Mãng Hoang Kỷ

Chương 222: Cha cùng con





"Hung thủ là Kỷ Ninh?" Bắc Sơn Bách Vi lo lắng nói. "Phụ thân, người đang nói cái gì hung thủ cơ? Có ý gì vậy?"

"Con không đoán ra sao?" Bắc Sơn Hắc Hổ nhìn con mình.

Đây là đứa con mà hắn gửi gắm nhiều hi vọng nhất, luôn luôn hỗ trợ bồi dưỡng cất nhắc. Nếu không phải là gửi gắm hi vọng thì hắn hoàn toàn có thể để mặc cho Bắc Sơn Bách Vi để Bắc Sơn Bách Vi trở thành một kẻ ăn chơi trác táng, cho hắn ung dung tự tại cả đời. Nhưng chính vì gửi gắm hi vọng nên mới có những yêu cầu hà khắc như thế.

"Phụ thân, như vậy là?" Bắc Sơn Bách Vi cũng không ngốc, nhíu mày nói. "Khi trước vì không muốn để Thiên Bảo Sơn biết nên huynh đệ Kỷ Ninh không tự mình làm! Hình như hắn đi giết người khác có lai lịch thì phải? Ba người kia là Đông Thất, Ngu Động, Thủy Dị...đều là những người khá có lai lịch! Chẳng lẽ đã giết Đông Thất rồi sao? Sau lưng Đông Thất có một tên Nguyên Thần đạo nhân, cũng chẳng đáng để phụ thân phải thế này."

Bắc Sơn Hắc Hổ gật đầu. "Không phải Đông Thất. Kẻ hắn giết là Ngu Động."

"Ngu Động? Chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi." Bắc Sơn Bách Vi gật đầu.

"Nhưng sư phụ của Ngu Động lại là 'Tàn Nguyệt chân nhân'. Bởi vì cũng là người trong cuộc nên chắc là vì cản trở Kỷ Ninh bị vạ cá trong chậu, bị Kỷ Ninh giết chết." Bắc Sơn Hắc Hổ nhìn con mình. "Mà Tàn Nguyệt chân nhân là là một người tu tiên xuất ngũ trong Huyền Quân - quân đội của An Thiền Bắc Sơn tộc ta."

"Cái gì!" Sắc mặt của Bắc Sơn Bách Vi lập tức thay đổi. Hắn đương nhiên biết Bắc Sơn tộc của mình có một đội quân bí ẩn khá mạnh mẽ.

Bất kỳ một chư hầu nào cũng đều có một vài đội quân người tu tiên.

Vương triều Đại Hạ cũng biết việc này. Nhưng rốt cuộc chư hầu có bao nhiêu quân đội bí ẩn, mỗi một quân đội có bao nhiêu người tu tiên, trong đó có bao nhiêu tồn tại mạnh mẽ...Tất cả đều là ẩn số.

"Người tu tiên xuất ngũ Huyền Quân?" Bắc Sơn Bách Vi thầm nhắc lại. "Người có thể xuất ngũ ư? Chắc chắn là người đã làm lính trong đó rất lâu, rất lâu...chắc chắn người tu tiên kia có không ít huynh đệ cũng còn sống mà xuất ngũ ra. Bình thường những người tu tiên như thế đều là cái vảy ngược của quân đội."

"Đúng vậy, vảy ngược!" Bắc Sơn Hắc Hổ nói giọng trầm thấp. "Bọn họ đã chinh chiến cho Bắc Sơn tộc ta, chết nhiều vô số. Người còn sống để xuất ngũ đã ít lại càng thêm ít. Nếu người tu tiên xuất ngũ mà bị giết...thì dĩ nhiên là sẽ làm cho đông đảo người tu tiên trong quân tức giận! Bọn họ sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra. Nếu đã xảy ra thì bọn họ cũng nhất định phải tra ra ai là hung thủ để báo thù cho huynh đệ của bọn họ!"

"Đây là cái vảy ngược của quân đội người tu tiên! Động vào chỉ có chết!" Trong đôi mắt của Bắc Sơn Hắc Hổ hiện lên vẻ trịnh trọng.

Đây là một quy tắc ngầm của quân đội.

Bọn họ sẽ không bao giờ để những lão huynh đệ của mình bị mang vạ!

Quyết không cho phép!

