Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 76: Hồi ức: Thầm yêu (2)




Thấy Đại Ngũ nói như vậy, Nhan Lam cũng tranh thủ thu dọn đồ đạc, kéo ghế đứng dậy đi ra ngoài cùng Đại Ngũ.
"Đàn anh nghe đồn Tử Phong mấy ngày rồi thất tình, còn đòi sống đòi chết trong nhà."
"..." Nhan Lam tròn mắt hốt hoảng.
"Anh thấy em thân thiết với Tử Phong như vậy, chắc em tới khuyên thì nó sẽ bình tĩnh hơn."
Đàn anh nói tới mức đó, Nhan Lam nghe cũng cảm thấy có lý, cuối cùng cô cũng quên béng đi chuyện mình vừa mới thất tình, vội vội vàng vàng chạy đến nhà của Lăng Tử Phong tìm người.
Hôm đó bác trai bác gái đi công việc không có ở nhà, người giúp việc mở cửa cho Nhan Lam rồi đưa cô lên lầu.
Đứng trước cửa phòng Tử Phong, Nhan Lam gõ cửa liên hồi:
"Đàn anh, anh có ở đó không?"
"Đàn anh, anh nghe em nói không vậy, anh đâu rồi?"


Cộc cộc cộc từng tiếng vang lên vô cùng có lực, Nhan Lam hơi gấp gáp: "Anh không mở cửa là em tự xông vào đó."
Nhan Lam tới Lăng gia cũng được mấy lần, cô và Lăng Tử Phong có mối quan hệ tốt, vừa là đàn anh đàn em trong trường, vừa là bạn bè vô cùng thân thiết với nhau.
Không biết có phải là vì bị Nhan Lam dọa rồi không, Lăng Tử Phong cuối cùng cũng mở cửa phòng.
Nhan Lam nhìn thân hình phía sau cánh cửa kia, thấy anh đang quấn khăn tắm, nửa thân trên để trần, giọt nước trên mái tóc còn đang rũ xuống nhỏ tí tách.
Dường như vừa mới tắm.
"Tiểu Lam?"
Gương mặt Lăng Tử Phong hiện lên vẻ bất ngờ, anh còn chưa kịp phản ứng thì Nhan Lam đã xông vào phòng.
"Thay quần áo đàng hoàng rồi ra đây nói chuyện với em."
Nhan Lam tránh mặt không nhìn Lăng Tử Phong, đợi anh thay xong quần áo, hai người mới ngồi trực tiếp nói chuyện với nhau.


Nhan Lam tránh mặt không nhìn Lăng Tử Phong, đợi anh thay xong quần áo, hai người mới ngồi trực tiếp nói chuyện với nhau.
"Đàn anh Đại Ngũ nói với em là anh thất tình phải không?"
Nhan Lam làm vẻ mặt nghiêm túc, Lăng Tử Phong có chút không bắt kịp cuộc trò chuyện.
"Hả? Anh thất tình?" Lăng Tử Phong mỉm cười: "Anh làm gì mà thất tình đâu chứ."
Nhan Lam cắn cắn môi, nhắc lại một lần nữa những lời mà đàn anh Đại Ngũ nói:
"Anh Đại Ngũ nói anh thích một cô gái kia, còn nói người ta da trắng xinh đẹp, chân dài thon thả... còn cái gì mà rất ngọt miệng, hay dỗ dành cho anh vui vẻ nữa."
Lăng Tử Phong cười thành tiếng: "Nó nói vậy à?"
Nhan Lam gật đầu: "Anh ấy còn nói, vì cô gái đó không nhận ra tình cảm của anh, nên anh mới buồn tình, còn đòi sống đòi chết."
Nhan Lam nói mấy lời này thì bắt đầu nóng nảy:


