nhau hòa hợp đến mức không còn cảm thấy ngượng ngùng như trước kia nữa, và những hành động thân mật này cũng cứ thế thuận theo tự nhiên mà diễn ra.

Nhan Lam có chút lén lút nhìn xương gò má của anh, cảm thấy góc mặt nào người đàn ông này cũng điển trai quá thể, khiến cô yêu thích rất muốn hôn một cái thật kêu.

Trong lòng nghĩ vậy khiến cho gương mặt bị hun nóng đến đỏ ửng.

Thời gian vừa rồi ở nhà Nhan Lam đã nghĩ rất kỹ càng, cô quả thực không thích Lăng Tử Quân nói dối cô, cũng vì lời nói thản nhiên không biết ngượng của anh khi đó mà cảm thấy tức giận.

Nhưng suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hành động đó tuy ấu trĩ nhưng lại rất tình cảm... nhìn theo một khía cạnh khác, Nhan Lam đã cho rằng Lăng Tử Quân nói dối về buổi xem hòa nhạc và tự ý trả lời tin nhắn điện thoại của cô cũng bởi vì ghen tuông.

Nhan Lam vẫn còn nhớ năm nào đó ở trường đại học, thuở cô còn là cái đuôi theo sau Lăng Tử Quân, có một đàn chị nhờ cô gửi thư tình cho anh.

Bởi vì ghen tị, cô đã không đưa thư tình đó cho Lăng Tử Quân, còn nói dối với đàn chị rằng Lăng Tử Quân đã xé lá thư đó.

Thật chất người xé lá thư lại là chính cô!

-

Xe lăn bánh chạy tới một nhà hàng mang phong cách phương Tây sang trọng đã được đặt bàn từ trước.

Từ lúc cả hai ngồi vào bàn tới giờ Nhan Lam cũng không nhìn thấy trong sảnh có thêm một bóng người nào khác bước vào ngoài nhân viên đang đứng phục vụ rượu.

Cô cũng ngầm đoán ra được một ít chuyện, bởi lẽ bó hoa hồng được chuẩn bị từ trước kia quá mức chói mắt, thu hút ánh nhìn của cô.

Nhưng Nhan Lam lại không thể quá gấp gáp hỏi anh, trong lòng bồn chồn, chỉ có thể ngồi yên.

Cô có hơi căng thẳng, ánh mắt không nhịn được nhìn quanh ngó quẩn, có chút mất tự nhiên.

Không phải trước giờ cô chưa từng được người khác tỏ tình. Lời bày tỏ nghe nhiều đến nhàm chán, mà cô sống tới chừng này tuổi cũng chưa từng động lòng với bất kỳ ai ngoài Lăng Tử Quân.

Ngay lúc này nghĩ tới việc Lăng Tử Quân sẽ tỏ tình với mình... trái tim Nhan Lam vô thức đập nhanh, nội tâm vui như mở hội.

Hai người ngồi bất động nhìn nhau hồi lâu, lát sau không đợi Nhan Lam lên tiếng hỏi han, Lăng Tử Quân đã đứng dậy đi đến trước mặt cô, không nói lời nào, bó hoa với 8 đóa hồng mơn mởn kia rực rỡ đưa tới trước mặt Nhan Lam.

Cô nhìn thấy Lăng Tử Quân lấy ra trong túi áo một hộp trang sức, mở ra bên trong là chiếc nhẫn kim cương cô đã từng nhìn thấy trên tạp chí thời trang số mới nhất.

"..."

Cô không khỏi sửng sốt, lại cảm động nhìn về người đàn ông kia, trong đôi mắt kiên định đó như hạ quyết tâm nói ra lời thật lòng.

Lăng Tử Quân trịnh trọng: "Tiểu Lam, làm bạn gái anh nhé?"

Trong đầu Nhan Lam phừng một cái, ngọn lửa nổi lên áp đảo tâm trí cô.

Cô cứ thẫn thờ ngồi đó nhìn Lăng Tử Quân, mà anh cũng không gấp gáp tìm câu trả lời, vô cùng điềm đạm quỳ một gối ở đó nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.

Được một lúc Nhan Lam mới hoàn hồn, cô hơi hoảng muốn đỡ anh lên.

"Đừng- đừng quỳ như vậy."

"Em còn chưa trả lời anh."

"Trả lời gì chứ..." Nhan Lam đỏ mặt né tránh, "Đứng dậy đi rồi hẵng nói..."

Lăng Tử Quân lại cười thật hiền, không có ý định đứng dậy, chỉ chăm chăm nhìn cô, nâng bó hoa rực rỡ trước mặt mà nụ cười của người đàn ông ấy hôm nay càng thêm nổi bật.

