Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 58




Dùng xong bữa trưa, hai người về bệnh viện thăm mẹ của Nhan Lam thêm một lần nữa. Qua một giấc ngủ dài cuối cùng bác gái cũng đã tỉnh, Lăng Tử Phong ngồi trò chuyện với mẹ cô một chút, bác gái hiện giờ đã không còn nhớ gì về trước kia nữa, sau khi tỉnh dậy chỉ an tĩnh nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà không liếc mắt tới chỗ Lăng Tử Phong.

Lăng Tử Phong cũng hiểu rõ tình hình của bác gái, anh vẫn vui lòng ôn chuyện tâm sự cùng bác, dù rằng lúc này chỉ có một mình anh nói mà thôi.

Nhan Lam thấy anh nhiệt tình thì có chút mủi lòng, cô đứng ngẩn người nhìn anh và mẹ cô hồi lâu, lát sau bừng tỉnh mới đem túi cam đi rửa. Cô dự tính sẽ mượn máy ép ở canteen bệnh viện vắt một ly nước cam cho mẹ cô. Lúc Nhan Lam rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Lăng Tử Phong và mẹ của Nhan Lam.

Lăng Tử Phong xoa bóp tay chân cho bác gái, động tác anh ân cần dịu dàng, vô cùng cẩn trọng không muốn làm bác gái bị thương.

Còn nhớ lúc trước bác gái rất thích trò chuyện cùng Lăng Tử Phong, bác gái xem anh như con trai của mình vậy. Thuở ấy mỗi khi anh qua nhà mà gặp bác gái, bác đều vui vẻ kể cho Lăng Tử Phong nghe rất nhiều chuyện trong gia đình, những lúc nấu chè còn đặc biệt chừa cho anh một bát, làm món ngon thì bảo Nhan Lam phải gọi anh tới ăn.





Thời gian ấy thực sự rất vui vẻ hạnh phúc, khiến Lăng Tử Phong ghi nhớ như in trong lòng mãi mãi không quên. Bởi thế 3 năm ở nơi đất khách quê người, Lăng Tử Phong luôn luôn muốn được quay trở về quê nhà, muốn gặp lại người con gái mà anh yêu, muốn ăn món chè mè đen mà bác gái nấu, muốn cùng bác trai bàn luận về vấn đề cổ phiếu.

Nhan Lam mãi mà chưa về, Lăng Tử Phong vẫn kiên trì xoa bóp tay chân cho bác gái. Anh kể cho bác gái nghe rất nhiều chuyện vui buồn của quá khứ, còn nói muốn cưới con gái của bác.

“…”

Căn phòng im lặng không còn một tiếng động nào dư thừa sau lời bộc bạch của Lăng Tử Phong.

Mẹ của Nhan Lam vẫn nằm yên trên giường không thể cử động, nhưng lúc này đáy mắt bác hiện lên một tia ấm áp lạ thường.

Lăng Tử Phong thấy vậy thì càng vui mừng hơn, anh xoa xoa từng khớp ngón tay của bác gái, nói với bác.

“Chỉ cần cháu thuận lợi tiếp quản Lăng thị, cháu nhất định sẽ không để Tiểu Lam chịu thiệt thòi. Cháu sẽ ngỏ lời cầu hôn em ấy, chỉ cần em ấy gật đầu đồng ý, cháu xin thề nửa đời còn lại cháu sẽ dốc hết tâm sức để chăm lo cho em ấy, khiến em ấy trở thành một người vợ hạnh phúc nhất, vui vẻ không lo nghĩ.”





Thanh âm của Lăng Tử Phong vốn dĩ không cao, anh cứ thì thầm như vậy vừa là để tâm tình cùng bác gái, vừa là để tự nhắc nhở chính mình.

Chỉ cần Lăng Tử Phong thâu tóm được số cổ phần trôi nổi bên ngoài thị trường của Lăng thị, cùng với số cổ phần của anh đang nắm trong tay, và cả thế lực ở đằng sau mà anh sau ba năm ra nước ngoài gầy dựng, Lăng Tử Phong không tin cái ghế chủ tịch Lăng thị đó không để cho anh ngồi.

Ý nghĩ sâu xa lấn át tâm trí, Lăng Tử Phong thất thần ngồi bên giường xoa bóp cho bác gái. Một lát sau Nhan Lam quay về, thấy anh vẫn đang giúp đỡ mẹ cô mà càng thêm cảm động.

“Được rồi, đừng xoa nữa, anh vất vả rồi.”

Hai mắt Nhan Lam nhòe đi vì hơi sương, cô hơi hấp hấp cánh mũi, tỏ ra áy náy nhìn anh.

Lăng Tử Phong thấy vậy thì giả bộ nhíu mày không vui:



“Giữa anh và em mà còn tính toán chuyện thiệt hơn hay sao? Vả lại bác gái cũng là người thân của anh, như là mẹ của anh vậy, anh xoa bóp một chút thì có là gì đâu.”

Lăng Tử Phong lần nào cũng như lần nào, cố gắng rút khoảng cách giữa anh và Nhan Lam lại bằng bất cứ giá nào. Mà Nhan Lam thì sau 3 năm không gặp, cô ít nhiều cũng không còn thoải mái xem anh như anh trai được nữa.





Lăng Tử Phong lần nào cũng như lần nào, cố gắng rút khoảng cách giữa anh và Nhan Lam lại bằng bất cứ giá nào. Mà Nhan Lam thì sau 3 năm không gặp, cô ít nhiều cũng không còn thoải mái xem anh như anh trai được nữa.