"Này đàn anh, có phải anh không có não hay không vậy, vì một cô gái không thích anh mà anh sống không ra thành người, thê thảm đến vậy hả?"
"..."
Bị cô gái nhỏ không ngần ngại mắng chửi mình, Lăng Tử Phong không những không tức giận mà còn bật cười.
Thấy anh cười, Nhan Lam càng thêm giận: “Anh còn ở đó mà cười?”
Nhưng nói tới đây đột nhiên Nhan Lam lại nghĩ, cô nói người ta như thế mà chính cô đêm qua cũng đã buồn đến mức mất ngủ cả đêm để khóc.
“…”
Lăng Tử Phong thấy cô không nói nữa thì trêu ghẹo: "Cô bé không mắng anh nữa à?"
"..." Nhan Lam im lặng không nói nữa, chỉ trừng mắt nhìn anh.
Lăng Tử Phong càng nhìn cô càng thuận mắt, trêu một chút thì Nhan Lam như con mèo xù lông, đáng yêu quá đi mất.


Lăng Tử Phong càng nhìn cô càng thuận mắt, trêu một chút thì Nhan Lam như con mèo xù lông, đáng yêu quá đi mất.
Lại nghĩ tới thằng bạn chí cốt Đại Ngũ này quả nhiên là tri kỉ, hôm qua vừa than thở với nó bảo rằng không biết phải tỏ tình với Nhan Lam như thế nào, hôm nay nó tạo cơ hội cho anh luôn.
Lăng Tử Phong đưa tay xoa xoa tóc Nhan Lam:
"Thôi nào, đàn em bé nhỏ đừng giận nữa."
"..."
"Tiểu Lam cứ giận mãi thì anh đau lòng lắm đó."
Lăng Tử Phong vừa xoa đầu cô vừa đón nhận lấy ánh mắt hình viên đạn của cô, đàn anh bật cười.
Sau đó anh phát hiện: "Mà này, sao mắt em sưng vậy? Vừa khóc đó à?"
Nhan Lam thấy Lăng Tử Phong phát hiện thì có chút chột dạ, cô né tránh ánh mắt anh, lại bị Lăng Tử Phong vặn cằm giữ lại.
"Để anh xem xem nào."


"..."
"Sao lại khóc? Nói anh nghe?"
Nhìn ánh mắt sắc bén của Lăng Tử Phong, đột nhiên Nhan Lam có chút hốt hoảng.
Cô ấp a ấp úng một hồi, tự dưng không hiểu sao muốn tâm sự với anh.
Trải qua một đêm tàn tạ, cô không thể giải tỏa nỗi niềm với ai, giữ lại trong lòng đến nghẹn lắm rồi, như một trái bóng đầy hơi sắp sửa nổ tung!
"Đàn anh à, em… em thích anh Tử Quân, anh biết mà đúng không?"
Giọng Nhan Lam thỏ thẻ, đôi môi cô hé mở mấy lần, rồi tự dưng không có can đảm nói tiếp.
Lăng Tử Phong cũng im lặng nhìn cô hồi lâu, trong lòng nóng nảy nhưng lại không dám thể hiện vì sợ cô sẽ sợ hãi. Cuối cùng người nọ đành thở dài đè nén tâm tình, đưa tay xoa đầu cô.
"Nào, đừng căng thẳng, nói anh nghe xem."
"..."


"..."
Nhận được sự cổ vũ của Lăng Tử Phong, trái tim thiếu nữ mỏng manh của Nhan Lam vốn dĩ đang tổn thương vô cùng sâu sắc, giờ đây lại như được chữa lành.
Cô nhìn Lăng Tử Phong, trái tim hoảng loạn đập rất nhanh, rồi cô chậm rãi nói:
"Hôm qua em lấy hết dũng khí làm socola tỏ tình với anh ấy."
"Tử Quân từ chối em à?"
"Không có, anh ấy không có từ chối em."
Mái đầu cô gái nọ lắc nguầy nguậy, cô như chực khóc lại cố gắng kìm chế sự xúc động của mình.
Lăng Tử Phong phiền lòng: "Không từ chối em thì sao em lại khóc?"
Nhan Lam nghẹn ngào: "Anh ấy- anh ấy đã có quà từ Thể Vi rồi..."
Vẻ mặt Nhan Lam không vui, từ sáng đến giờ cô đã cố nén cảm xúc, thế nhưng khi tâm sự cùng đàn anh Lăng Tử Phong, cô vẫn không nhịn được muốn khóc.


