Mang Tang Tử

Chương 97




Trong phòng bệnh không người, Lục Bất Phá chậm rì rì nói: “Quang Vinh, mất bò mới lo làm chuồng vẫn còn kịp đó. Bây giờ ngươi hãy cầu xin tha thứ đi, hừ hừ, kiên nhẫn của ta hữu hạn, nếu hôm nay ngươi còn giả câm giả điếc với ta… Hừ hừ, thì đừng có trách sao ta không nói trước.”

“Ô ô…” Tiểu Phá tha mạng… Chịu không nổi áp suất thấp, Quang Vinh đã nhịn 3 ngày không dám mở miệng, đành chịu thua.

“Tha mạng cũng được thôi, nói cho ta biết, Tiểu Tinh Tnh là ai?”

“Ô…” Ngô, ách, ân, a… Chớp a chớp, nháy a nháy, đầy trời đều là tiểu tinh tinh.

“Í da, còn hát nữa a, thiệt là quá giỏi.” Lục Bất Phá nheo mắt, “Có phải ta nên thưởng cho ngươi không hả? Trí nhớ tốt vô cùng, ta chỉ khẽ ngâm nga mà ngươi có thể nhớ rõ như thế.”

“…” Thân thể khổng lồ của Quang Vinh hơi phát run.

“Nói! Tiểu Tinh tinh là ai! Đừng ép ta lấy đại hình hầu hạ!”

“…” Chớp a chớp, nháy a nháy, đầy trời đều là tiểu tinh tinh, treo trên bầu trời cao tỏa sáng lấp lánh, giống như đôi mắt nhỏ của bạn…* [Đây là bài Twinkle twinkle little star -小星星 phiên bản tiếng Trung.]

Lục Bất Phá xốc chăn, xuống giường mang giày. Có lẽ thời điểm này mọi người đều đang ngủ, hắn không tin hôm nay không hỏi ra Tiểu Tinh Tinh là ai!

Ra đến cửa, Lục Bất Phá trực tiếp hỏi bốn môn thần đứng gác: “Quang Vinh ở đâu?”

“Mang Tang Tử tiên sinh?! Sao ngài ra đây!” Bốn người chịu trách nhiệm bảo vệ hắn an toàn sắc mặt lập tức kinh biến.

“Quang Vinh ở đâu?” Lục Bất Phá nhìn quanh trái phải, một tay đẩy người đứng chắn trước mặt, “Quên đi, ta tự tìm.”

“Mang Tang Tử tiên sinh, xin ngài trở về phòng bệnh.” Lại một người ngăn cản hắn.

“Sao vậy? Ta bị giám thị?” Lục Bất Phá cười lạnh, “Không phải ta được cứu rồi sao? Xem ra vẫn còn bị canh giữ nga?”

“Mang Tang Tử tiên sinh, không phải như thế!” Nhóm bảo vệ nôn nóng, “Có chuyện gì ngài cứ nói, ngài đang bị thương, bác sĩ bảo cần phải tĩnh dưỡng.”

“Ta Không sao! Tránh ra! Ta là bệnh nhân, không phải phạm nhân. Ta ngủ đủ rồi nên muốn tản bộ.” Bị Quang Vinh chọc giận, Lục Bất Phá đẩy mạnh người chắn trước mặt mình, đi ra ngoài. Đi được hai bước, đột nhiên ngừng lại, nói với bốn người theo phía sau: “Không được đi theo ta! Không được nói cho người khác biết ta đi ra ngoài! Ta hiện tại rất rất khó chịu, các ngươi đừng có chọc ta.”

“Mang Tang Tử tiên sinh! Chúng ta chịu trách nhiệm bảo hộ ngài an toàn. Đây là nhiệm vụ.” Một bảo vệ nói.

Lục Bất Phá bình tĩnh một hồi, mở miệng: “Hảo, mang ta đi tìm Quang Vinh.”

Cả 4 nhìn lẫn nhau, một người nói: “Mời Mang Tang Tử tiên sinh theo chúng ta đến.”

Lục Bất Phá nghĩ phải đi hơi xa mới có thể gặp Quang Vinh, không ngờ chỉ xuyên qua vài đoạn hành lang đã thấy thân thể cao lớn của Quang Vinh. Giật mình trừng mắt nhìn cảnh vật trước mắt, Lục Bất Phá vô thức nuốt ngụm nước miếng.

