Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 46: Đã không còn là con dâu Lăng gia




Đáp lại lời chào của Nhan Lam là bầu không khí im lặng đến quỷ dị. Ông bà Lăng không nói lời nào nhìn nhau, càng khiến cho Nhan Lam thêm lúng túng cúi thấp đầu.

Tay phải cô siết chặt tà váy, tay trái được Lăng Tử Quân kiên trì nắm chặt cho vào trong túi áo. Nhan Lam biết mà, cô vẫn luôn biết mình sẽ có kết cục gì khi bước chân vào Lăng gia.

Ngay lúc này Nhan Lam không dám nâng mắt nhìn, trong lòng thầm đếm từng giây đồng hồ trôi qua mình bị người nhà họ Lăng ghẻ lạnh không để vào mắt.

Lăng Tử Quân vô cùng đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh vẫn luôn biết bởi vì lấy anh mà Nhan Lam chịu rất nhiều áp lực từ phía bố mẹ anh và những người xung quanh.

Cuối cùng vẫn là Lăng Tử Quân lên tiếng trước giải vây.

“Bố, mẹ. Con đã về rồi.”

Người đàn ông nọ trầm giọng lặp lại lần nữa, ý tứ không vui hiện rõ trong đôi nhãn thần tinh anh.





Anh nói thế có lẽ là đang muốn nhắc nhở bố mẹ mau mau lên tiếng, đừng khiến cho không khí trong gia đình mất vui.

Lăng phu nhân khó chịu nhíu mày, bà biết rằng đứa con dâu trời đánh kia chính là giới hạn của con trai mình, lần nào động tới cô gái đó là Lăng Tử Quân lại ra mặt chở che.

“Con về rồi thì vào trong tắm rửa thay đồ sạch sẽ, một lát ăn cơm. Còn đứng ở đó nói nữa.”

Mẹ Lăng giận đến không thèm nhìn mặt con trai cưng.

Lăng Tử Quân thấy biểu tình của mẹ không tốt thì liền xoa xoa mu bàn tay của Nhan Lam trấn an cô. Bà Lăng liếc mắt nhìn thấy, càng thêm khó chịu.

Ông Lăng điềm đạm không nói gì, vẫn ngồi một chỗ uống tách trà phổ nhĩ mà bà nhà vừa pha, mắt nhìn xuống tờ báo doanh nhân.

Dẫu cho không thích cô con dâu cũ, nhưng ở vị trí đương gia ông ấy không tiện ra mặt để cảm xúc cá nhân khiến biểu hiện của mình quá thất thố.

Dù sao Lăng Tử Quân vẫn luôn nhất mực ra mặt bảo vệ Nhan Lam, người làm cha làm mẹ này gây cãi với con cái chỉ vì người ngoài làm gì chứ, mất hòa khí gia đình, đến cùng tổn hại phải tự gánh, vậy không phải rất mất mặt sao?





Nhan Lam thấy mình bị bỏ lơ thì có chút u sầu, cho dù cô đã sớm cam chịu số phận, thế nhưng lúc này gặp phải tình huống khó giải quyết, cô quả thực không biết phải ứng phó thế nào.

Cuối cùng Nhan Lam vẫn ngoan ngoãn chào thêm một tiếng.

“Bố, mẹ.”

Lăng phu nhân nâng mắt nhìn con dâu cũ ở trước mắt, bà thở dài một hơi chán ghét, cuối cùng vẫn là cay nghiệt nói.

“Gọi chúng tôi là ông Lăng, bà Lăng là được rồi. Cô Nhan cũng không còn là con dâu của chúng tôi nữa, không cần phải gọi thân mật như thế làm gì.”

“Mẹ đừng nói thế mà tội con…”



Giọng Nhan Lam lí nhí thốt ra. Cô siết chặt tay Lăng Tử Quân, trong lòng ngổn ngang, vô cùng khó xử.

“Mẹ à, sao mẹ lại nói vậy chứ.”

Lăng Tử Quân thấy vậy liền nắm chặt tay Nhan Lam không buông, mày kiếm người đàn ông nhíu lại nhìn mẹ mình, biểu cảm không vui hiện rõ trên nét mặt.





Lăng phu nhân bất bình không nhìn tới con trai, gương mặt ấm ức hướng chồng mình than thở.

Lăng lão gia biết vậy thì vỗ vai an ủi vợ, mắng đứa con trai.

“Con lớn rồi thì không xem bố mẹ ra gì nữa à?”

“Con không có ý đó.”

“Nhưng hành động của anh như thế là nghĩa lý gì?”

Ông Lăng hướng mắt nhìn về phía hai người, lúc này tờ báo trên tay cũng gấp lại.

Bố con họ đối đầu nhau, hoàn toàn không muốn nhượng bộ nể mặt đối phương. Nhan Lam trộm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cô hoảng sợ, không muốn để Lăng Tử Quân gây cãi với gia đình nên muốn buông tay anh ra.

