Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 100: Lời thổ lộ của Kiều Thể Vi




Tiệc đêm, bên trong đại sảnh náo nhiệt ồn ào vô cùng. Vì muốn tìm một khoảng không gian riêng tư để trò chuyện nên Lăng Tử Quân và Kiều Thể Vi quyết định đi tản bộ ở ngoài vườn.

Căn biệt thự của nhà họ Kiều rộng lớn đến độ cò bay thẳng cánh không hết, với sản nghiệp đồ sộ thế này, lão Kiều lại chỉ có một đứa con gái rượu, đương nhiên Kiều Thể Vi nằm trong tầm ngắm của rất nhiều các thiếu gia nhà giàu muốn lấy cô về làm vợ.

Một mặt Kiều Thể Vi xinh đẹp tựa như hoa, mặt khác với gia thế khủng phía sau cô, Kiều Thể Vi trước nay luôn là một thiên kim tiểu thư được săn đón bậc nhất trong giới thượng lưu.

Nhưng tiếc thay người mà Kiều Thể Vi thích lại không có ước muốn lấy cô như bao người đàn ông khác.

Từ nhỏ Kiều Thể Vi đã vô cùng thích anh Tử Quân rồi.

Năm đó mẹ cô mất sớm, bố cô thì trăm công nghìn việc ở công ty, không ai ngó ngàng tới một đứa nhỏ chỉ mới 5 tuổi như cô. Thuở ấy nhà cũ Kiều gia ở sát cạnh bên nhà họ Lăng, Lăng Tử Quân và Kiều Thể Vi có thể xem là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.

Lúc mẹ mất cô còn rất nhỏ, mùa đông năm đó Kiều Thể Vi chỉ là một bé gái mới lên 5.

Lễ tang của Kiều phu nhân diễn ra liên tục 3 ngày, lão Kiều bận việc công ty lại còn phải lo cho tang lễ của vợ, Lăng lão gia và Lăng phu nhân thương Kiều Thể Vi còn nhỏ, sợ cô tủi thân khi không có bố mẹ ở bên cạnh nên đã để Lăng Tử Quân sang ngủ cùng cô vào ban đêm.

Tối đến đứa nhỏ 5 tuổi và đứa nhỏ 8 tuổi nằm trên giường ngủ, Kiều Thể Vi ngủ không được, nhớ mẹ nên cô bé cứ khóc miết.

Tuyết đầu mùa rơi xuống trong ánh đèn ảm đạm dưới mái hiên nhà, Lăng Tử Quân ngồi bật dậy đưa khăn giấy cho em gái nhỏ.

"Đừng khóc, mẹ em ở trên trời sẽ không yên tâm đâu."

Lăng Tử Quân 8 tuổi nhưng cách nói chuyện hệt như một người lớn hiểu chuyện. Bé trai ôn tồn dỗ dành em gái nhỏ, còn vuốt lưng Kiều Thể Vi, lắng nghe từng tiếng nức nở của cô.

"Mẹ em vì sao lại ở trên trời! Vì sao không ngủ với Tiểu Vi nữa!"

Kiều Thể Vi khóc lóc ỉ ôi, mà Lăng Tử Quân còn nhỏ tuổi vẫn rất ôn nhu dỗ dành, không hề tỏ ra nóng nảy làm cho em bé sợ hãi.

"Mẹ em là thiên thần, thiên thần thì phải ở trên trời chứ."

"Tiểu Vi ngoan, không khóc nữa. Nếu em cứ khóc mãi, mẹ em nhất định sẽ buồn lắm."

"... Hức, nhưng, nhưng tiểu Vi nhớ mẹ lắm."

Kiều Thể Vi khóc đến đỏ cả mặt, gương mặt bầu bĩnh dễ thương của bé gái 5 tuổi khi ấy thật khiến cho người khác nhìn thấy mà đau lòng.

Đứa bé trai thấy vậy liền nắm tay đứa bé gái đi xuống giường.