Cô không có ý gì với Lăng Tử Phong cả, chỉ là cô khá nhạy cảm về mặt sinh lý, cô cứ cảm thấy… giữa cô và Lăng Tử Phong có gì đó không đúng. Nhưng không đúng ở chỗ nào thì Nhan Lam lại không lý giải được.

Nghe Lăng Tử Phong nói vậy, Nhan Lam cũng không thể phản bác được. Cô đứng nhìn anh xoa bóp tay chân cho mẹ mình, hai người ăn ý im lặng không ai nói với ai câu nào, bầu không khí trong phòng không ngột ngạt ngược lại còn có đôi phần hòa hợp đến lạ thường.

Đợi khi mẹ Nhan Lam uống xong ly nước cam, y tá cũng vào phòng tiêm thuốc cho mẹ cô đúng theo giờ giấc, Nhan Lam và Lăng Tử Phong mới rời khỏi bệnh viện.

“Chúng ta tới trường học chứ?”

Lăng Tử Phong một lần nữa đề cập tới việc này, Nhan Lam nghe thấy cũng có chút hứng thú, đã lâu rồi cô không quay về trường thế nên cũng rất có hứng đi.

Cô gật đầu một cái, nghiền ngẫm nhìn anh.





“Anh có muốn đến phòng học vẽ không?”

“Hửm?”

“Không biết sao em lại có hứng thú sáng tác quá, chúng ta mua mấy món ăn vặt rồi tới trường, vào đó em vẽ tặng anh một bức chân dung.”

“Chân dung à?” Lăng Tử Phong đưa tay xoa xoa cằm, ngẫm nghĩ: “Hồi em học năm nhất cũng từng vẽ chân dung của anh.”

“Wa, anh còn nhớ ư?” gương mặt Nhan Lam có chút rạng rỡ.

Chuyện lâu thế rồi Nhan Lam cũng đã quên mất đi, nếu như không phải Lăng Tử Phong nhắc lại thì cô cũng không nhớ là cô đã từng vẽ chân dung của Lăng Tử Phong.

“Còn nhớ chứ sao không.” Lăng Tử Phong vừa chậm rãi bước đi vừa giương khóe môi cười.

Hai người sóng vai nhau đi trên hành lang bệnh viện, bước tới trước cửa rẽ phải đến nhà xe.

“Lần thứ hai gặp lại sau cái hôm anh bắt em ở tiết học của thầy Chung”







“A… thầy Chung, em nhớ, em nhớ ra rồi!”

Không đợi Lăng Tử Phong nói hết câu, kí ức ngày xưa như dòng chảy thời gian lướt qua trong tâm trí cô.

Nét mặt Nhan Lam thêm hào hứng mà kể: “Lần đó vừa thấy anh đi trả sách ở thư viện thì em liền không suy nghĩ chạy tới nhờ vả luôn! Cũng do thầy hướng dẫn cứ hối em tìm một đối tượng để vẽ, em không thấy ai hợp mắt, nên liền chọn anh luôn.”

“Vậy ý em là anh rất hợp gu em hả?”

Một câu nói đùa như vô tình hay cố ý khơi gợi. Nhưng Nhan Lam đang vui nên chẳng nghĩ gì nhiều, cô bật cười thành tiếng, nhìn Lăng Tử Phong đang đắc ý ở trước mắt.

“Còn khuya ấy, anh làm gì mà hợp gu em.”

“Thế chẳng phải em tìm anh để vẽ sao, sao em không tìm Tử Quân ấy.”

Đùa một câu có chút quá trớn, Nhan Lam vốn còn đang cười hiện tại lại sững người nhìn anh. Cô ngại đến mức gương mặt trở nên vụn vỡ không cười nổi, rất muốn đáp lại một câu đàng hoàng nhưng thực sự lực bất tòng tâm.





Lăng Tử Phong cũng nhận ra là mình lỡ lời, định nói gì cho bầu không khí vui vẻ trở lại, nhưng còn chưa kịp nói thì phía trước vang vang giọng nói thân thuộc.

“Tiểu Lam, anh trai.”

“…”

Ba người bất ngờ nhìn nhau, hôm nay Lăng Tử Quân có việc đến bệnh viện một chuyến trò chuyện cùng viện trưởng, vừa hay lúc ra về gặp được Nhan Lam và Lăng Tử Phong cũng ở đây.

“Hai người… cùng nhau đi đâu vậy?”

Gương mặt Lăng Tử Quân có chút sa sầm, nhưng anh cố tỏ ra bình tĩnh để không làm thất thố trước anh trai và Nhan Lam.

Nhan Lam nghe anh hỏi thì đột nhiên chột dạ, tuy cô và Lăng Tử Phong không làm gì khiến bản thân thấy hổ thẹn cả, thế nhưng khi nghe câu hỏi kia vẫn không nhịn được khiến trái tim run lên.

“Em, em với anh ấy-”

“Anh và Tiểu Lam đến đây thăm bác gái, bây giờ còn dự định cùng nhau trở về trường một chuyến.”

Lăng Tử Phong thấy Nhan Lam cứ ấp a ấp úng không nói được, anh hơi cong môi cười, đưa tay khoác lấy vai cô, kéo cô về phía mình. Trước đôi mắt nóng rực như có lửa của em trai, Lăng Tử Phong vô cùng ngạo nghễ nói ra một câu khiêu khích.