Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình
Ăn xong bữa sáng đã là chuyện của một tiếng sau đó, lúc lấy xe ra về, đột nhiên điện thoại của Lăng Tử Phong reo lên. Nghe loáng thoáng là bạn thời đại học của anh ấy, biết được Lăng Tử Phong quay về liền gọi điện cho anh ấy muốn họp mặt một phen.
“Tử Quân, em đưa Tiểu Lam về nhà giúp anh. Hiện tại anh có hẹn rồi, chắc là tối nay mới về nhà được.”
Sau khi dập điện thoại, Lăng Tử Phong cẩn thận dặn dò em trai phải chăm sóc cẩn thận cho “vợ cũ” của em ấy. Lăng Tử Quân nghe mà cảm thấy không ngấm nổi, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng tỏ ý đã hiểu rồi.
Lăng Tử Phong không phàn nàn gì với thái độ lạnh nhạt của Lăng Tử Quân, dù sao từ trước đến nay em trai vẫn luôn lãnh đạm với anh, anh nói mười câu thì Lăng Tử Quân cùng lắm đáp lại anh một câu.
“Tiểu Lam, xin lỗi, anh phải đi rồi.”
Lăng Tử Phong quay sang trò chuyện với Nhan Lam, anh có chút không nỡ khi phải tạm biệt Nhan Lam sớm như vậy, nhưng mà anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm rồi.
“Là Đại Ngũ, cậu bạn thân hồi đại học của anh gọi tới, em biết cậu ấy mà đúng không?”
Nhan Lam gật đầu, cô biết chứ, Đại Ngũ chính là người năm đó đã tác hợp cho cô và Lăng Tử Phong quen nhau.
“Được rồi, anh đi chơi vui nha, nhưng đừng uống quá nhiều rượu đó.”
“Tuân lệnh tiểu thư, anh nhất định sẽ không uống quá nhiều.”
Phía sau hai người bịn rịn cứ như sắp phải chia ly tới nơi, nói nhiều đến mức khiến Lăng Tử Quân – người vẫn luôn được mệnh danh là có định lực tốt cũng sắp không nhịn được nữa.
Từ đầu đến cuối Lăng Tử Quân không nói lấy một lời nào, anh trầm mặc ngồi một chỗ, bên tai rõ mồn một tiếng anh trai cùng vợ cũ của mình nói chuyện rôm rả. Cảm thấy chướng tai gai mắt, nhưng lại không hiểu vì sao bản thân mình lại tức giận đến vậy.
Chỉ vì một người phụ nữ ham tiền và danh lợi… có gì đáng để Lăng Tử Quân tức giận chứ?
Sau khi Lăng Tử Phong đi rồi chỉ còn Nhan Lam và Lăng Tử Quân ngồi ở trong xe, bầu không khí im lặng kéo dài hồi lâu thực sự khiến người khác cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Lăng Tử Quân mở công tắc rồi lái xe rời đi, suốt cả đoạn đường dài không ai nói với ai câu nào.
Kể từ sau khi rời khỏi Lăng gia, Nhan Lam và Lăng Tử Quân hoàn toàn chưa từng liên lạc với nhau, hiện tại Nhan Lam đang sống ở đâu cô cũng không đề cập qua với Lăng Tử Quân. Thế nhưng người đàn ông nọ không hỏi đã tự động lái xe rời đi, hành động này hiển nhiên là đang muốn nói cho cô biết tất cả mọi thứ đều nằm trong vòng kiểm soát của anh.
Nhan Lam có chút không phục khi mọi hành tung của mình đều bị người đàn ông kia nắm rõ trong lòng bàn tay. Thế nhưng cô lại càng thêm thắc mắc khi biết Lăng Tử Quân cho người theo dõi cô.
Anh tại sao lại phải nhọc tâm như vậy chứ? Không phải đã nói bọn họ ly hôn rồi sao? Trước khi cô rời khỏi căn nhà đó, Lăng Tử Quân còn hùng hồn tuyên bố rằng từ nay về sau cô không còn là vợ của anh, nếu có chuyện gì cũng đừng liên lạc với anh nữa kia mà.
Bây giờ lại tỏ ra quan tâm như vậy, không biết anh lại muốn giở trò gì nữa đây.
Cuối cùng Nhan Lam cũng không chịu nổi sự im lặng này nữa, lần này không đợi Lăng Tử Quân mở lời, chính Nhan Lam cũng không thể nhịn nữa mà hỏi anh.
“Rốt cuộc thì những lời khi nãy anh nói có phải là sự thật không?”
Nhan Lam muốn biết Lăng Tử Quân có phải là thật lòng muốn giúp đỡ cô, cho phép cô trở lại Lăng thị làm việc hay không?
Trước kia khi cô có thai Văn Văn, Lăng Tử Quân đã không cho cô đi làm, bắt cô từ chức thư ký, ở nhà làm mợ ba nhà họ Lăng.
