Trên đường về kí túc xá Nhan Lam có đi băng qua sân tập bóng, nhưng cô nhìn mãi cũng không thấy Lăng Tử Quân đâu, có lẽ lúc này anh ấy đã đi mất rồi.
Nhan Lam thở dài một hơi tỏ vẻ tiếc nuối, cô nắm mấy viên kẹo đã chuẩn bị sẵn từ trước trong tay, trong lòng ngổn ngang khó chịu không thể nói thành lời. Lại một lần nữa cô bỏ lỡ thời điểm tốt để làm quen với người ấy rồi…
Có điều vẻ mặt u buồn của Nhan Lam rất nhanh sau đó đã biến mất, cô duy trì vẻ mặt bình thản như mọi ngày, không muốn để người khác nhìn thấy được tâm tư của mình.
Lăng Tử Phong đứng ở phía xa nhìn bóng lưng của cô, tại khoảnh khắc nhìn váy áo người nọ lả lướt trong gió thu mát lành, trái tim anh thổn thức đến lạ.
-
Nhan Lam trở về phòng kí túc xá của mình, định bụng tới chiều mới có tiết học nên cô sẽ đánh một giấc rồi mới dậy làm bài tập sau, nào đâu vừa về phòng đã bị Thái Văn Bối kéo đi.
“Đi thôi, lát nữa có tiết kinh tế chính trị, giáo sư Chung dạy hay lắm, đi nghe lõm một chút đi.”
“Thôi, tớ có đăng ký môn đấy đâu. Kỳ sau mới học, bây giờ đi làm gì chứ?”
“Kỳ sau học thì đã sao, kỳ này vào nghe lõm trước không phải sẽ tốt hơn à.”
Thái Văn Bối đã thay xong quần áo, chuẩn bị tập sách đầy đủ để lên lớp học lõm, kéo Nhan Lam mãi mà cô không chịu đi.
Bình thường Nhan Lam siêng năng đi học lắm, cho dù học kỳ ấy không có đăng ký môn đó nhưng vẫn đến lớp thường xuyên để học thêm. Nhưng hôm nay thì khác nha, cô vừa để lỡ cơ hội đưa kẹo cho người thương… tâm trạng bây giờ tụt dốc không phanh, làm gì có hơi sức đâu để học hành nữa.
“Tớ không đi đâu, tớ chỉ muốn ngủ thôi.”
Giọng của Nhan Lam uể oải lạ thường, Thái Văn Bối cũng nhận ra tâm trạng của cô không tốt. Nhưng biết sao được, tiết học này hay như vậy Thái Văn Bối không muốn bỏ lỡ tí nào.
“Đi nào, đừng lười biếng nữa.”
“Đi nào, đừng lười biếng nữa.”
Mắt thấy Nhan Lam muốn sà vào chiếc giường để nằm, Thái Văn Bối liền nhanh tay lẹ chân nắm tay Nhan Lam kéo giật lại.
“Hôm nay hội trưởng hội sinh viên đến làm trợ giảng đó.”
“Hội trưởng?” Nhan Lam hơi chau mày khó hiểu, hội trưởng tới thì đã làm sao? Liên quan gì đến cô đâu chứ!
Thấy trên trán của Nhan Lam in lên dòng chữ “liên quan quái gì đến tớ?” thì Thái Văn Bối thở dài, chỉ kéo cô đi theo mình.
Tuy phản kháng kịch liệt nhưng Nhan Lam vẫn không đấu lại được sức mạnh của Thái Văn Bối, cuối cùng cũng bị kéo ra khỏi phòng kí túc xá, hai tay trống trơn, tập sách chưa chuẩn bị gì.
Thái Văn Bối vừa đóng cửa phòng vừa nói: “Cậu không biết đó chứ, hội trưởng học giỏi lắm, hiếm lắm anh ấy mới có thời gian lên lớp làm trợ giảng đó.”
Trong lời nói của Thái Văn Bối, Nhan Lam đương nhiên nghe ra được sự sùng bái của cô. Hiếm lắm mới thấy Thái Văn Bối ái mộ ai đó như thế, chắc có lẽ vị học trưởng đó rất có tiếng.
