Chỉ cần có một cơ hội để nói, Nhan Lam thực sự rất muốn nói cho Lăng Tử Quân biết tình cảm của cô. Tình cảm mà cô đã giấu kín trong lòng biết bao nhiêu lâu nay không dám thổ lộ.
Người ngoài cuộc không hiểu vì sao cô lại không tự mình nói ra mà cứ luôn phải chờ đợi như thế, rốt cuộc thì đến lúc nào mới là hợp thời điểm đây?
Ngay cả Thái Văn Bối cũng từng thắc mắc hỏi Nhan Lam như vậy, khi ấy cô chỉ cười trừ, không biết phải đáp lại bạn thân như thế nào nữa. Bởi lẽ ngay cả cô cũng không rõ đến lúc nào mới là thời điểm thích hợp.
Đơn phương chính là cảm giác vô cùng khổ sở, vô cùng đau lòng. Nói ra không được, mà giữ lại trong cũng không xong. Là cái cảm giác bức bối vô cùng muốn nói cho người ấy biết tâm tư của mình, thế nhưng lại sợ nếu nói ra rồi sẽ không thể giữ được mối quan hệ mỏng manh hiện tại giữa bọn họ.
Không ở vị trí của cô thì làm sao biết cô đau khổ đến thế nào chứ! Không ở vị trí của cô thì làm sao biết cô đã chật vật tranh đấu ra sao giữa hai sự lựa chọn!
Nói và không nói…
Đến cùng thì phải lựa chọn thế nào mới phải đây.
Tám năm trước đã có một Nhan Lam yêu đơn phương khổ sở đến thế.
Lúc đó không phải là Nhan Lam không muốn nói, cô đã nhiều lần muốn thử tìm cách nói cho Lăng Tử Quân biết tình cảm của mình, nhưng rồi cuộc sống có quá nhiều thứ xảy đến ngăn cản bước đường của cô.
Nhan Lam cũng đã từng tự giễu bản thân quá mức buồn cười, cô không có can đảm tự mình nói ra, nhưng lại cứ mong chờ một ngày Lăng Tử Quân sẽ hỏi cô rốt cuộc cô có thích anh ấy hay không.
Và rồi cho đến hiện tại, Nhan Lam đã không còn tha thiết muốn thổ lộ tâm tình nữa. Cô cảm thấy nói ra cũng được mà không nói ra cũng không sao. Dù sao cũng đã trôi qua tám năm rồi, ở cái độ tuổi này của cô, đã kết hôn và rồi ly hôn… cô không còn mãnh liệt muốn nói ra đoạn tình cảm được giấu kín trong lòng này nữa.
Vả lại khi đó người nằng nặc muốn ly hôn là cô, bây giờ cô biết phải nói gì với Lăng Tử Quân đây.
Nhan Lam không oán trách vì sao anh không hỏi cô, chỉ là cô có chút thất vọng mà thôi. Thất vọng vì sự lựa chọn của anh, cũng thất vọng bản thân mình suốt nhiều năm như vậy vẫn hèn nhát không dám lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là chưa tới thời điểm thích hợp.
Đôi bên không nói gì càng khiến bầu không khí lại một lần nữa rơi vào trạng thái nặng nề. Nhan Lam cúi đầu không dám ngẩng, mà Lăng Tử Quân lại luôn nhìn chằm chằm về phía cô, ánh mắt chưa từng một lần dời đi chút nào.
Áp lực vô hình đè ép nơi lồng ngực khiến cả hai đều mệt mỏi, thấy Nhan Lam vẫn cứ tiếp tục muốn im lặng, Lăng Tử Quân cũng dần trở nên mất kiên nhẫn.
Anh gặng hỏi cô:
“Em trả lời anh đi, có phải em vẫn còn thích Tử Phong?”
Bên tai liên tục nghe thấy những lời mà cô không muốn nghe, Nhan Lam thở dài bất lực, bắt đầu ngẩng mặt lên nhìn anh với ánh mắt đượm buồn.
“Không phải.”