Nhưng bây giờ cô và anh đã ly hôn rồi, bước ra khỏi nhà họ Lăng cô không có gì cả, ngoại trừ 2% cổ phần công ty ra, ngay cả Văn Văn cô cũng không thể giành. Hiện tại ra ngoài tìm việc với Nhan Lam không phải là khó, với bằng cấp và kinh nghiệm của cô, xin vào bất kỳ công ty nào cũng dễ dàng.
Chỉ là Lăng thị trước kia là mơ ước của cô, cô cố gắng để được nhận vào đó làm việc, cuối cùng lại bị chính người chồng cô yêu thương nhất lúc bấy giờ đuổi đi.
Lăng Tử Quân cảm thấy nhàm chán khi nghe câu hỏi của cô, nhãn thần tinh anh nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe, hoàn toàn không để tâm đến cô.
Không nhận lại được câu trả lời càng khiến tâm tình của Nhan Lam càng bức bối khó chịu hơn, cô nâng mắt nhìn quá kính chiếu hậu, thấy được gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc đó của Lăng Tử Quân.
“Tử Quân, em đang nói chuyện với anh đó.”
“Em đã nói em không tin anh, thì cho dù anh có nói gì cũng vô dụng mà thôi.”
Giọng nói của Lăng Tử Quân rất thản nhiên, nghe như chỉ là đang nói chuyện phù phiếm chẳng đáng quan tâm.
Nhan Lam hơi sững người không đáp lại được, cô cụp mắt không nhìn anh nữa, cuối cùng cũng trầm mặc không dám đáp lại.
Phải… Nhan Lam vốn không tin tưởng Lăng Tử Quân.
Bởi vì cô không tin người mà trước kia lạnh nhạt hờ hững với cô giờ đây lại đối xử tốt với cô như vậy. Trong lòng anh nghĩ gì, Nhan Lam không đoán trước được.
Mãi một lúc lâu sau khi chiếc xe Porsche dừng lại trước căn chung cư mà hiện tại Nhan Lam đang ở, cô nhanh chóng tháo dây an toàn muốn rời khỏi.
Trước khi mở cửa xe, Nhan Lam nghiêng mặt nhìn anh, qua kính chiếu hậu hai người đối mắt nhìn nhau.
“Tử Quân anh biết không, anh đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.”
Thanh âm của Nhan Lam rất khẽ, sắc mặt cô tái nhợt, lúc này người phụ nữ nọ hơi hé môi cười, một nụ cười chua chát đến lạ.
“Nếu là trước kia anh sẽ không để tâm đến em, mặc em sống chết cũng không liếc mắt nhìn dù chỉ là một chút. Thế nhưng gần đây anh lại vì những chuyện nhỏ nhặt này mà chú ý đến em, còn giúp đỡ em nữa. Thú thật… em cảm thấy có chút cảm động.”
“…”
“Nhưng ngoài sự cảm động ra em còn cảm thấy rất buồn cười nữa, buồn cười vì tại sao trước kia khi chưa ly hôn anh không ôn hòa dịu dàng với em như vậy, đợi đến lúc này mới tỏ vẻ làm một người chồng cũ rất tốt?”
“…”
“Tử Quân à, không phải là em không muốn tin anh. Chỉ là em đã từng tin, thế nhưng sau đó chỉ nhận lại được sự bạc bẽo lạnh lùng nơi anh mà thôi.”
Đúng vậy, Nhan Lam đã từng tin, ngày đó cô khao khát tình yêu ở nơi anh, hy vọng sau khi kết hôn Lăng Tử Quân có thể cùng cô vui vẻ hạnh phúc mà sống như các cặp vợ chồng khác.
Thế nhưng niềm tin này đã đặt ở sai chỗ, Lăng Tử Quân không yêu cô, cũng không để tâm đến cô, xem cô không khác gì một người ngoài, mỗi đêm chia đôi chiếc giường mà ngủ.
“Hiện tại chúng ta đã không còn là vợ chồng, em cũng không còn giá trị gì để anh lợi dụng nữa, anh không cần đối tốt với em như vậy, em không có cách nào để đền đáp cho anh.”
Nói dứt lời Nhan Lam không chờ Lăng Tử Quân đáp lại cô, người phụ nữ nọ cứ thế quay đầu bước đi không để ý đến anh, bỏ lại Lăng Tử Quân ngồi trên xe nãy giờ một câu cũng không thốt lên được.
Nhan Lam nói anh trước giờ chưa từng để ý, chưa từng quan tâm đến cô ư?
Người đàn ông nọ nghe vậy chỉ đành cười trừ không phản bác được, quả thực ở trong mắt cô Lăng Tử Quân luôn là một người chồng vô tình lạnh nhạt, chẳng mấy khi để ý đến vợ con.
Thế nhưng những lúc cô ngủ thiếp đi rồi, có hay không đã từng cảm nhận thấy nụ hôn nhẹ lướt qua vầng trán mình?
Tình cảm trong lòng Lăng Tử Quân giấu kín bấy lâu, không phải là anh không muốn nói cho cô biết, mà là do anh không thể nói được.
Giữa họ vốn dĩ có một bức tường ngăn cách khó lòng phá vỡ, dù có cố gắng cách nào cũng không thể tiến về phía nhau.