“Ta… đang ở trên phi thuyền ha.”

Phi thuyền có thể bự thế sao? Lúc khởi hành, hắn đi trên phi thuyền cao có 100 thước mà đã kinh ngạc muốn chết a, vậy mà chiếc này cao ít nhất 500 thước! Tựa như một thế giới thu nhỏ!

Bước nhanh đến chỗ lan can, Lục Bất Phá ngẩng đầu lên, sợ hãi hô liên tục: “Woa, cái này còn khoa học viễn tưởng hơn cả khoa học viễn tưởng nữa đó.”

“Ô ô…” Tiểu Phá… Ngồi dưới đất, Quang Vinh giật giật tay.

Vờ như chẳng nghe thấy,  Lục Bất Phá kinh hỉ đánh giá không gian bên trong chiến thuyền “Mẫu hạm” này, từng tầng từng tầng, hệt như lọt vào bầu trời đầy sao. Quá khủng bố! Quá kích thích! Quá… mỏi cổ, Lục Bất Phá quay đầu hỏi: “Đây là cái gì? Phi thuyền sao?”

Một người trả lời: “Mang Tang Tử tiên sinh, đây là chiến hạm không gian của người Hàn Cát. Chỉ khi có chiến tranh vũ trụ mới được sử dụng, là chiến hạm tổng chỉ huy toàn bộ hạm đội không gian, chúng ta gọi nói là mẫu hạm.”

“Là của nhóm người Pha-ra-ông sao?” Lục Bất Phá trừng lớn hai mắt, “Còn của chúng ta?”

“Đương nhiên chúng ta cũng có.” Tên còn lại tự hào nói, “Mẫu hạm của người Hàn Cát là do Liên bang trợ giúp chế tạo. Chiếm hạm của Liên bang còn lớn hơn chiếc này. Sau khi Mang Tang Tử tiên sinh gặp chuyện không may hậu, Liên bang liền phái mẫu hạm ra. Mẫu hạm của chúng ta đang tác chiến ở tinh hệ Tắc Ba Nhĩ.”

“Woa Woa! Nói như thế mẫu hạm của Liên bang rất lợi hại a?”

Bốn người đồng thời gật đầu.

“Woa Woa Woa!!” Lục Bất Phá ngẩng đầu lên, nhìn bên trong mẫu hạm không gian to lớn cực điểm này, lại một lần nữa bị trí tuệ của người Mang Tà thuyết phục. Cho dù xém chút nữa nhân loại bị diệt vong trong vũ trụ bao la, nhưng chỉ cần cho bọn họ một mảnh đất có thể thở, là bọn họ có thể sáng tạo ra thành tựu vô cùng to lớn. Trong lòng Lục Bất Phá tràn đầy kiêu ngạo và tự hào, có thể tới đây, có thể nhìn thấy bọn họ, thật là quá tốt!

Không nhịn được ngồi xổm xuống, Lục Bất Phá hoàn toàn chìm trong rung động mẫu hạm mang lại. Toàn bộ tưởng tượng của loài người về khoa học kỹ thuật trong tương lai trên phim ảnh đều xuất hiện ở đây, thậm chí những thứ chưa từng nghĩ ra cũng có thể nhìn thấy ở đây. Tạo hóa cho con người bộ não sáng tạo, sau khi trải qua bài học tang thương, bọn họ đem trí tuệ tạo phúc cho địa phương mình sinh sống.

“Ta thật sự quá may mắn…” Hốc mắt Lục Bất Phá nóng lên, hắn không chỉ đến đấy, mà còn trở thành Mang Tang Tử. Lần đầu tiên Lục Bất Phá chân thành cảm tạ chủ nhân khối thân thể này, chân thành cảm tạ.

“Mang Tang Tử tiên sinh, ngài nên về nghỉ ngơi.” Nhóm bảo vệ lo lắng nói.

“Ta ngủ không được.” Lục Bất Phá quay lại, cười khanh khách nói, “Các ngươi không biết chuyện này rất vĩ đại sao? Ta hưng phấn quá nên không muốn rời đi. Để ta ở đây một lát đi. Có Quang Vinh ở đây, ta rất an toàn.”

“Mang Tang Tử tiên sinh, thân thể ngài chưa khỏe.”