Lăng Tử Quân mở cửa phòng ra, sau đó nắm tay Kiều Thể Vi đưa ra bên ngoài hứng từng bông tuyết đang rơi.

"Tuyết rơi rồi, em thấy không?"

"Hức... ừm, em thấy!"

"Mẹ em gửi bông tuyết xuống để chơi với em đó. Em nhìn xem, có phải tuyết rơi rất đẹp không?"

Kiều Thể Vi giương đôi mắt ầng ậng nước nhìn lên bầu trời, trong trí óc non nớt của cô bé lúc đó, lời nào của Lăng Tử Quân nói cũng là tuyệt đối chính xác, khiến cho cô bé không còn khóc nữa, lại vội chạy ra ngoài sân chơi đùa.

Tuyết rơi xuống phủ kín chiếc áo khoác nhỏ của cô bé, Lăng Tử Quân cũng vội chạy ra theo, đưa tay gài kín áo cho Kiều Thể Vi.

"Có còn muốn khóc nữa không?" Lăng Tử Quân nghiêng đầu hỏi nhỏ.

Kiều Thể Vi nghịch tuyết đến quên buồn, cô bé cười nhe răng sún: "Hong khóc nữa, em hết buồn rồi! Sau này mỗi năm tuyết rơi anh Tử Quân phải đón tuyết với em đó!"

"Được, anh hứa với em."

Ký ức giống là một dòng chảy thời gian không bao giờ dừng lại. Kiều Thể Vi sẽ mãi không quên ngày tháng vui vẻ đó, khi mà trong lúc cô đơn nhất, người bên cạnh cô chính là Lăng Tử Quân.

Kiều Thể Vi của lúc này đã trưởng thành xinh đẹp và đầy học thức, không còn là cô em gái nhỏ mà ngày trước Lăng Tử Quân vẫn thường ở bên cạnh bảo vệ nữa. Cô đã luôn khao khát một ngày được đứng bên cạnh Lăng Tử Quân với tư cách là một người phụ nữ, chứ không phải là cô em gái mít ướt suốt ngày chỉ biết bám theo sau anh.

Nhưng Kiều Thể Vi biết rõ Lăng Tử Quân chỉ xem mình như em gái, mà cô thì lại có tình cảm đặc biệt sâu nặng với anh.

"Anh Tử Quân à, những lời mà bố nói lúc này..."

Kiều Thể Vi đột ngột lên tiếng cắt ngang bầu không khí đầy ngượng ngùng lúc này. Tiếng nói ngọt ngào phá tan đi sự im lặng, khiến cho Lăng Tử Quân cũng có chút bất ngờ nhìn cô.

Gương mặt của Kiều Thể Vi đỏ ửng, mái đầu mềm mại hơi cúi thấp, khác với dáng vẻ hiên ngang dõng dạc của cô khi nãy rất nhiều.

Có lẽ đứng trước một người đàn ông mà mình vô cùng thích, cho dù có là một cô gái bản lĩnh tới đâu cũng sẽ bị đánh gục.

"Lời bố nói..." Kiều Thể Vi cứ ngập ngừng không nói rõ được, cô lúng túng một hồi, lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tử Quân với ánh mắt hạ quyết tâm: "Anh có thể xem xét chút không?"

Lăng Tử Quân đối mặt với lời này thì không thể đáp lại ngay được, sự bối rối khó xử hiện rõ trong ánh mắt của anh.

Thế nhưng Kiều Thể Vi lại rất quyết tâm, cô không đợi Lăng Tử Quân lên tiếng thì đã liền vội vã: "Chúng ta có thể tìm hiểu nhau trước mà, anh đừng xem em như em gái của anh nữa, hãy thử nhìn em với một góc độ khác xem."

"Tiểu Vi à." Lăng Tử Quân rất muốn thẳng thắn nói rõ với cô.