Không phải Nhan Lam chưa từng nhìn thấy nụ cười này từ anh bao giờ, chỉ là hôm nay trái tim thật không tự chủ đập mạnh liên hồi, hại cô hoảng loạn không bình tĩnh được.

"Trả lời anh, em có thích anh không? Trả lời anh, em có muốn trở thành bạn gái của anh không?"

Khí chất bá đạo của người đàn ông này đột nhiên lại xuất hiện, hệt như khi ở công ty vậy, không chút khách khí nào làm cô vô phương từ chối.

Nhưng lúc này vì là đang tỏ tình, trông bá đạo lại có chút ôn nhu, nét cười yêu nghiệt làm Nhan Lam mặt đỏ tim đập.

Cô lắp bắp: "Anh- anh tỏ tình với người ta lại dùng giọng điệu đó ư?"

Nghe cô chất vấn, Lăng Tử Quân chỉ biết cười trừ.

Đuôi mắt anh cong cong, hơi xếch lên nhưng lại rất hiền: "Thế em nói đi, anh nên như thế nào mới phải đây."

"Đứng dậy trước đã, đừng có quỳ mà."

"Tiểu Lam, em chưa đồng ý với anh thì anh sẽ không đứng dậy đâu."

Lăng Tử Quân bình thường quả thực là người khó đối phó, thế nhưng anh ấy chưa từng bá đạo vô lý đến cái mức này.

Nhan Lam bất lực nhìn anh, mà người đàn ông kia cũng nhìn cô với ánh mắt thật thâm tình. Tuy rằng lời nói rất ngang ngược lại không thể che giấu đi sự chân thành trong đáy mắt.

Nhan Lam động lòng không nói được lời nào, cô đã từng ở trong mơ mơ tới cảnh tượng này biết bao nhiêu lần. Thế nhưng dẫu cho là vậy, Nhan Lam cũng không nghĩ sẽ có một ngày Lăng Tử Quân tỏ tình với cô.

"..." Nhan Lam mím môi không nói gì hồi lâu, cô nhìn 8 đóa hoa hồng đỏ, đẹp đến mức không thể diễn tả nỗi thành lời.

Khóe mắt Nhan Lam đỏ ửng, tuy rằng hơi giận vì người này cứ luôn tỏ vẻ trên cơ cô... nhưng biết sao được chứ, cô vẫn rất yêu người ta, yêu đến mức cô đã từng nghĩ cô cứ hèn mọn như thế ở bên cạnh anh.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Nhan Lam vẫn không thể dối lòng được.

Đã từng nghĩ tới việc sẽ từ chối Lăng Tử Quân, sẽ để cho anh theo đuổi cô một thời gian thật lâu, cho anh nếm mùi đau khổ mà trước đây cô đã từng chịu.

Thế nhưng ngay giờ phút này, cô đã không thể ngăn nổi trái tim mình nữa rồi.

Cô yêu người đàn ông này, cô biết điều đó!

"Tử Quân."

"Anh... có phải anh thực sự yêu em không?"

Đây vẫn luôn là câu hỏi mà Nhan Lam giữ trong lòng mình rất lâu nay. Cô muốn biết rốt cuộc trong lòng người đàn ông này, cô đứng ở vị trí như thế nào đây.

Lăng Tử Quân vẫn bình tĩnh nhìn cô, anh nói rất đỗi chân thành, dường như đã nghẹn lời này trong lòng rất lâu, hiện tại mới bật thốt ra được.

"Anh yêu em."

"Anh thực sự rất yêu em."

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô gái nọ, người đàn ông kia không kiềm được lòng mình nữa, liên tục thổ lộ.

"Anh đã từng nghĩ nếu tương lai không có em, anh sẽ như thế nào. Thế nhưng nghĩ mãi cũng không thể hình dung được khi ấy anh sẽ sống ra sao."

"Anh không thể thiếu em được... anh không thể cứ đứng ở đằng xa nhìn người đàn ông khác vây quanh em, quan tâm em, làm em mỉm cười..."

"Anh rất ích kỷ, rất tồi tệ, rất không xứng đáng được yêu. Thế nhưng anh thật lòng muốn một danh phận thật sự, muốn được sánh đôi bên em với tư cách là một người yêu. Chỉ lần này thôi, một lần này thôi, xin em hãy chấp nhận anh, xin em hãy đồng ý... đồng ý trở thành bạn gái của anh, cho phép anh được bên cạnh chăm sóc em, quan tâm em, yêu em."

"Cho anh một cơ hội để chứng tỏ lòng mình, chứng tỏ tình yêu mà anh dành cho em."

"Tiểu Lam à, xin em đừng rời xa anh."