“Khỏe chứ khỏe chứ.” Lục Bất Phá động động vai phải, “Kỳ thật ta sớm khỏe lại rồi, chỉ là các bác sĩ chuyện bé xé ra to thôi. A, ta hơi đói, có thể lấy giúp ta chút gì để ăn không?”

Một gật đầu với ba người còn lại, nói: “Ta đi lấy cho ngài.”

“Cám ơn.”

Tiếp tục ngửa đầu xem, Lục Bất Phá cảm thấy bóng đèn tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm, nhá a nhá.

“Ô ô…” Tiểu Phá… Tiểu Phá đừng phớt lờ Tiểu Quang nữa mà…

Trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng cầu xin, suy nghĩ của Lục Bất Phá bị kéo lại, trừng mắt nhìn tên trước mặt mình, vừa lúc nhìn thẳng vào Quang Vinh, nói thầm trong bụng: “Ngươi nói cho ta biết Tiểu Tinh tinh là ai, ta sẽ chú ý ngươi.”

“Ô ô…” Bên ngoài có thiệt nhiều ngôi sao nhỏ [tiểu tinh tinh].

“Hừ!” Hừ mạnh một tiếng, Lục Bất Phá nghiêng đầu sang chỗ khác, hắn tức quá!

“Ô ô…” Tiểu Phá đừng phớt lờ tới Tiểu Quang mà… Tiểu Phá…

“Đừng gọi ta, ta đang bực mình!” Từ trên mặt đất đứng lên, Lục Bất Phá quyết định tiếp tục tản bộ.

“Ô ô…” Tiểu Phá…

Không để ý không để ý!

Ba bảo vệ nhắm mắt theo đuôi Lục Bất Phá, bất an hiện ra trong mắt ngày càng nhiều. Trộm liếc một gian phòng phía đối diện, ngay lúc đó, một người bước chậm lại, nhỏ giọng hỏi: “Có cần thông báo với Thượng Quan trưởng phòng và Pháp Lý Bố Pha-ra-ông?”

Tên còn lại nói: “Ta thấy nên a. Vạn nhất…”

“Xảy ra chuyện gì? Có vấn đề gì sao?” Nghe được âm thanh, Lục Bất Phá xoay người, chỉ thấy ba bảo vệ đồng thời lắc đầu, vẻ mặt khẩn trương. Lục Bất Phá cười nói: “Suy nghĩ làm sao khuyên ta đi về ngủ sao? Chừng nào mệt tự nhiên ta sẽ trở về. Chắc là các ngươi rất quen thuộc nơi này phải không, làm hướng dẫn viên cho ta một lát đi? Đây là lần đâu tiên ta đi tham quan phi thuyền khổng lồ như thế đó, rất tò mò a.”

“Ách…” Ba người lộ vẻ mặt khó khăn.

“Không được sao? Hay là nơi đó không cho phép tham quan?” Lục Bất Phá có chút mất mác.

“A, không phải.” Một người trong nhóm nhạy bén, trong cái khó ló cái khôn đáp, “Đây là mẫu hạm của người Hàn Cát, không ai trong chúng ta hiểu rõ. Mang Tang Tử tiên sinh có thể tham quan mẫu hạm của Liên bang sau khi chúng ta về tới nhà.”

“Mẫu hạm của chúng ta không phải vẫn đang chiến đấu tại tinh hệ Tắc Ba Nhĩ sao? Các ngươi nói cho ta biết đại khái một chút thôi. Ta không đi loạn đâu, chỉ đi ở tầng này chắc không thành vấn đề ha.” Lục Bất Phá nói xong, nhấc chân đi về phía bên tay phải, chỗ đó có lối rẽ.

Thấy hướng hắn đi tới, ba bảo vệ lập tức nhảy lên chắn trước mặt, ngăn cản đường hắn đi, một người rất khẩn trương nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, chúng ta, chúng ta dẫn ngài đến bên kia xem.”

Lục Bất Phá lần lượt nhìn mặt ba người, xuyên qua khe hở nhìn con đường phía trước: “Đằng kia là trọng địa quân sự sao?”

“Ách, a, đúng vậy. Nơi đó có, có phòng thí nghiệm của người Hàn Cát, không thể tùy tiện đi vào.”