Vẻ mặt Nhan Lam không vui, từ sáng đến giờ cô đã cố nén cảm xúc, thế nhưng khi tâm sự cùng đàn anh Lăng Tử Phong, cô vẫn không nhịn được muốn khóc.
Thấy cô như vậy Lăng Tử Phong đau lòng không thôi, anh dịu dàng vuốt tóc cô, dỗ dành.
"Đừng khóc, Tiểu Lam ngoan đừng khóc nào."
"Không phải trước đó anh đã nói với em hai người họ có tình cảm với nhau rồi sao, em biết rồi mà còn đâm đầu vào đó làm gì."
"Bởi thế nên bây giờ em đang rất thê thảm đây."
Nhan Lam nhíu mày, mặt cô méo xệch, kìm không được chảy nước mắt ướt đẫm gương mặt.
"Anh còn không cho em khóc!" Nhan Lam trách hờn anh.
Lăng Tử Phong thở dài, hết vuốt tóc rồi xoa lưng, lau nước mắt cho cô:
“Được được được, khóc đi, khóc cho xả hết nỗi buồn, có được không?"
Trong phòng truyền tới tiếng khóc thút thít của Nhan Lam kéo dài, cô ở trong lòng Lăng Tử Phong khóc một trận thật thê thảm.


Trong phòng truyền tới tiếng khóc thút thít của Nhan Lam kéo dài, cô ở trong lòng Lăng Tử Phong khóc một trận thật thê thảm.
Ôi thất tình! Sao lại khổ đến thế.
Nhan Lam buồn tủi khóc nức nở, Lăng Tử Phong đương nhiên cũng không còn tâm trạng nữa.
Anh chủ động kéo cô vào lòng ôm một cái xem như an ủi, dường như ngày hôm đó Nhan Lam vì đau khổ mà nới lỏng cảnh giác. Cô bất chấp tất cả dụi mặt vào áo Lăng Tử Phong, khóc đến mức không nghĩ được gì khác, chỉ muốn tìm người để xả đi cơn mưa rả rích trong lòng mà thôi.
Đơn phương quả nhiên là cảm giác đau lòng không nói ra được, ngay cả Lăng Tử Phong kiêu ngạo tự tin đến đâu cũng chỉ có thể âm thầm ở trong lòng nói:
Anh thích em, không biết là từ khi nào đã phải lòng em rồi.
Ngày ngày đều dõi theo em, đều ở đằng xa ngắm nụ cười tỏa nắng ấm áp của em.
Cũng giống như em thích Tử Quân, tình yêu của anh tuy thầm lặng mà mãnh liệt, dẫu biết em đã có người mà mình trao trọn trái tim, cũng không nỡ chôn giấu tình cảm này của anh tận sâu trong lòng không thể nói ra được.
Ước gì anh có thể nói, anh thích em.


