Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 35: Yêu đến kiệt quệ




Đang mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, điện thoại của Nhan Lam lại một lần nữa vang lên.

Lần này không phải là Thái Văn Bối gọi tới, người gọi cho cô không ngờ lại là Lăng Tử Quân.

“…” Nhan Lam sững người nhìn màn hình điện thoại đang sáng đèn. Cô cũng không biết mình nên bắt máy hay là nên bơ đi nữa.

Trước đó Nhan Lam đã không muốn đi đến buổi họp mặt nhàm chán đầy chuyện thị phi đó rồi, giờ đây Thái Văn Bối lại còn kéo Lăng Tử Quân vào cuộc, càng khiến Nhan Lam không muốn đi hơn.

Cô cắn môi suýt chút nữa là bật máu, Nhan Lam nắm chặt điện thoại trong tay, thở dài một hơi, sau khi có được dũng khí mới bắt điện thoại.

Đầu dây bên kia hiển nhiên là Lăng Tử Quân, giọng nói người nọ thâm trầm ấm áp kéo cô về với hiện thực.

“Tiểu Lam, em đã chuẩn bị xong chưa, tầm một tiếng nữa anh sẽ đến đón em.”





Giống như những lời Thái Văn Bối đã nói, Lăng Tử Quân quả thực là vì cô mà đến buổi họp mặt vô vị đó.

Vì cô sao? Anh ấy đến đó với tư cách gì chứ… là tiền bối thời đại học, hay với tư cách là chồng cũ của cô đây?

Thái Văn Bối trước đây đã nói, chuyện cô kết hôn với Lăng Tử Quân ai ai cũng biết, thế nhưng chuyện ly hôn giữa hai người bọn họ tới giờ vẫn chưa nghe báo chí phanh phui, khẳng định là Lăng Tử Quân đã tốn không ít tâm tư cùng tiền bạc để bịt chặt miệng phía nhà báo.

Anh đến buổi họp mặt này, nếu là vì cô, vậy không phải sẽ dùng tư cách là chồng của cô để đi chung hay sao? Anh ấy làm vậy là vì cô, hay là vì giữ thể diện cho chính mình… Nhan Lam không dám đoán mò!

Bởi vì cô sợ, nếu cô lại tiếp tục ôm tương tư như thế, để rồi sau này lại nhận ra bản thân chỉ là tự mình đa tình, đến lúc đó người đau khổ cũng như xấu mặt cũng chỉ có một mình cô mà thôi.

Miệng lưỡi Nhan Lam khô khốc, cô không thể nói thành lời, cứ thế im lặng hồi lâu cũng không lên tiếng.

Lăng Tử Quân cứ tưởng là cô không nghe rõ lời anh, vì thế nhắc lại lần nữa:







“Tầm một tiếng nữa anh sẽ đến đón em, em thong thả chuẩn bị đi nhé.”

“Tử Quân à.”

Đột nhiên Nhan Lam lại lên tiếng cắt ngang lời nói của anh. Dẫu cho lồng ngực hít thở không thông thuận, cô vẫn cố gắng nói.

“Không phải trước kia anh nói nếu không có việc gì, sau khi ly hôn em đừng gọi tới làm phiền anh hay sao?”

Lăng Tử Quân không đáp lời cô, lần này đến lượt anh im lặng không lên tiếng.

Bầu không khí giữa hai người cũng vì thế mà trở nên ngạt thở hơn bao giờ hết. Cảm giác ngột ngạt khó chịu này vẫn luôn là lí do khiến hai người họ khó lòng có thể trò chuyện tâm sự với nhau, cứ thế hiểu lầm ngày càng chồng chất, sự việc nói đến mấy cũng không đi được đến đâu.

“Hiện tại em không muốn làm phiền anh chút nào. Bối Bối càn quấy một mình là được rồi, anh không cần phải chiều theo ý cậu ấy.”

Thanh âm của Nhan Lam nhẹ tênh, cô nở nụ cười chua chát, lại tiếp tục nói với anh:





“Giữa chúng ta cũng không ai nợ ai, nếu anh giúp em giải vây lần này… vậy thì em sẽ lại nợ anh một ân tình rồi.”

“…”

“Tử Quân anh biết đó. Con người của em không thích nợ nần người khác, nếu là như vậy em sẽ áy náy lắm. Vả lại, anh cũng không muốn em làm phiền tới anh mà, nếu cứ nợ nhau qua lại như thế mãi, phải chăng chúng ta lại tiếp tục dây dưa không dứt hay sao?”

“Tiểu Lam à-”

“Chúng ta ly hôn cũng là vì không muốn phải ràng buộc bởi đối phương nữa mà. Em không muốn vì chuyện của em mà anh phải phiền lòng đâu. Cảm ơn anh, lát nữa em sẽ tự mình đến buổi họp mặt kia, nếu mọi người có hỏi về mối quan hệ của chúng ta, em sẽ khéo léo nói tránh sang chuyện khác, anh đừng lo.”

Lăng Tử Quân mệt mỏi xoa xoa mi tâm, anh không nghĩ là Nhan Lam sẽ bận lòng về những việc như thế anh.



Người đàn ông nọ cất tiếng trầm thấp mang theo một thứ sức hút ghim chặt lấy trái tim của cô:





Người đàn ông nọ cất tiếng trầm thấp mang theo một thứ sức hút ghim chặt lấy trái tim của cô:

“Tiểu Lam, em bình tĩnh lại đã.”

Nhan Lam có chút khựng lại: “…”

Dường như trong khoảnh khắc cô đã mất đi tự chủ, hơi thở gấp gáp rối loạn, lồng ngực phập phồng cảm xúc mãnh liệt không tên.

Cô của bây giờ có khác nào một kẻ ngốc nghếch không chứ!

Nói một hơi một tràng như vậy rốt cuộc là để chứng minh điều gì chứ?

Chứng minh với Lăng Tử Quân rằng hiện tại giữa cô và anh không còn bất kỳ liên quan nào với đối phương nữa hay sao? Phủi bỏ hết tất cả quan hệ cũng chỉ vì cô sợ bản thân mình sẽ làm trò cười trước mặt anh ư?

Trước giờ vẫn luôn là vậy, đối mặt với dư luận Nhan Lam thản nhiên không để tâm. Nhưng ở ngay trước mặt Lăng Tử Quân, cô lại lo sợ hình tượng của mình trong mắt anh quá xấu. Xấu đến mức Lăng Tử Quân chán ghét cô, xấu đến mức anh khinh rẻ sự xuất hiện của cô.

Vẫn luôn là một Nhan Lam tự ti về bản thân mình. Phải chăng là vì một đêm say rượu làm càn của hai năm trước mới khiến cho mối quan hệ này đi vào ngõ hẹp đường cùng như thế?





“Em vẫn ổn chứ?”

Chợt, câu hỏi của Lăng Tử Quân kéo Nhan Lam về với thực tại. Lồng ngực cô căng phồng hơi thở, Nhan Lam khẽ thở ra một hơi dài, cô lấy can đảm mấy lần nhưng vẫn không thể dõng dạc nói ra được câu – em vẫn ổn.

Không, Nhan Lam không ổn chút nào… cô đã bị tình yêu này khiến bản thân mình kiệt quệ.