Có vấn đề. Lục Bất Phá đảm bảo ba người kia chắc chắn là “Có tật giật mình”. Hắn kiễng mủi chân nhìn xung quanh, cả ba đồng thời xê dịch chặn tầm mắt hắn. Quả nhiên có vấn đề! Lục Bất Phá rất tin tưởng vào trực giác bản thân. Đột nhiên hắn quay đầu nhìn về phía Quang Vinh đang đứng yên, tròng mắt hơi chuyển nói: “Được rồi, ta không qua bên kia. Ta muốn đi xem Quang Vinh.”

“A! Có thể!” Rõ ràng ba người đều nhẹ nhàng thở ra.

“Ô ô…” Tiểu Phá, ngươi tha cho Tiểu Quang? Nghe thấy Lục Bất Phá muốn đi nhìn hắn, Quang Vinh lập tức có phản ứng. Lục Bất Phá cười ha hả mà nhìn hắn, đột nhiên há mồm hỏi câu: “Tiểu Tinh Tinh là ai?”

“…” Quang Vinh im lặng, sắc mặt ba bảo vệ biến hóa rõ ràng.

“Mang Tang Tử tiên sinh, ngài đang trở về dùng cơm sao?” Người đi lấy đồ ăn lúc nãy đã trở lại, Lục Bất Phá xoay người, nhìn hắn, cười thật tươi: “Tiểu Tinh Tinh là ai?”

Âm thanh chén dĩa kim loại rơi trên mặt đất quanh quẩn trong không gian, nhìn chăm chú người bảo vệ đang sợ hãi đến mức cơ thể căng cứng, Lục Bất Phá trầm mặt, lại hỏi một lần: “Tiểu Tinh Tinh là ai?”

“Thực xin lỗi, ta trượt tay. Ta đi lấy một phần ăn khác cho ngài.” Coi như không có nghe thấy Lục Bất Phá hỏi, người kia nhanh nhẹn ngồi xổm xuống thu dọn tàn cục trên mặt đất, rồi xoay người, chạy.

Lục Bất Phá chậm rãi nhìn lại, đối mặt với ba người hốt hoảng đằng sau: “Tiểu Tinh Tinh này có sức ảnh hưởng rất lớn nha, nhìn mọi người đều bị dọa thành như vậy.”

“Mang Tang Tử tiên sinh? Tiểu Tinh Tinh là cái gì a?” Không quen nói dối, những người này không hề biết biểu tình trên mặt mình có thể gọi là: giấu đầu lòi đuôi.

“Chợt lóe chợt lóe trong suốt, đầy trời đều là tiểu tinh tinh…” Lục Bất Phá cười cười hát lên, đi về phía phòng bệnh. Bị hù dọa sắp hỏng rồi, ba người kia âm thầm thở ra, hộ tống hắn trở về phòng bệnh. Nào ngờ Lục Bất Phá ngừng lại, trái tim cả ba như nhảy tọt lên cổ họng.

“Gần đây có nhà vệ sinh không? Tự nhiên ta mót quá a.” Ôm bụng, bước chân lảo đảo, vẻ mặt thống khổ, “Nhanh lên! Nhà vệ sinh gần nhất ở đâu?”

Một người lập tức tiến lên đỡ hắn: “Ta mang ngài đi!”

“Hảo, đi mau.” Lục Bất Phá cắn răng nói. Mặt khác, hai người ở phía sau che chở hắn chạy tới nhà vệ sinh.

Cúi thấp đầu liếc “Cấm địa” kia một cái, Lục Bất Phá kêu lên “Ôi yêu”, cúi thấp người hơn. Vì hắn quá thấp nên người dìu hắn đành buông cánh tay mà đỡ lấy vai.

Chính là lúc này! Liền thúc cùi chỏ vào hạ thân người kia, đối phương ăn đau nên buông tay, Lục Bất Phá xoay người chạy như điên về phía “Cấm địa”.

“Mang Tang Tử tiên sinh!”

Hai người còn lại lập tức đuổi theo.

“Ô ô!” Quang Vinh cũng gấp đến độ kêu lớn.

Lục Bất Phá đem tất cả sức lực để dành từ lúc bú mẹ đến giờ, mở ra đôi chân ngắn chạy về phía trước, vết thương trên bụng đã hoàn toàn khép lại, không gây chút trở ngại nào cho hắn. Hai mắt đảo nhanh tới một gian phòng, trong lòng buồn bực: có cái gì mà cứ giấu giấu diếm diếm? Chẳng qua là chỉ là phòng bệnh thôi mà.