Cũng giống như em thích Tử Quân, tình yêu của anh tuy thầm lặng mà mãnh liệt, dẫu biết em đã có người mà mình trao trọn trái tim, cũng không nỡ chôn giấu tình cảm này của anh tận sâu trong lòng không thể nói ra được.
Ước gì anh có thể nói, anh thích em.
-
Nhan Lam khóc nửa ngày trời mới có thể bình ổn lại tâm tình, lúc cô ngẩng mặt lên lần nữa, lúc này mặt mũi tèm nhem nước mắt hệt như một con mèo bị ướt mưa đáng thương.
"Mèo nhỏ, nín khóc rồi à?"
Nhan Lam ngại ngùng gật đầu mấy cái, đỉnh đầu lại cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Lăng Tử Phong.
"Không phải lúc nãy Tiểu Lam dạy anh không được vì người không thích mình mà tự làm khổ bản thân sao?"
Lăng Tử Phong cố ý nhắc lại chuyện cũ, hại Nhan Lam mặt mày đỏ ửng lên. Cô giận quá đánh đánh vai anh:
"Anh còn trêu em? Vả lại... em cũng đâu có dạy anh, em chỉ- chỉ là khuyên anh mà thôi..."
Nhan Lam nói rất khẽ, nhưng từng câu từng chữ Lăng Tử Phong đều có thể nghe thấy được.


Anh khẽ cười, lát sau nói với cô: "Phải rồi, Tiểu Lam giúp anh một việc nhé."
"Giúp anh việc gì thế?” Nhan Lam thắc mắc.
Lăng Tử Phong ngẫm nghĩ, giọng nói có chút trầm:
“Giả làm bạn gái của anh.”
Nhan Lam sửng sốt: “Dạ?”
“Anh nói, giả làm bạn gái của anh.”
“…”
Lăng Tử Phong vẫn rất kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa, thấy gương mặt Nhan Lam ngơ ngác quên luôn cả khóc, anh bật cười.
Tìm một lý do để lấp liếm cho câu nói dối của mình sao mà đau đầu quá.
“Bố mẹ giục anh phải có người yêu, sớm ngày phát triển quan hệ rồi tương lai còn lấy vợ sinh con.”


“À…” Nhan Lam gật đầu hiểu ý, nhưng cô lại ấp úng: “Nhưng em đâu giúp gì được cho anh...”
Lăng Tử Phong thản nhiên:
“Tiểu Lam sẽ giúp được. Chỉ là không biết em có muốn giúp anh hay không thôi.”
Nhìn gương mặt Lăng Tử Phong tràn đầy tín nhiệm vào mình, Nhan Lam có chút sốt vó.
“Anh thích một người mà cô ấy không thích anh, tình chưa kịp nở thì sớm tàn rồi.” Lăng Tử Phong bắt đầu kể lể, thở dài thất vọng.
“Bố mẹ lại đang muốn anh có người yêu, nếu anh không đưa người về nhà, chắc chắn hai người họ sẽ lại giới thiệu các tiểu thư nhà hào môn cho anh làm quen… thế thì phiền phức lắm.”
“Tiểu Lam giả làm người yêu anh nhé? Bố mẹ rất thích em, nếu em có thể giúp anh vượt qua được khó khăn này vậy thì tốt quá.”
“…”


“…”
Nhan Lam không nói gì, âm thầm suy nghĩ hậu quả nặng nhẹ trong đó.
Thật ra giả làm người yêu của đàn anh cũng không có gì khó, cô và Tử Phong thân thiết, ba mẹ anh ấy cũng biết. Nếu giả làm người yêu hẳn là sẽ trông thật hơn là tìm một người khác.
Vả lại Lăng Tử Phong đã giúp đỡ gia đình cô rất nhiều, không chỉ về tiền bạc mà còn về sức lực. Anh như ân nhân của nhà cô, bây giờ ân nhân cầu cứu, cô cũng không có lý gì từ chối anh…
Thêm nữa Nhan Lam cũng vừa thất tình, cô không có vướng bận, muốn giả thì giả vậy!
Nghĩ là vậy, vừa nhìn lên đã thấy hai mắt sáng lấp lánh của Lăng Tử Phong đang nhìn cô, dường như anh ấy trông đợi sự giúp đỡ, Nhan Lam cũng không nỡ từ chối.
Cô mím môi hồi lâu, cuối cùng cũng nói:
“Thôi được rồi, em giúp anh!”