Nhan Lam chẹp miệng không đáp: “…”
Trong lời nói của Thái Văn Bối, Nhan Lam đương nhiên nghe ra được sự sùng bái của cô. Hiếm lắm mới thấy Thái Văn Bối ái mộ ai đó như thế, chắc có lẽ vị học trưởng đó rất có tiếng.
Nhan Lam chẹp miệng không đáp: “…”
Thái Văn Bối lia mắt nhìn cô: “Lớp thầy Chung bình thường đã đông rồi, hôm nay có hội trưởng tới làm trợ giảng nữa thì tớ đảm bảo với cậu là không tới sớm thì không có chỗ ngồi đâu.”
Cuối cùng bị kéo đi trong sự miễn cưỡng, Nhan Lam cũng mặc kệ luôn. Cô trợn mắt thở dài một hơi tỏ vẻ bất lực.
Quả nhiên lớp thầy Chung thì đông hơn mấy lớp khác nhiều, lúc bọn họ tới nơi giảng đường đã đông nghẹt người, tìm được một chỗ ngồi cũng khó hơn lên trời.
May mắn thay Thái Văn Bối tinh mắt lại lẹ chân, kéo Nhan Lam ngồi vào được vị trí cuối lớp.
Lúc này sinh viên vẫn ra vào phòng học nườm nượp, chẳng mấy chốc mấy ghế ngồi đã không còn chỗ trống, sinh viên đến trễ chỉ có thể tiếc nuối đứng ngoài hành lang học lõm mà thôi.
Thầy Chung nhanh chóng bước vào giảng đường khi giờ học đã điểm, theo sau thầy chính là hội trưởng hội sinh viên tiếng thơm lừng lẫy mà ai ai cũng biết. Sinh viên nữ mong chờ hội trưởng đến, vừa thấy anh ấy đã nháo nhào lên muốn nhìn xem dung nhan người kia, mà Thái Văn Bối bên cạnh bị người trước mắt che mất tầm nhìn cũng tức giận đứng thẳng lưng dậy để dễ nhìn bục giảng.
Nhan Lam thì mặc kệ, trước mắt cô chỉ toàn là bóng lưng của các bạn sinh viên, bây giờ gương mặt thầy Chung và hội trưởng kia ra sao cô cũng không thèm để tâm, cứ thế gục mặt xuống bàn đi ngủ.
Trước khi ngủ vẫn không quên nhắc nhở Thái Văn Bối:
“Tớ ngủ trước, cậu học xong về giảng lại cho tớ nhé.”
Nói là vậy, còn chưa đợi Thái Văn Bối ừ hử gì, Nhan Lam đã đánh giấc rồi.
Lớn học nhốn nháo một phen rồi cũng đâu vào đấy, thầy Chung ổn định các sinh viên ngồi vào chỗ, cũng nói khéo mời các sinh viên đang đứng ngoài hành lang đi về đi, tiết sau lại đến học. Cuối cùng nhân vật chính – hội trưởng hội sinh viên bắt đầu công việc trợ giảng của mình.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây màu đen, tuy trông đơn giản nhưng lại cuốn hút đến lạ kỳ. Gương mặt thoạt nhìn rất trẻ lại điển trai, hiển nhiên ai nấy đều cho rằng trợ giảng này giảng bài sẽ không nghiêm khắc như thầy Chung lớn tuổi đang đứng ở bên cạnh.
Bầu không khí trong giảng đường cũng vì thế mà thoải mái hơn mọi ngày.
Thầy Chung ngồi ở ghế mở giáo án ra xem, hội trưởng cũng bắt đầu cất tiếng giảng dạy bài học hôm nay.
Nhan Lam buồn ngủ nên chẳng thèm quan tâm gì sất, vả lại cô cũng không có tâm trạng, nghe giảng như vịt nghe sấm vậy, không đọng lại được gì trong đầu.
Lúc này cô vẫn gục đầu ngủ, hiển nhiên không nhìn thấy được dung mạo tuyệt hảo của hội trưởng mà người người si mê.
Giọng nói của anh vô cùng điềm đạm ấm áp, cứ thế ru cô vào trong mộng đẹp.