Vừa nghĩ xong, một bảo vệ đã đuổi kịp, chặn đường hắn. Ảo não chân mình ngắn, Lục Bất Phá gập người thở dốc: “Có, có cái gì, mà không thể, để ta, vô chứ… Đó chỉ là, phòng bệnh, bình thường thôi mà… Phù phù…” Do lâu ngày không vận động, Lục Bất Phá thở dốc dữ dội sau khi chạy.

“Mang Tang Tử tiên sinh, ngài nên trở về phòng bệnh.” Bảo vệ dùng thân thể che lại cánh cửa phòng.

“Đợi, từ từ…” Dựa vào lan can hành lang, Lục Bất Phá thở dốc từng ngụm từng ngụm, bả vai hơi đau. Cuộc rượt đuổi vừa rồi làm bả vai hơi đau, do xương chỗ đó chưa lành hẳn.

Mà chuyện đời thường trùng hợp như thế đó, bỗng nhiên cánh cửa mở ra. Lục Bất Phá tò mò nghiêng đầu nhìn vào, y tá đang đi ra nhìn thấy hắn liền “A” một tiếng, giống như thấy quỷ.

“Tiểu Hà? Chuyện gì thế? Nhanh đi mời Pha-ra-ông đến đây!” Không nhìn thấy tình huống khẩn cấp trước cửa, bác sĩ lo lắng hô lớn. Âm thanh trong phòng truyền ra không lớn, nhưng đủ để bên ngoài nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

Tiểu Hà sắc mặt tái nhợt lui về từng bước, ấp úng kêu lên: “Mang, Mang Tang Tử tiên sinh…”

Bác sĩ chịu trách nhiệm đang khẩn trương nhìn vào lồng giữ ấm cũng quay lại quát: “Mang Tang Tử tiên sinh sẽ không nghe được! Nhanh đi mời Pha-ra-ông đến xem Tiểu Tinh Tinh!”

Tiểu Tinh Tinh! Ba chữ kia như chú ngữ nguyền rủa. Lập tức Lục Bất Phá trừng lớn hai mắt, đẩy bảo vệ sắc mặt kinh biến chắn trước mặt ra. Môi y tá run run, hô hấp dồn dập, nhưng nàng rất nhanh đã bình tĩnh. Nắm chặt tay nắm cửa, đi tới, che ở cửa, lộ ra nụ cười cứng ngắt, lớn tiếng hỏi: “Sao ngài, ngài, lại đến đây, Mang Tang Tử tiên sinh?”

Mặc dù có y tá chắn trước mặt, Lục Bất Phá vẫn thấy thân thể cứng còng của bác sĩ qua khe hở. Hắn nở nụ cười cực kỳ hoàn mỹ, ngọt ngào nói với y tá: “Ta đến xem Tiểu Tinh Tinh nha.”

Bác sĩ lập tức xoay lại, che trước lồng giữ ấm. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Y tá nói: “Tiểu Tinh Tinh? Cái gì, Tiểu Tinh Tinh.” Nói rồi, lùi về sau từng bước, muốn đóng cửa lại.

“Chị chảy mồ hôi kìa, bộ nóng lắm hả?” Lục Bất Phá cười càng ngọt, đưa tay chặn cửa “Có baby đang khóc kia, chị y tá không đi tìm Pháp Lý Bố Pha-ra-ông sao? Mau đi nhanh đi.” Rồi bước tới 2 bước, muốn đi vào.

“Mang Tang Tử tiên sinh!” Y tá ngăn hắn lại, xanh cả mặt, “Ngài, ngài nên đi về phòng, bệnh, nghỉ ngơi mới đúng! Sao lại tới đây? Ngài mau trở về phòng bệnh đi.”

Lục Bất Phá thu lại ý cười: “Ta không ngại đứng ở chỗ này cả ngày.”

“Tiểu Hà, ngươi tránh ra đi.”

Đột nhiên xuất hiện giọng nói thiếu chút nữa làm y tá mừng phát khóc. Lục Bất Phá mất hứng quay đầu nhìn lại: “Chung quy các ngươi giấu ta điều gì?!”

Thượng Quan Nông được Quang Vinh âm thầm gọi tới tiếp ứng, nói với các bảo vệ, bọn họ có thể rời đi. Hắn đến bên người Lục Bất Phá, một tay nắm vai hắn, “Tính tối nay nói cho ngươi biết, nhưng nếu đã bị phát hiện, vậy nói luôn bây giờ đi.”