"Tay của đám Kỷ Ninh cực kỳ sạch sẽ." Bắc Sơn Hắc Hổ nói. "Các chi nhánh Huyền Quân bắt đầu đi điều tra tình báo, tất cả ký ức của người thường trên Tàn Nguyệt Sơn đều bị tra xét. Thậm chí cả bộ áo đỏ máu của 'Tàn Nguyệt chân nhân' cũng đã được tìm ra. Nhưng nó lại bị ném vào một chỗ sâu trong lòng đất có từ tính."

"Nhưng do lúc ấy có ba người chết, theo thứ tự là Tàn Nguyệt cùng đệ tử Ngu Động và con gái Nguyệt Vi. Cho nên chi nhánh Huyền Quân cũng bắt đầu mở rộng điều tra sang Ngu Động và Nguyệt Vi..."

"Rất nhanh, bọn họ đã tra tới người có liên hệ với tin tức của Ngu Động ở Thiên Bảo Sơn."

Bắc Sơn Hắc Hổ nhìn con mình. "Theo manh mối của phía Huyền Quân thì họ tra ra là có liên quan tới phủ Bắc Sơn Hắc Hổ! Cho nên ta mới biết được việc này."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Bắc Sơn Bách Vi lo lắng nói.

"Hiện tại Huyền Quân vẫn đang đi điều tra manh mối khác..." Bắc Sơn Hắc Hổ nói. "Chẳng qua nếu như hai người 'Thủy Dị' và 'Đông Thất' cũng chết theo thì e là Huyền Quân cũng sẽ nhận định hung thủ có khả năng lớn nhất chính là người đã mua tư liệu về ba người kia ở Thiên Bảo Sơn."

Bắc Sơn Bách Vi vội vàng nói: "Con sẽ đi tìm huynh đệ Kỷ Ninh ngay. Để hắn ngừng việc giết Thủy Di và Đông Thất lại!"

"Vô dụng."

Bắc Sơn Hắc Hổ lắc đầu. "Tin chắc rằng Huyền Quân sẽ nhanh chóng bác bỏ những manh mối khác. Tới lúc đó kiểu gì cũng sẽ tới phủ này hỏi cho mà coi."

"Vậy làm sao cho tốt bây giờ?" Bắc Sơn Bách Vi lo lắng.

"Có hai biện pháp." Bắc Sơn Hắc Hổ nói.

Bắc Sơn Bách Vi nhìn phụ thân mình.

"Thứ nhất là để mặc cho đám Kỷ Ninh." Bắc Sơn Hắc Hổ nói. "Như vậy chúng ta sẽ chẳng bị phiền toái gì."

"Không được." Bắc Sơn Bách Vi lắc đầu.

Bắc Sơn Hắc Hổ thấy thế thì nở nụ cười: "Ha ha ha, không hổ là con ta. Đúng vậy, đừng dễ dàng bỏ mặc bạn bè như vậy. Nếu cứ bỏ mặc như thế...thì con sẽ chẳng bao giờ kiếm được huynh đệ tốt thật sự đâu! Nếu muốn người khác liều mạng vì mình thì mình phải đối xử thật lòng với người ta. Con hiểu chưa?"

Bắc Sơn Bách Vi ngẩn ra.

"Vậy thì chỉ còn biện pháp thứ hai." Bắc Sơn Hắc Hổ nói. "Trực tiếp thừa nhận việc này do con làm."

"Con?" Bắc Sơn Bách Vi kinh ngạc.

"Đúng vậy, trực tiếp thừa nhận với Huyền Quân bên kia là con làm. Con phái người đi thăm dò tin tức tình báo để giết Ngu Động! Nhưng lại bị Tàn Nguyệt chân nhân cản trở...Cho nên mới phải giết luôn cả Tàn Nguyệt chân nhân!" Bắc Sơn Hắc Hổ nói thẳng. "Con cũng không biết là Tàn Nguyệt chân nhân là người tu tiên xuất ngũ. Cái này gọi là không biết không có tội. Huyền Quân cũng sẽ không cách nào trách móc con...Con thân là đệ tử dòng dõi Bắc Sơn tộc, tương lại còn có hi vọng trở thành An Thiền Hầu. Vô tâm giết nhầm một tên Tàn Nguyệt chân nhân cũng chỉ là việc nhỏ."

"Ngươi tới kháng nghị chuyện này thì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Bởi vì dù có thế nào thì Huyền Quân cũng là quân đội do Bắc Sơn tộc nuôi. Mà đệ tử dòng dõi Bắc Sơn tộc ta chỉ giết nhầm thì Huyền Quân cũng chẳng dám làm ầm ĩ."

"Còn những người khác mà dám phản kháng thì đều hữu tử vô sinh."

Bắc Sơn Hắc Hổ nhìn con mình. "Nếu làm như vậy thì e là sẽ có vài lão già bên Huyền Quân kia cảm thấy chán ghét con."

"Chỉ chán ghét thôi sao? Đó chỉ là một đội ngũ Vạn Tượng chân nhân...Nếu thật sự có một tồn tại cỡ Tán Tiên có giao tình với hắn thì đúng là rắc rối! E là cũng chẳng có mấy người thật sự dám chán ghét con." Bắc Sơn Bách Vi lắc đầu. "Dù sao hiện tại con cũng không tiếp xúc với Huyền Quân. Mà huynh đệ Kỷ Ninh của con thì xem ra lại là người huynh đệ sống chân thành. Chuyện này con nhất định phải giải quyết!"

"Tốt lắm."

Bắc Sơn Hắc Hổ gật đầu. "Còn về phần ba người Ngu Động, Thủy Dị, Đông Thất như thế nào đắc tội với con. Ta sẽ tìm một cái lý do thật ổn."

"Tất cả đành phải nhờ vào phụ thân." Bắc Sơn Bách Vi cung kính nói.

"Nhớ kỹ!" Bắc Sơn Hắc Hổ nhìn con mình, nói giọng trầm thấp. "Con đúng là người tận tâm với huynh đệ. Nhưng phải nhớ kỹ...làm việc gì vì Kỷ Ninh thì con cũng phải cho hắn biết."

"Cho hắn biết?" Bắc Sơn Bách Vi ngẩn ra.

"Đúng vậy, cho hắn biết con hi sinh vì hắn như thế nào." Bắc Sơn Hắc Hổ lạnh nhạt nói. "Con phải bỏ ra cái giá lớn như thế, nếu hắn lại không hiểu thì thành làm không công sao? Nếu để cho hắn chẳng may phát hiện ra chân tướng của sự việc thì hắn sẽ tự nhiên cảm kích con."

Bắc Sơn Bách Vi nhíu mày: "Tại sao lại phải bày vẽ như thế?"

"Bày vẽ ư?" Bắc Sơn Hắc Hổ nhìn con mình một cái. "Làm thế nào cho hắn vô tình phát hiện ra chấn tướng là được. Dù sao thì con cũng thật sự vì hắn mà giải quyết cho qua chuyện này...Nhớ kỹ, đối với huynh đệ tốt thì phải thật sự chân thành. Nhưng cũng phải có thêm chút mưu lược. Như vậy mới đúng là phương pháp dùng người hiệu quả!"

"Con cứ từ từ nghĩ đi."

Bắc Sơn Hắc Hổ nhíu mày nhìn con mình một cái. Đứa con này quả thật thông mình, chính mình cũng gửi gắm rất nhiều hi vọng. Nhưng nó cũng bị ảnh hưởng bởi mẫu thân nên nhiều khi quá chân thành với người ngoài. Tuy rằng nếu làm như vậy có thể có được nhiều bạn bè hơn, nhưng với tính cách như thế thì sẽ rất khó có thể tự xây dựng được một thế lực cho riêng mình.

"Đi." Bắc Sơn Hắc Hổ dẫn lão già mắt tam giác đi thẳng.

Không khí lắng đọng trong đình viện lập tức trở nên nhẹ nhõm đi nhiều. Cô hầu gái đang hát ở bên lúc này mới tỉnh táo lại: "Làm sao vậy, vừa rồi làm sao vậy nhỉ?"

Vừa rồi đúng là nàng nghe không nghe được, nhìn không nhìn được, thậm chí còn có một vùng trí nhớ bị xóa đi.

Nhưng nàng mơ hồ nhớ rõ phủ chủ 'Bắc Sơn Hắc Hổ' xuát hiện nhưng tới lúc tỉnh táo lại thì phủ chủ Bắc Sơn Hắc Hổ đã rời đi.

"Mưu lược? Phương pháp dùng người?" Bắc Sơn Bách Vi nhíu mày. "Phụ thân luôn có kế sách với từng người một...Cho nên mẫu thân không chấp nhận được tính cách ấy mới phải rời đi. Ngươi là ngươi. Ta là ta."

Phụ thân muốn bồi dưỡng hắn để hắn trở thành một Bắc Sơn Hắc Hổ thứ hai.

Nhưng hắn là Bắc Sơn Bách Vi!

Một Bắc Sơn Bách Vi độc nhất vô nhị!

"Không biết hiện giờ Kỷ Ninh thế nào rồi." Bắc Sơn Bách Vi lo lắng.

Sau nửa tháng bay đi, đoàn người Kỷ Ninh cũng đã tới khúc sông Dương thuộc quận An Thiền.

Vùng đất bên bờ sông Dương cũng chỉ lớn cỡ Yên Sơn.

"Bộ tộc của Thủy Dị đúng là nhỏ yếu." Một con thuyền đang trôi nổi trên sông Dương. Sông Dương dài hơn trăm vạn dặm, là một con sông lớn chảy qua nửa quận An Thiền.

Ở trên thuyền, Mộc Tử Sóc cảm khái: "Thậm chí còn không có nổi một tòa thành của vương triều Đại Hạ!"

"Đúng là nhỏ yếu." Kỷ Ninh gật đầu.

Tới Kỷ tộc mà còn có một tòa Vạn Kiếm Thành của vương triều Đại Hạ. Ít nhất cũng phải có một tòa thành của vương triều Đại Hạ thì mới có thể tính là một thế lực lớn ở bản xứ.

Nhưng Thủy tộc của Thủy Dị thì lại thật sự nhỏ yếu.

Khi còn ở bộ tộc của mình, Thủy Dị cũng chỉ là một kẻ bình thường trong bộ tộc. Nhưng về sau, bởi vì trở thành người hầu cho bộ tộc cực lớn là 'Đông tộc' nên Thủy Dị được bộ tộc đó bồi dưỡng cho, bước tới được Tử Phủ tu sĩ. Thậm chí còn được theo chân công tử 'Đông Thất' khá lâu. Sau đó dĩ nhiên là hắn lại quay về bộ tộc Thủy tộc của mình.

Có Thủy Dị hỗ trợ, Thủy tộc mới dần mạnh mẽ lên, xây dựng được một tòa thành. Đương nhiên là không phải là thành thị của Đại Hạ mà là thành thị tự xây như kiểu Tây Phủ Thành.

Thủy tộc cũng nhờ một người này mà phát triển thế lực bộ tộc.

Bởi vì Thủy tộc có 'Thủy Dị' là người trong Đông tộc...Cho nên cũng không ai dám động tới Thủy tộc. Thủy tộc cứ như vậy mà phát triển dần lên. Thậm chí hiện giờ trong bộ tộc có hẳn một tên Tử Phủ tu sĩ trung kỳ trấn thủ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://thegioitruyen.com

"Sư huynh, làm cách nào để dụ tên Thủy Di rời khỏi Đông tộc đây?" Mộc Tử Sóc nhìn về phía Kỷ Ninh.

"Rất dễ dàng." Kỷ Ninh lắc đầu. "Bộ tộc Thủy tộc của hắn quá nhỏ bé. Cả một bộ tộc chỉ có một tên Tử Phủ tu sĩ trấn thủ. Ta có rất nhiều cách để làm bộ tộc Thủy tộc này phải hỗn loạn! Để tên Thủy Dị kia phải vội vàng quay về!"

Đúng là có rất nhiều phương pháp.

Bộ tộc Thủy tộc quá yếu ớt, chỉ cần gặp phải một phiền toái lớn là nhất định sẽ truyền tin cầu cứu Thủy Dị.

"Chủ nhân. Giết. Đại sát một phen là hỗn loạn ngay." Thanh Thanh kêu lên.

Kỷ Ninh lắc đầu. "Không cần."

Giống như khi trước chém giết Giang Hòa ở bộ lạc Giang Biên, Kỷ Ninh cũng không hề muốn liên lụy tới con của Giang Hòa.

Vì vậy nên lần này Kỷ Ninh cũng sẽ không muốn liên lụy tới người khác trong bộ tộc Thủy tộc.

Còn về việc Thủy Dị chết, Thủy tộc suy bại...thì Kỷ Ninh cũng chỉ hờ hững mà nhìn cho qua tất cả mọi việc này.

Là một người tu tiên có đạo tâm lớn mạnh, Kỷ Ninh luôn có sự tự tin với bản thân. Hắn không bao giờ làm trái với đạo tâm của mình...Nếu như năm xưa hắn giết con trai của Giang Hòa thì việc đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tín niệm đạo tâm của hắn. Ngược lại con đường tu tiên sẽ bị ảnh hưởng lớn.

"Không giết? Làm sao để bọn họ hỗn loạn đây?" Thanh Thanh nói khẽ.

"Rất nhanh thôi. Mọi người cứ ở đây, ta đi trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ rồi sẽ quay về ngay." Dưới chân Kỷ Ninh xuất hiện một đường kiếm quang, xé gió bay thẳng tới Dị Thủy Thành - căn cơ của toàn bộ bộ tộc Thủy tộc.