Nhan Lam và Lăng Tử Quân quen biết nhau khi còn ở trường đại học. Khi đó cô là hoa khôi xinh đẹp của trường, còn anh là học bá vạn người hâm mộ.
Vẫn như mọi ngày khi cô tan học ra về, bạn bè rủ cô đi uống trà sữa và dạo mát bên bờ hồ, nhưng Nhan Lam từ chối khéo, nói hôm nay cô phải ở lại thư viện học bài không đi cùng mọi người được.
Nhan Lam ở trường đại học rất được thầy cô và bạn bè yêu mến, bọn họ thấy tiếc khi không thể cùng cô đi chơi, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Cuối cùng đợi khi mọi người ra về hết rồi, Nhan Lam đóng lại tập sách trên bàn, bỏ vào balo rồi chậm bước đi xuống sân trường. Cô không rẽ phải đi vào thư viện, mà một đường rẽ trái đến sân tập bóng.
Càng đến gần sân tập bóng, tiếng hò hét ồn ào ngày một lớn dần. Trái tim vẫn đang yên ổn trong lồng ngực cô càng lúc càng đập mạnh hơn. Cô không chờ đợi được vội vã sải dài chân bước đi, làn gió chiều tà khẽ lướt qua vành tai cô, tung bay lọn tóc dài sau lưng.
“Tử Quân!”
Tiếng gọi của đồng đội thu hút sự chú ý của nam thanh niên ở giữa sân. Anh ta xoay người tiếp nhận trái bóng mà đồng đội ném tới.
Sau khi bắt được bóng, người nọ dần bóng chạy về phía trước, dễ dàng lách qua đối thủ, nhảy qua vạch ba điểm giơ tay ném bóng vào rổ.
Một đường bóng tuyệt đẹp vẽ lên trên bầu trời, đáp lại tiếng reo hò của các bạn nữ, quả bóng ngay ngắn đáp trúng rổ, ăn trọn ba điểm.
Tiếng còi giòn giã quét một tiếng, sân vận động cũng truyền tới một trận reo hò vui mừng!
Hai mắt của Nhan Lam như phát sáng, cô không nhịn được vỗ tay khen ngợi, thế nhưng lại sợ người khác nhìn thấy được nên sau đó nhanh chóng giấu tay đi.
Nhan Lam xem xong trận bóng thì liền bỏ đi ngay, tuy cô mang danh là hoa khôi của khoa Mỹ Thuật, nhưng với tính cách trầm tính ít nói, cô lại hay cật lực giảm nhẹ sự hiện diện của mình, khi đứng lẫn vào trong đám đông rất khó để nhận ra cô.
Nhan Lam thoát khỏi đám đông, như là đang chạy trốn ánh nhìn của anh chàng Tử Quân kia vậy.
Người vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý – Lăng Tử Quân sau khi kết thúc trận bóng rất nhanh đã nhìn thấy cô đứng trên khán đài xem anh thi đấu.
Anh cứ đứng ở giữa sân dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô, thấy bước chân vội vã của cô đi nhanh về phía trước, làn tóc mềm mại bồng bềnh xõa sau lưng… Cô khi đó thật xinh đẹp, ánh nắng hoàng hôn ấm áp chiếu rọi lên sườn mặt non nớt ngây thơ.
Lăng Tử Quân đã để ý cô từ rất lâu rồi, và cô - Nhan Lam cũng đã thầm yêu anh những hai năm trời.
Chỉ đáng tiếc giữa bọn họ không có điểm giao nhau, trong mắt Nhan Lam, Lăng Tử Quân là bầu trời chói lọi ở trên cao, còn cô chỉ là nhành hoa dại ven đường không có gì đáng chú ý tới.
Hoa thì đẹp đấy, nhưng trên thế giới có muôn vàn loài hoa thơm cỏ quý, bầu trời soi sáng cả một vùng, nào đâu chỉ để ý một bông hoa bình thường như cô.
“Ha… hộc hộc…”
Nhan Lam đột nhiên tỉnh lại, thoát khỏi giấc mộng kia, lúc này trên trán cô đầy mồ hôi lạnh, cả người không ngừng phát run.
Hơi thở của Nhan Lam dồn dập không có cách nào kìm chế được, cô ngồi cuộn tròn mình trên giường, xung quanh tối đen không có lấy một ngọn đèn.
Mãi một lúc lâu sau tinh thần của Nhan Lam mới trở nên tỉnh táo, cô với tay mở đèn trên tủ đầu giường, ánh sáng vàng nhạt hắt lên gương mặt tiều tụy của cô.
Sao đột nhiên Nhan Lam lại mơ về những chuyện cũ vậy không biết, gần đây đêm nào cô cũng mơ thấy mình và Lăng Tử Quân khi còn ở trường đại học.
Những chuyện cũ đó đáng lẽ phải quên đi mới phải, vốn dĩ ngay từ đầu Nhan Lam và Lăng Tử Quân không nên quen biết nhau.
Trong lúc cô vẫn còn đang rối bời đưa tay cào tóc, điện thoại ở bên cạnh đột nhiên rung lên. Trên màn hình hiển thị là cuộc gọi đến của “Tử Phong”.
5 giờ sáng, anh ấy sao lại gọi cho cô vào giờ này kia chứ.
“Alo, em nghe đây anh Tử Phong.”
“Tiểu Lam, anh về rồi đây.”
“…” Về?
Vừa mới tỉnh dậy không lâu, đầu óc của Nhan Lam vẫn chưa thể linh hoạt mà hiểu hết được câu nói của Lăng Tử Phong, cô trúc trắc hỏi lại:
“Anh về đâu kia chứ?”
Đầu dây bên kia đáp lại cô là một tiếng cười thật trầm thấp dễ nghe, Lăng Tử Phong không gấp gáp, chậm rãi giải thích với cô.
“Anh về nước rồi, đang ở ngoài sân bay đây.”
Nhan Lam như không thể tin được hỏi lại anh: “Anh về thật sao…? Sao anh không báo trước với em.”
“Báo trước thì không còn gì là bất ngờ rồi.”
Lăng Tử Phong khẽ cười, “Em không thấy mừng khi anh trở về à.”
“Mừng chứ, sao em lại không mừng cho được. Anh đợi em một chút, em ra sân bay đón anh.”
“Không vội, vừa đáp máy bay xuống mà thôi, hiện tại hành lý vẫn còn chưa lấy.”
“Được, thế anh đợi em nhé, em ra ngay.”
Dập điện thoại xuống, Nhan Lam vội vàng muốn đi thay đồ rồi bắt taxi ra phi trường, thế nhưng bỗng nhiên trong khoảnh khắc cô chợt nhớ câu nói của Lăng Tử Quân trước khi cô rời khỏi Lăng gia.
“Em ly hôn với anh có phải là vì Tử Phong hay không?” - Câu nói của Lăng Tử Quân ngày hôm đó thì ra là khởi nguồn từ việc Lăng Tử Phong trở về nước.
Nhan Lam bất giác nhếch môi cười trào phúng, cô hoàn toàn không ngờ được thì ra sâu trong lòng Lăng Tử Quân vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cô và Lăng Tử Phong đã từng hẹn hò với nhau.
Quả nhiên là vậy, quả nhiên Lăng Tử Quân luôn luôn nghi ngờ tình cảm của cô. Anh ta không yêu cô lại còn nghi ngờ cô, anh ta lấy cái quyền gì kia chứ!