Không ngờ lời này nói ra lại dứt khoát đến vậy, Lăng Tử Quân có chút bất ngờ đến không kịp phản ứng.
Thấy anh sững người, Nhan Lam lại chán nản cúi đầu ăn phần thịt trên dĩa của mình.
Cô không hiểu vì sao anh ấy lại cứ cố chấp muốn biết việc này đến vậy. Giống như trước kia, lấy cô làm vợ nhưng lại luôn canh cánh về việc cô đã từng là người yêu cũ của anh trai anh ấy.
Liệu có phải vì cô đã từng là người yêu của Lăng Tử Phong khiến Lăng Tử Quân không thích đến vậy không?
Nếu như là phải… thì lựa chọn im lặng của cô ngày đó vẫn là quyết định đúng đắn.
Nhan Lam thấy biểu cảm của anh thì không nói thêm lời nào, cô cúi đầu tiếp tục ăn, vốn dĩ tâm trạng đang vui giờ đây cũng bị câu hỏi vô vị của Lăng Tử Quân làm bay biến cả rồi.
Lăng Tử Quân ngồi trầm ngâm hồi lâu vẫn chưa thể tiêu hóa được hết những gì mà cô đã nói. Anh cứ nghĩ Nhan Lam vẫn còn tình cảm với anh trai của anh chứ, nếu cô không còn tình cảm với người nọ, vậy vì sao đến cùng Nhan Lam vẫn chọn Lăng Tử Phong và không phải là anh?
“Vậy tại sao em lại chọn làm thư ký của Tử Phong mà không phải là thư ký của anh?”
Giọng Lăng Tử Quân có chút lạc đi, bởi vì không thể hiểu được Nhan Lam muốn làm gì khiến trong lòng Lăng Tử Quân vô cùng khó chịu.
Suốt gần hai tháng nay không có đêm nào là Lăng Tử Quân ngủ yên, đây vẫn luôn là chấp niệm trong lòng anh.
“Không phải anh đã nói, chỉ cần em quay trở về Lăng thị thì cho dù em muốn đến phòng ban nào anh cũng không cấm cản em sao?”
Nhan Lam thản nhiên phản bác, cũng không nghĩ tới lời nói của mình sẽ khiến đối phương đau lòng đến mức nào.
“Nhưng…” – Nhưng đó hoàn toàn không phải là điều anh muốn…
Lời này cứ nghẹn ứ trong cổ họng không thốt ra được.
Ở trước mặt cô gái luôn ương ngạnh thích đối kháng với anh thế này, Lăng Tử Quân quả thực không biết phải làm gì nữa. Bàn tay của người đàn ông nọ ở dưới gầm bàn âm thầm siết chặt, anh nhìn cô với ánh mắt mang đầy thê lương đau lòng, điều đó càng khiến Nhan Lam thêm phiền muộn.
Nhan Lam không muốn cứ phải nói đi nói lại chuyện này nên cô liền một lần dứt khoát:
“Đó là quyết định của em… nếu anh đã phê duyệt hồ sơ ứng tuyển của em thì bây giờ chúng ta cần gì phải nói về nó mãi?”
“…” Trước phản ứng này của Nhan Lam, Lăng Tử Quân cực kỳ không hài lòng.
Mày kiếm của người đàn ông nhíu lại trong vô thức, yết hầu trơn trượt, nhẫn nhịn tâm tình đến mức trán nổi gân xanh.
Mãi lâu sau, người đàn ông nọ mới thở hắt ra một hơi, anh bất lực nhìn cô.
“Anh không phải muốn phản đối em.”
Sau cùng vẫn là Lăng Tử Quân nhượng bộ không dám lớn tiếng. Anh thấp giọng ôn tồn nói với cô: “Chỉ là anh sợ em cực khổ mà thôi.”
“Anh sợ em cực khổ?” Nhan Lam tỏ ra không hiểu: “Em thì có gì mà cực khổ chứ. Cho dù em là thư ký của anh, hay là trở thành thư ký của anh Tử Phong… em đều đi bằng chính sức lực của mình, em có cực thì cũng xứng đáng.”
