Bắt đầu nhập tiệc.
Lăng Tử Quân và Cố Thiên Hạo đều là người lăn lộn ngoài xã hội, nói chuyện giao lưu trên bàn ăn với họ là việc thường ngày không có gì cản trở cả. Hai người đàn ông nói về việc công rồi việc tư, mỗi câu nói đều mang ý nghĩa khách sáo không hơn không kém.
Chỉ có Tư Lan, Uyển Thư, Nhan Lam và cả Thái Văn Bối, bốn người họ là bạn bè lâu năm mới gặp, thế mà lại không có một điểm chung nào để trò chuyện, cứ thể lúng túng hồi lâu, mạnh ai nấy dùng bữa.
Lúc trước khi sống chung một mái nhà, ăn cơm với nhau một bữa cũng khó như lên trời. Mấy ai ngờ được giờ này khi đã ly hôn rồi, Lăng Tử Quân lại ngồi trên bàn ăn cắt beefsteak giúp Nhan Lam chứ.
Nhìn người đàn ông kia đem dĩa thịt đã được cắt sẵn thành từng miếng nhỏ dễ ăn rồi đưa sang phía cô, Nhan Lam có chút ngỡ ngàng.
“Em ăn đi.”
Lăng Tử Quân khi đó đã dịu dàng nói như thế.
Nhan Lam sửng sốt nhìn gương mặt điển trai của chồng cũ, sâu thẳm trong đôi mắt màu đen là thâm tình dịu dàng khó cưỡng. Cô nghe thấy rõ giọng nói ôn nhu ngọt ngào của anh như đường mật rót vào tai vậy, thế nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy có chút gì đó không chân thật.
Nhan Lam mím môi nhìn xuống bàn rồi lại khẽ cười chua chát, tiếp theo sau không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu ghim thịt vào nĩa.
Trải qua một cuộc hôn nhân đầy sóng gió, hiện tại Nhan Lam đã dè chừng hơn rất nhiều, cô tự nhủ bản thân mình không nên tự đa tình nữa.
Phía đối diện, sắc mặt của Tư Lan càng lúc càng tỏ rõ vẻ ghen ghét đố kị, nhìn cặp vợ chồng ở trước mắt mình mà cô nuốt không trôi cục tức này.
Thái Văn Bối liếc mắt nhìn lên, thấy Tư Lan như vậy thì bật cười. Cô nàng họ Thái nào đó cuối cùng cũng không kiềm được mà sân si với Tư Lan thêm một trận.
“À phải rồi anh Thiên Hạo. Anh lợi hại như vậy, còn đặt được chỗ ở nhà hàng này cơ. Nếu sau này em muốn tới đây ăn, có thể mượn tên của anh để đặt chỗ hay không?”
“…” Nghe thấy lời mi tâm người đàn ông nọ hơi co rụt, Cố Thiên Hạo sững sờ dừng động tác trên tay.
Y nâng mắt nhìn Thái Văn Bối với vẻ mặt ngỡ ngàng, thật không ngờ là tới giờ mà cô nàng vẫn không chịu buông tha chuyện này.
Nhan Lam nghe thấy liền kéo tay Thái Văn Bối lại không cho cô nói nữa, mà bên cạnh Lăng Tử Quân cũng không phản ứng gì quá nhiều. Nhìn biểu hiện của Lăng Tử Quân, Nhan Lam nghĩ chắc có lẽ là muốn giữ thể diện cho cấp dưới mà anh ấy hoàn toàn không ra mặt.
Tư Lan thì cứ lơ ngơ không hiểu, thấy bạn trai Cố Thiên Hạo của mình mãi mà không trả lời, cô nàng liền lanh lẹ đáp giúp.Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
“Được chứ, sau này có muốn đặt chỗ thì nhờ anh ấy giúp cho.” Nói cho cùng, Tư Lan cũng có chỗ hãnh diện về bạn trai của mình: “Chỗ bạn bè với nhau, tớ cũng không nhỏ mọn đến mức không giúp đỡ cậu.”
Thái Văn Bối khẽ giật khóe miệng không nói gì. Lời này của Tư Lan nghe thật vô tri, dường như cô ả hoàn toàn không biết bạn trai cô ấy phải nhờ vả sếp lớn mới giữ được chỗ ở nhà hàng này.
Chân mày của Thái Văn Bối nhếch cao, hiện tại Thái Văn Bối không còn cảm thấy khinh ghét Tư Lan như mọi hôm nữa, ngược lại còn thương hại cô ta hơn. Thái Văn Bối ngẫm nghĩ lại mới thấy hóa ra nãy giờ người nổ là bạn trai của Tư Lan chứ không phải là cô ta.