“Thượng Quan trưởng phòng!” Bác sĩ còn che trước lồng giữ ấm kinh hoảng hô to.

Thượng Quan Nông nhíu mày: “Tiểu Tinh Tinh xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc?”

“Không xong!” Bác sĩ buột miệng, nói với y tá đứng ở lối vào, “Tiểu Hà! Nhanh đi mời Pha-ra-ông!”

“A!” Thân thể y tá chân động, nhìn cục diện rối rắm trước mắt, xoay người bỏ chạy.

Trừng mắt nhìn cánh cửa, trái tim Lục Bất Phá đột nhiên lo lắng. Hắn biết Tiểu Tinh Tinh là gì. Nhưng tại sao bọn họ không muốn cho mình biết?

Thượng Quan Nông gật đầu với bác sĩ, người đó mới đi qua một bên. Lồng giữ ấm không bị che xuất hiện trước mặt Lục Bất Phá. Hai con mắt mở to hết cỡ, đó là cái gì? Sao nhỏ vậy ta?

Thượng Quan Nông ôm hắn đi vào, theo từng bước chân của người kia, Lục Bất Phá càng lúc càng khẩn trương, hắn mơ hồ có loại ảo giác, “Cái gì đó” trong lồng giữ ấm có liên quan với hắn. Mang Lục Bất Phá đi tới trước lồng ấm rương, Thượng Quan Nông buông tay, nhưng không mở miệng giải thích.

Lục Bất Phá không tự chủ được mà hô hấp dần dồn dập. Một đứa bé sinh non đang rấm rứt khóc. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì thế mà ửng đỏ. Tự sâu trong lòng Lục Bất Phá hoảng hốt, đứa bé này làm hắn hoảng hốt. Khóe mắt phiêu đến tấm bảng tên, hắn lập tức nhìn lại lần nữa ── Tên: Hiên Viên Tinh, Mẹ: Mang Tang Tử, Cha: Hiên Viên Chiến.

“A!”

Thét chói tai mà lui về sau từng bước, mặt cắt không còn giọt máu.

“Tiểu Phá!” Thượng Quan Nông ôm hắn từ đằng sau.

“Nó… nó là ai vậy!” Ngón tay Lục Bất Phá chỉ về lồng giữ ấm hỏi, ngón tay run run.

Thượng Quan Nông ôm chặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn trấn an mà nói: “Tiểu Phá, sao lại như vậy?” Cầm lấy bàn tay run rẩy của Lục Bất Phá, dẫn hắn tiến lên từng bước, đem tay hắn dán trên mặt kính, “Có thể cảm giác được nhịp tim và hô hấp của đứa nhỏ không? Ngươi nghe, bé đang khóc, bé hy vọng có người ôm mình một cái.”

“Nó, nó là ai vậy…” Lục Bất Phá chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh xối từ trên đầu xuống, tay chân rét run.

Trong mắt Thượng Quan Nông hiện lên sự bất an, ôn nhu nói: “Là Tiểu Tinh Tinh… của Tiểu Phá và Chiến.”

“Tiểu Tinh Tinh… của ta và Chiến?” Thì thào lập lại, Lục Bất Phá run rẩy, “Thượng Quan, ngươi nói cho ta biết… Ngươi nói cho ta biết… Nó, nó… làm sao có vậy!” Thượng Quan Nông trấn an không có tác dụng. Lục Bất Phá ra sức xoay người nắm cổ áo Thượng Quan Nông gầm nhẹ: “Ngươi nói cho ta biết! Nó làm sao có!”

“Tiểu Phá!” Pháp Lý Bố vừa tới cầm cổ tay Lục Bất Phá, vừa rót vào tinh thần lực làm hắn thả lỏng, vừa nói, “Trở về phòng bệnh trước có được không? Đứa nhỏ đang khóc, bác sĩ phải làm kiểm tra gấp.”

Rút tay, đẩy Thượng Quan Nông ra, Lục Bất Phá luống cuống nhìn Pháp Lý Bố, nhìn Thượng Quan Nông, rồi nhìn đứa nhỏ đang khóc, lại nhìn về phía tấm bảng tên. Vừa nhìn vừa lùi lại.

“Tiểu Phá, trở về phòng với ta trước đi.” Thượng Quan Nông vươn tay.