Lăng Tử Quân trước giờ vẫn luôn vì sợ cô cực khổ mà trợ giúp cô rất nhiều, tuy nhiên lòng tốt của Lăng Tử Quân không bao giờ được báo đáp, bởi lẽ trong mắt của Nhan Lam, Lăng Tử Quân giúp cô đồng nghĩa với việc anh ấy đang xem thường cô.
“Nếu anh muốn em không cực nhọc, vậy thì… xin anh đừng xen vào quá nhiều những việc xung quanh em nữa.”
“Nếu anh muốn em không cực nhọc, vậy thì… xin anh đừng xen vào quá nhiều những việc xung quanh em nữa.”
Một lời này như mũi tên nhọn hoắt đâm sâu vào lòng Lăng Tử Quân vậy, khiến anh vĩnh viễn không bao giờ quên được cảm giác đau đớn lúc ấy.
Thì ra cô thà lựa chọn tự do chứ không muốn quay về bên anh…
“Có phải em ghét anh không?”
“Em không bao giờ nói là em ghét anh cả.”
“Vậy thì tại sao em lại tránh né anh đến thế? Em chọn tự do của em… cũng không muốn trở thành thư ký của anh, quay trở về bên anh.”
“…”
Hai người cứ dằn vặt nhau mãi, cuộc trò chuyện này mãi mãi cũng không đi đến hồi kết.
Nhan Lam vô lực nhìn anh, thấy đôi mắt của người kia hiện tại đã ngập tràn đau thương mà cô liền không nhịn được khổ sở. Rốt cuộc là ai đang làm khổ ai đây chứ? Hay là nói bọn họ đang tự làm đau mình cũng như làm đau đối phương.
Nhan Lam vô lực nhìn anh, thấy đôi mắt của người kia hiện tại đã ngập tràn đau thương mà cô liền không nhịn được khổ sở. Rốt cuộc là ai đang làm khổ ai đây chứ? Hay là nói bọn họ đang tự làm đau mình cũng như làm đau đối phương.
“Cho dù em trở thành thư ký của anh, thì em cũng sẽ không quay trở về bên anh nếu như trái tim của em không muốn.”
“…”
“Việc em rời xa anh, có khi lại mở ra một con đường xán lạn hơn...”
Nhan Lam không chọn Lăng Tử Quân không phải là vì cô không yêu anh, hay là cô đã thay lòng đổi dạ yêu Lăng Tử Phong. Nói cho cùng Lăng Tử Phong là người anh trai mà cô tin tưởng nhất, ngay lúc này khi cô lựa chọn tự do và rời khỏi vòng tay của Lăng Tử Quân, đối với người anh trai mà Nhan Lam tin tưởng cô hiển nhiên sẽ chọn anh ấy rồi.
“Nếu em cứ mãi dậm chân tại chỗ ở nơi anh, em sẽ không thể trở thành em của ngày xưa nữa, vĩnh viễn cũng như một con rùa rúc đầu, không tìm lại được chính bản thân mình.”
“Bây giờ em rời xa anh, bản thân em lại thấy thanh thản hơn rất nhiều, ít nhất em đã có thể bỏ lại quá khứ, làm lại từ đầu.”
Ngay từ khoảnh khắc Nhan Lam hèn mọn trở thành mợ ba nhà họ Lăng thì cô đã không còn là cô nữa rồi.
Khi đó cô thực sự đã đến bước đường cùng, cô vì tiền, vì gia đình, vì bản thân và cũng vì chính trái tim mình mà bất chấp tất cả để lên giường cùng người đàn ông mà cô yêu nhất.
Khi đó cô thực sự đã đến bước đường cùng, cô vì tiền, vì gia đình, vì bản thân và cũng vì chính trái tim mình mà bất chấp tất cả để lên giường cùng người đàn ông mà cô yêu nhất.
Lúc đó lòng Nhan Lam rất rối loạn, cô lợi dụng anh vì tiền cũng lợi dụng anh vì tình cảm cá nhân của cô.