Ra là vậy, chẳng trách cô ta cứ tự hào khen ngợi bạn trai hết lời, cuối cùng thì ra Tư Lan chẳng biết trời cao đất dày là gì hết, bạn trai nói gì cũng nghe theo, vậy mà còn rất tự hào nữa.
Hóa ra, anh người yêu kia cũng cùng một loại người như cô ta, thích khoe mẽ!
Cuối cùng bầu không khí lại trở về nguyên trạng lúng túng như ban đầu, sáu người trầm mặc ngồi ăn. Lát sau, khi mọi người dùng xong bữa, Cố Thiên Hạo mới lề mề gọi phục vụ tới.
Cố Thiên Hạo mở sẵn bóp tiền chuẩn bị thanh toán, nhưng đến khi phục vụ tới mới biết thì ra bữa này đã được trả trước.
Ánh mắt y mơ hồ nhìn về phía ông chủ Lăng, phát hiện Lăng Tử Quân nhấc mi không nói gì, tỏ rõ ý tứ “không cần ngại, là cậu xứng đáng mà”, lúc này Cố Thiên Hạo càng thêm hổ thẹn.
Biết trước Lăng Tử Quân là chồng của Nhan Lam, hôm nay Tư Lan mời bạn cũ đến thì Cố Thiên Hạo đã không nói dối như vậy, để bây giờ bạn gái hãnh diện đem chuyện này rêu rao khắp nơi, nói đến tai của ông chủ lớn, hại y xấu hổ đến vậy.
“Lăng tổng à.” Cố Thiên Hạo có lời muốn nói mà cổ họng nghẹn ứ lại không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.
Lăng Tử Quân nhướng mày nhìn y, đột nhiên cắt ngang:
“Cảm ơn chủ quản Cố về bữa cơm hôm nay. Có cơ hội, để vợ chồng tôi mời lại nhé.”
“…” Cố Thiên Hạo nín thinh, nhận ra ông chủ không muốn vạch trần mình, y có chút cảm động bắt tay Lăng Tử Quân.
Đã biết được ý tứ của anh, y cũng không lằng nhằng nói thêm nữa:
“Đừng khách sáo...”
“Không khách sáo.” Lăng Tử Quân thu tay về, anh hơi cười, lại nói: “Gặp lại ở công ty sau nhé. Hôm nay chúng tôi có việc, hiện tại phải về trước.”
Lăng Tử Quân nói rồi liền đứng lên muốn đưa Nhan Lam rời đi.
Thấy cặp vợ chồng nọ đi rồi, Thái Văn Bối cũng không khách khí chi nữa. Cô nàng nhìn Cố Thiên Hạo đang mất tự nhiên đứng đằng kia, khẽ nói.
“Nếu như em may mắn có được cơ hội làm việc cùng một ông chủ tốt như vậy, em sẽ vì anh ấy mà dốc hết sức lực, không làm phụ lòng ông chủ.”
Cố Thiên Hạo nghe câu này liền hiểu ý tứ của Thái Văn Bối, y hổ thẹn mím môi không đáp lại được, mà Tư Lan bên cạnh chẳng biết ất giáp gì đã nhíu mày khó chịu.
“Cậu nói vậy là có ý gì chứ?”
Mắt thấy Tư Lan với Thái Văn Bối sắp cãi nhau, Uyển Thư nãy giờ im lặng không nói gì cũng tiến tới can ngăn:
“Thôi mà, Tư Lan…!”
Tư Lan càng điên tiết hơn: “Thôi cái gì mà thôi hả? Cậu thì biết cái gì chứ.”
Nãy giờ Tư Lan nghẹn sắp điên rồi, Lăng Tử Quân và Nhan Lam đã rời đi, cô cũng không ngại phát tiết. Không để tâm đến bây giờ ở nơi nay có biết bao nhiêu người đang nhìn bọn họ, Tư Lan không nể mặt mà mắng Uyển Thư, hại cô ấy xấu hổ đến mức cúi gầm mặt.
Thái Văn Bối thấy vậy thì liền chán ghét bĩu môi, trước khi rời đi cũng không quên vỗ vỗ vai Uyển Thư an ủi.
“Tuy là tôi cũng chẳng ưa gì cậu, nhưng mà nể tình đã từng là bạn cùng phòng, tôi muốn khuyên cậu một câu. Lựa bạn mà chơi.”