Anh không thể nào xem cô giống như bao người phụ nữ khác được, trong mắt Lăng Tử Quân, Kiều Thể Vi chỉ mãi mãi là đứa em gái nhỏ của anh mà thôi.

Nhưng Kiều Thể Vi lại sợ anh nói ra những lời khiến cô đau lòng, trực tiếp can ngăn:

"Anh Tử Quân! Anh có thể đừng từ chối em liền có được không... anh còn chưa kịp suy nghĩ nữa mà..."

Kiều Thể Vi nói tới đây liền như sắp khóc, cô đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian lúc mình còn đang học đại học, cô cũng từng tỏ tình với Lăng Tử Quân như thế. Nhưng lúc đó anh chỉ lạnh lùng nhìn cô và nói anh chỉ xem cô là em gái, chẳng có chút tình cảm nào với cô cả.

Lúc đó tuổi trẻ bồng bột, mà Kiều Thể Vi lại có lòng tự trọng cao ngút trời nên sau khi bị từ chối cô đã sang nước ngoài du học. Một mặt là phát triển cho tương lai sự nghiệp, mặt khác chính là trốn tránh tình cảm của mình.

Nhưng bây giờ thì khác.

Lúc quay trở về nơi này cô đã không còn là Kiều Thể Vi của trước kia nữa. Cô biết rõ cô đang ép Lăng Tử Quân vào một cuộc hôn nhân chính trị, thế nhưng bên cạnh đó cô cũng muốn anh ấy có thể nhìn nhận cô theo một cái nhìn khác.

Lăng Tử Quân nhìn thấy Kiều Thể Vi khóc đến đỏ mắt thì càng thêm khó xử, nhưng anh cũng không phải là vì thế mà thỏa hiệp với cô.

"Kiều Thể Vi."

Lăng Tử Quân gọi thẳng tên cô một tiếng, mà Kiều Thể Vi hiểu rõ mỗi khi Lăng Tử Quân nghiêm túc việc gì đó thì sẽ vô thức gọi thẳng tên của cô như thế.

"Chúng ta hoàn toàn không có khả năng nào đâu."

Thanh âm của Lăng Tử Quân rất trầm, lời này vừa nói ra đã hệt như một mũi tên nhọn hoắc đâm sâu vào trong lồng ngực của Kiều Thể Vi.

Nỗi đau không thể diễn tả nổi bằng lời này tích tụ thành giọt nước mắt lưng tròng, Kiều Thể Vi không cam tâm.

"Sao lại thế chứ!"

"Lăng Tử Quân! Anh đừng vội vàng có được không? Vì sao lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy! Chưa từng một phút giây nào anh chậm lại một chút... thử nhìn nhận em."

"Thể Vi à, ngoại trừ xem em là em gái ra, anh chưa từng có ý nghĩ nào quá phận đối với em."

"Anh nói dối..."

"Anh không có."

"Lăng Tử Quân! Anh nói dối!..."

"..."

Cơn phát tiết của Kiều Thể Vi với âm lượng cực lớn vọng vào bên trong sảnh tiệc. Mọi người ai nấy đều vì tiếng ồn này mà chạy ra bên ngoài muốn xem náo nhiệt.

Lăng Tử Quân vì muốn giữ thể diện cho Kiều Thể Vi, anh cởi áo vest choàng lên người cô, đưa Kiều Thể Vi ra ngoài.

Mà lúc này cô gái nọ trốn trong áo vest của anh không thể ngừng được sự ấm ức đang dâng tràn trong cõi lòng, cô khóc nức nở không thể ngừng lại được. Có cái gì đó nghẹn ngào nơi cổ họng, chóp mũi cô cay xè, cảm giác thống khổ này vẫn hệt như lúc trước không hề thay đổi.

Một lúc lâu sau khi mà đã đưa được Kiều Thể Vi ra bên ngoài lánh xa những ánh nhìn soi mói của mọi người, Lăng Tử Quân mới chậm rãi cúi đầu quan sát cô.

"Thể Vi, đừng khóc nữa."