Trong mắt bố mẹ Lăng, cô chính là người không từ mọi thủ đoạn để tiến một bước vào hào môn.
Điều đó Nhan Lam hoàn toàn không chối cãi, khi ấy nếu như cô cố gắng thì vẫn có thể trốn thoát khỏi căn phòng đó… rõ ràng là thế… rõ ràng là…
Rõ ràng là cô đã ti tiện hèn mọn bò lên giường của Lăng Tử Quân!
“Chúng ta đã dằn vặt nhau suốt ngần ấy năm rồi, vì sao lúc này không thể thoải mái sống một cuộc sống khác chứ?”
Nếu cứ mãi sống dưới cái bóng của Lăng Tử Quân, cho dù anh không chê cô, nhưng chính cô cũng sẽ rất khinh rẻ chính mình!
Nhan Lam không ăn nổi nữa, cô buông nĩa trên tay rồi ngồi bần thần trên ghế. Nhìn cô như vậy Lăng Tử Quân rất không cam lòng.
“Nhưng mà anh thật lòng muốn theo đuổi em… muốn làm lại từ đầu… muốn chúng ta ở bên nhau.”
Người đàn ông nọ đột nhiên nắm lấy tay cô, sự chân thành sâu thẳm trong đáy mắt khiến người nhìn cảm động.
Nhan Lam cảm thấy hô hấp của mình nghẹn lại, tay cô hầm hập hơi nóng, trong lòng bàn tay đã vả cả mồ hôi vì bối rối.
Cô gái nọ không rút tay ra được chỉ có thể miễn cưỡng để người đàn ông kia nắm chặt lấy không buông.
Cô mím môi cúi đầu không nói gì, hồi lâu sâu mới thì thầm một lời:
“Em đã từng thử tưởng tượng ngày tháng chúng ta sống vui vẻ bên cạnh nhau là như thế nào, tuy nhiên hiện thực lại không mấy vui vẻ…”
“Không biết liệu anh có thể giúp em thực hiện mong ước đó không?”
Thanh âm của Nhan Lam rất khẽ, cô như là đang tự nói với chính mình. Nhưng dù là vậy, ở khoảng cách gần trong gang tấc Lăng Tử Quân vẫn có thể dễ dàng nghe được tiếng cô.
Thoáng chốc gương mặt u sầu của Lăng Tử Quân liền trở nên vui vẻ khác thường, hai mắt người đàn ông nọ như phát sáng, anh càng thêm siết chặt tay cô, giọng nói run rẩy không kiềm được vì quá mức bất ngờ.
Thoáng chốc gương mặt u sầu của Lăng Tử Quân liền trở nên vui vẻ khác thường, hai mắt người đàn ông nọ như phát sáng, anh càng thêm siết chặt tay cô, giọng nói run rẩy không kiềm được vì quá mức bất ngờ.
“Em đang cho anh cơ hội theo đuổi em sao?”
Thấy anh ngỡ ngàng, Nhan Lam ngượng ngùng nói nhỏ:
“Cơ hội thì em luôn cho anh.”
“Nhưng anh có kịp thời nắm bắt hay không thì lại là chuyện khác…”
“Không, lần này anh sẽ không vụt mất cơ hội nữa.”
“…”
Nhan Lam ngơ ngẩn nhìn người đàn ông kia kiên định thề thốt: “Anh nhất định sẽ theo đuổi được em, sẽ nói yêu em đến khi nào em đồng ý quay trở về bên anh thì thôi.”
“Tiểu Lam à, anh yêu em.”
Người ta thường nói lời hứa của người đàn ông không đáng tin.
Nhưng khi Nhan Lam nghe thấy những lời này từ phía Lăng Tử Quân thì cô lại vô thức mong chờ điều đó thành sự thật.
Lăng Tử Quân bình thường rất ít khi hứa hẹn với cô. Thế nhưng một khi anh ấy đã quyết tâm muốn làm, lời hứa của anh ấy thực sự rất có trọng lượng, nói được làm được, không bao giờ thay đổi ý nguyện ban đầu của mình.