Lục Bất Phá lắc đầu liên tục, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cả người lâm và trạng thái khủng hoảng. Hiên Viên Tinh… Mẹ: Mang Tang Tử… Hiên Viên Tinh… Hiên Viên… Mang Tang Tử… Ôm lấy đầu của mình, Lục Bất Phá không dám nghĩ thêm nữa. Một số ý niệm ập tới, hắn đột nhiên dừng lại.

“Tiểu Phá…” Thượng Quan Nông sợ hãi cực kỳ, phản ứng của Tiểu Phá vượt xa so với bọn họ dự tính.

“Để ta nghĩ một lát… Đừng có tới đây… Để ta suy…” Vẫn thối lui đến lan can, Lục Bất Phá sờ phần bụng trái, hắn nhớ rõ, chỗ này từng rất đau, đau đến độ hắn mém chết. Mờ mịt nhìn về phía lồng giữ ấm, thân thể hắn lắc lư.

“Tiểu Phá!” Xông lên ôm lấy người lung lay sắp đổ, Thượng Quan Nông ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, “Đây là mơ thôi, ngươi đang nằm mơ. Đừng suy nghĩ nữa, cái gì cũng đừng nghĩ. Ta đưa ngươi trở về phòng bệnh, ngươi cần nghỉ ngơi.”

“Thượng Quan, đây không phải là sự thật…” Lục Bất Phá ngẩng đầu lên, cả người lâm vào trạng thái khủng hoảng, “Nói cho ta biết, đây không phải là sự thật, ta tin tưởng ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không gạt ta.”

“Đúng vậy, đây là sự thật, ngươi đang nằm mơ.” Đưa tay đè mắt Lục Bất Phá, Thượng Quan Nông ngồi xổm xuống ẳm hắn lên, “Khuya, khuya rồi, ngươi không nên đi lung tung bên ngoài, bây giờ là lúc lên giường, đắp chăn ngủ.” Ôm chặt Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá vùi mặt vào vai hắn, tiếng trẻ con khóc cực kỳ giống tiếng cười gian của mẹ và Hác Giai. [-_-|||]

Thượng Quan Nông ẳm Lục Bất Phá về phòng bệnh. Sau khi bọn họ rời đi, Pháp Lý Bố lập tức ra lệnh: mẫu hạn lập tức ngừng lại, liên hệ Hiên Viên Chiến, bảo hắn nhanh chóng quay về.

Tiểu Tinh Tinh vẫn đang khóc, các bác sĩ làm đủ loại kiểm tra vẫn không rõ nguyên nhân, cho nên bảo y tá đi mời Pháp Lý Bố đến. Nói y tá ôm Tiểu Tinh Tinh ra, Pháp Lý Bố dùng ngón tay chạm vào bàn tay nhỏ bé kia, một lát sau, ông thở phào nói: “Tiểu Tinh Tinh đói bụng.”

“Đói bụng?” Bác sĩ kinh ngạc lặp lại, “Một tiếng trước bé mới uống 500 Cc dịch dinh dưỡng mà. Dựa theo số liệu, còn cách lần cho uống tiếp tới 3 tiếng.”

Pháp Lý Bố trầm thanh nói: “Đây là con của Mang Tang Tử tiên sinh! Không cần quá ỷ lại số liệu.”

“Đúng vậy! Pha-ra-ông. Ta nhớ kỹ.” Bác sĩ lập tức đi lấy dịch dinh dưỡng.

Khi y tá đem đứa nhỏ thả trở lại lồng giữ ấm, Pháp Lý Bố tâm tình nặng nề đi khỏi phòng chăm sóc. Chuyện bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra.

*********

[Lời bài Twinkle twinkle little star -小星星 phiên bản tiếng Trung và english sub.

Lời

一闪一闪亮晶晶,

yi shan yi shan liang jing jing

One twinkle, one twinkle, shine so bright

满天都是小星星

mang tian duo shi xiao xing xing

All the sky is full of little stars

挂在天空放光明,

gua zai tian kong fang guang ming

hanging in the sky shine the brightness

好像许多小眼睛

hao xiang xu duo xiao yan jing

look like many little eyes

一闪一闪亮晶晶,

yi shan yi shan liang jing jing

One twinkle, one twinkle, shine so bright

满天都是小星星

mang tian duo shi xiao xing xing

All the sky is full of little stars]