Lăng Tử Quân từ sớm đã nhận ra ý đồ của Nhan Lam, anh ghì chặt tay lại không cho cô thoát, mở miệng nhắc nhở.

“Không được sợ, có anh đây.”

Gương mặt anh thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo nhìn về phía bố mẹ:





“Bố mẹ, hôm nay Tiểu Lam về là để thăm Văn Văn, bố mẹ đừng làm khó cô ấy nữa.”

Không ngoài dự đoán của ông Lăng, quả nhiên Lăng Tử Quân sẽ ra mặt bảo vệ cho Nhan Lam. Ông cười nhạt không nói gì, tiếp tục uống trà.

Nhưng bà Lăng thì không thể ngồi yên nữa, bà đứng phắt dậy trợn mắt hỏi ngược lại con trai.

“Tôi làm khó cô ấy á?”

Bà Lăng nuôi con lớn từng này cũng không nghĩ sẽ có ngày nó bật lại bố mẹ chỉ vì muốn bảo vệ vợ nó. Bà ấm ức:

“Anh nói xem tôi nói câu nào làm khó cô ấy? Anh có phải bị bệnh rồi không, đã ly hôn rồi còn đối xử tốt với người phụ nữ bại hoại gia phong này.”

“Mẹ!”

Gia đình bất hòa, Nhan Lam là người mang tội lỗi nặng nhất.

“Thôi mà… thôi mà anh…”



Nhan Lam run sợ, cô hoảng đến mức đầu óc choáng váng không nghĩ được gì khác ngoài ôm chặt lấy tay anh.





Nhan Lam run sợ, cô hoảng đến mức đầu óc choáng váng không nghĩ được gì khác ngoài ôm chặt lấy tay anh.

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu rồi Lăng Tử Quân vì cô mà gắt gao phản đối bố mẹ. Lúc trước anh nói anh là vì Văn Văn, vì cái ghế chủ tịch đó nên bảo vệ cô chu toàn, cô chỉ cần ngoan ngoãn làm vợ anh là được.

Nhưng bây giờ cô không còn giá trị gì để lợi dụng nữa, Lăng Tử Quân vì sao phải đối chọi với bố mẹ anh chứ. Vì cô sao? Thương nhân như anh, vì một món hàng vốn không có lợi ích mà bỏ hết tâm sức ra như thế, thật sự không đáng chút nào!

Nhìn thấy bả vai gầy của Nhan Lam khẽ run, mái đầu cô cúi gầm không dám ngẩng, Lăng Tử Quân đau lòng khôn siết.

Tay anh nắm lại thành đấm, vốn dĩ cũng không muốn gây cãi với bố mẹ làm gì, nên sau cùng đành thu lại tính khí.

“Bố mẹ đừng nên thành kiến với cô ấy nữa, dẫu sao trước kia cũng là con sai, là con say rượu hại đời cô ấy, bố mẹ có thể quên đi chuyện cũ có được không?”

“…”

Nhan Lam im lặng không nói được lời nào, cô giương đôi mắt ngỡ ngàng nhìn về phía Lăng Tử Quân… cô không ngờ anh sẽ nhận hết lỗi lầm của đêm loạn say ấy về phía mình.





Không phải, mọi việc không phải hoàn toàn là do Lăng Tử Quân đâu! Là do cô, là do cô hôm đó rõ ràng có thể chạy ra được khỏi căn phòng đó, thế nhưng cô lại vì lòng riêng, vì yêu anh mà chấp nhận lên giường cùng anh.

Thấy Lăng Tử Quân nói hết lời lẽ để che chở cho Nhan Lam như vậy, ông bà Lăng cũng hết cách. Thật không thể nói nổi đứa con trai cứng đầu này mà…

Lăng Tử Quân nói xong cũng không thấy bố mẹ phản ứng gì ngoài thở dài thất vọng, anh cũng mệt mỏi nhìn đi nơi khác.

Mấy giây sau, người đàn ông nọ nâng cao thanh âm hô một tiếng:

“Dì Dương?”

Dì Dương chính là bảo mẫu của Văn Văn, từ khi Văn Văn vừa sinh ra tới giờ đều là một tay dì Dương săn sóc chăm lo.

Dì Dương theo tiếng gọi của Lăng Tử Quân chạy tới: “Thiếu gia gọi tôi.”

“Dì đưa Tiểu Lam lên lầu thăm Văn Văn đi.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Nghe theo lời phân phó của Lăng Tử Quân, dì Dương liền đưa tay về một hướng mời Nhan Lam đi lên lầu.

Cô nâng mắt nhìn bố mẹ chồng, lại nhìn chồng cũ một cái, cuối cùng mới quay lưng bước đi.

Trong căn nhà này Lăng Tử Quân luôn là chỗ dựa duy nhất của cô, chỉ cần có Lăng Tử Quân ở đây, Nhan Lam nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi.