Mãng Hoang Kỷ

Chương 1616




Vĩnh Hằng Chi Hoa nở rộ, tỏa ánh sáng chói lòa như muốn vĩnh hằng, nhưng ánh sáng của nó dần lung lay.

Thần tinh sau khi lột xác sắp ổn định nhưng nó bỗng rung rinh.

Uy áp Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm Đạo hùng hồn phát ra từ người Kỷ Ninh bỗng suy yếu, hơi thở của hắn yếu đi.

Khoảnh khắc phút cuối Vĩnh Hằng Chi Hoa nở rộ Kỷ Ninh liền hiểu cảm ngộ Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm Đạo có sai lầm:

- Sai! Là ta quá gấp gáp!

Nếu có cơ hội thử một lần là Kỷ Ninh có thể nghiệm chứng đạo của mình đúng sai, phát hiện thiếu sót.

Nhưng vì không có cơ hội nên Kỷ Ninh đành cứng rắn lên.

Sinh Tử Đạo Quân, Nhất Bộ, Nhị Bộ, Tam Bộ, Tứ Bộ, mỗi bước là sống chết, mỗi một bước chân trong bốn bước rất nhỏ, nhưng lướt qua là vượt cả một cấp bậc. Nên người kinh tài tuyệt diễm đa số đến Tứ Bộ Đạo Quân. Lướt qua hợp đạo càng lớn hơn, Đạo Quân bình thường hợp đạo thực lực vượt qua hai đẳng cấp.

Đỉnh Đạo Quân như Cửu Trần, Tửu Thánh có thể trực tiếp thành Chúa Tể.

Thử một lần là thành Thánh Thành Chi Chủ.

Chung Cực Kiếm Đạo của Kỷ Ninh khoa trương hơn, chỉ ảo diệu kiếm đạo đã vượt hai đẳng cấp, còn hoàn toàn dung nhập Kiếm Tâm viên mãn vào trong đó. Từ Chung Cực Kiếm Đạo đệ tứ trọng đến Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm Đạo vượt qua thực lực nhiều hơn ba đẳng cấp.

Bước chân quá lớn, không có cơ hội ướm thử, dù Kỷ Ninh chuẩn bị rất đầy đủ nhưng phút cuối vẫn có một chút sai lầm.

Kỷ Ninh mở mắt ra:

- Đây mới là Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm Đạo thật sự.

Trước mặt Kỷ Ninh hiện ra một tia kiếm quang, bình thường không có điểm gì đặc biệt, không có hơi thở, uy áp nào.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cách Viêm Long vực giới xa thật xa nơi đó là căn nguyên toàn vũ trụ hỗn độn, ở nơi đó có căn nguyên kiếm đạo.

- Đây chính là căn nguyên kiếm đạo?

Ý thức của Kỷ Ninh cảm nhận rõ ràng căn nguyên kiếm đạo, đó là Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm Đạo mà hắn đang ngộ ra.

Đột nhiên có lực lượng vô hình bao bọc ý thức của Kỷ Ninh.

Lực lượng đó hùng hồn mà ấm áp như vòng tay của mẫu thân.

Kỷ Ninh hiểu ngay lực lượng này là căn nguyên hỗn độn, nó bao bọc ý thức của hắn, an ủi hắn, dường như rất đồng tình, tiếc nuối cho sinh linh tu hành giả sinh ra trong vũ trụ hỗn độn này.

Kỷ Ninh đã hiểu ý căn nguyên hỗn độn:

- Thì ra chỉ có mình ta ngộ ra vĩnh hằng đạo chung cực?

Bước lên đạo chung cực cuối cùng hợp đạo đều thất bại.

Kẻ thất bại khác đa phần không có pháp môn giống Tâm kiếm thuật, khi hợp đạo mới phát hiện điều kiện khắc nghiệt cho lực lượng đạo tâm, thường gục ngã trước chướng ngại này. Ngẫu nhiên có vài Đạo Quân yêu nghiệt có đạo tâm viên mãn, nhưng ngộ ra vĩnh hằng đạo chung cực đều là sai, có nhiều chỗ sai ilầm.

Dù hợp đạo phát hiện sai lầm cũng không ngộ ra đúng được.

Về phần ngoại Kỷ Ninh có bệ đá Chí Tôn, Thạch Hỏa Châu, Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa đủ loại.

Về bên trong cảnh giới của Kỷ Ninh cao không thua gì yêu nghiệt đi trước, Kiếm Tâm viên mãn.

Cuối cùng hợp đạo thất bại, trong khoảnh khắc hắn đã hiểu Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm Đạo thật sự nhưng vẫn muộn, dù khống chế được Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm Đạo thì hắn hợp đạo thất bại. Bởi vì Kỷ Ninh chỉ có một cơ hội, thất bại là thất bại. Căn nguyên vũ trụ hỗn độn chỉ biết thở dài, nó không có cách nào, nó chỉ có thể bản năng vận chuyển, mọi thứ của nó tuân theo bản năng, nó thậm chí không có ý thức rõ ràng.

Nó chỉ tiếc nuối, đồng tình sinh linh này.

***

Vèo!

Vĩnh Hằng Chi Hoa héo tàn, từng cánh hoa rơi rụng.

Chỉ sai lầm có chút xíu nhưng vẫn dẫn đến tan vỡ, không thể nào vĩnh hằng.

Mấy thứ này không là gì, thần lực, pháp lực sẽ phục hồi trong phút chốc. Nhưng điểm trí mạng nhất khi hợp đạo thất bại là hồn phách chân linh tán loạn. Thần lực, pháp lực phục hồi được nhưng chân linh tán loạn thì không cách nào ngừng lại hay đảo ngược, không ai làm được, dù là Chí Tôn cũng không thể.

Kỷ Ninh áo trắng trong Thiên Thương cung, Kỷ Ninh đạo bào màu đen trong Thanh Hoa động phủ, chân linh trong mỗi góc thân thể bắt đầu sụp đổ vì hợp đạo thất bại. Dù có tu luyện năm tháng vô tận, hồn phách chân linh của Kỷ Ninh cực kỳ mạnh, dù pháp môn chín tầng cấm chế hỗn độn khiến hồn phách chân linh của hắn bàn về độ cứng thì sánh bằng Thánh Thành Chi Chủ.

Nhưng vô dụng.

Mỗi mảnh hồn phách chân linh có vết nứt.

Bóc!

Một mảnh chân linh lấp lánh rơi rụng, mảnh nhỏ trong suốt lóng lánh chói mắt. Khi nó rơi dần hóa thành hư vô, trở về với căn nguyên vũ trụ hỗn độn. Như những người mất đi chân linh quay về với căn nguyên vũ trụ hỗn độn, hợp đạo thất bại chân linh sẽ tự động tán loạn, khi hoàn toàn tan biến cũng là lúc chết.

Trơ mắt nhìn mình chết đi là rất tàn nhẫn, một số Đạo Quân vì vậy mà điên cuồng.

Hai pháp thân của Kỷ Ninh đã tắt thở.

Kỷ Ninh bản tôn, nguyên thần thứ hai cũng tán loạn hồn phách chân linh.

Vèo!

Kỷ Ninh đứng dậy khỏi pháp đàn.

Trước khi hợp đạo Kỷ Ninh đã chuẩn bị tâm lý thất bại.

Mắt Kỷ Ninh mờ mịt thì thào:

- Hướng đến đạo, chết cũng thấy vui. Dù ta thua nhưng vì thế mà tìm được Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm Đạo thật sự, so với nhiều tu hành giả thì ta đã rất khá. Chuyện trên đời đâu thứ gì viên mãn được. Sư tỷ, rất xin lỗi, ta vẫn không thành công.

Hợp đạo thất bại, hắn sẽ chết, nhưng Kỷ Ninh không để bụng.

Tu hành đến bây giờ Kỷ Ninh đâu sợ sống chết.

Còn người thân? Kỷ Ninh làm bạn bên phụ mẫu, nữ nhi đã rất lâu rồi, hắn chỉ thấy nợ thê tử Dư Vi.

Kỷ Ninh vung tay lên:

- Ta cho rằng mình không gì không làm được, nhưng thực lực của ta có hạn, ta vẫn gục ngã trên con đường này.

Một ngọc thạch màu đen xuất hiện, ngọc thạch bị cắt cao cỡ bằng Kỷ Ninh.

Vèo!

Kỷ Ninh vươn tay ra điểm nhẹ ngọc thạch, đầu ngón tay có kiếm quang xẹt qua ngọc thạch, ngọc thạch rơi rụng.

Dần dà một thiếu nữ áo đen hiện ra, khuôn mặt xinh đẹp bắt mắt.

Khóe môi Kỷ Ninh cong lên, thê tử Dư Vi của hắn xinh đẹp chói mắt, trong Hắc Bạch học cung nàng là đẹp nhất.

Rào rào! Rào rào!

Ngón tay Kỷ Ninh xẹt qua, bột phấn lấp lánh rơi xuống, pho tượng rõ ràng hơn. Tóc dài thướt tha, đôi mắt chất chứa tình yêu nhìn Kỷ Ninh đối diện.

Kỷ Ninh chợt ngừng lại, rút tay về.

Kỷ Ninh áo trắng và Dư Vi áo đen nhìn thẳng nhau.

Giống như sư tỷ còn sống.

Kỷ Ninh ngây người, sau đó tỉnh táo lại, động ý niệm. Pho tượng Dư Vi áo đen bay hướng Kỷ Ninh, nhanh chóng thu nhỏ đến cỡ bằng bàn tay, bay tới ngực hắn. Một sợi dây hiện ra xỏ qua pho tượng treo trên cổ, dán sát ngực Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh sờ ngực mình:

- Sư tỷ, cùng ta đi hết đoạn thời gian tiếp theo.