Mãng Hoang Kỷ

Chương 1605




Cầm Hỏa Thần hưng phấn đập cánh từ trên cao lao nhanh xuống, đôi móng vuốt to dày đập xuống:

- Grào!

Nguyên Hành Giả vung trường kích thành vòng tròn, từng vòng che bầu trời.

Cầm Hỏa Thần không quan tâm ảo diệu trường kích của đối phương, chỉ biết hung hãn huơ móng vuốt đập.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất xung quanh ầm ầm không ngừng nứt ra, nửa người Nguyên Hành Giả lún vào mặt đất.

Nguyên Hành Giả trợn mắt há hốc mồm, chiến ý càng bùng cháy:

- Ta đã mượn chín phần uy năng mà vẫn bị áp chế? Lại đến!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Nguyên Hành Giả cực kỳ dũng mãnh, mới bắt đầu mỗi một lần đấu cứng, sau này né tránh muốn thắng bằng kỹ xảo. Về cảnh giới Nguyên Hành Giả đến cấp Thánh Thành Chi Chủ, vì xuất thân không tầm thường, có cảnh giới như thế đủ phát huy ra sức chiến đấu Dị Vũ Trụ Chi Chủ. Trong truyền thuyết Nguyên Hành Giả sánh bằng Tôn Chủ của Tây Tư tộc chỉ có cảnh giới Chúa Tể.

Chúa Tể đã là cảnh giới rất cao, nhưng đám đại năng Đạt Phong Lĩnh Chủ, Bệ Hạ Cô Độc về cảnh giới đều là Chúa Tể, lên trên nữa thì là Chí Tôn.

Nguyên Hành Giả đôi khi bị đánh đập vào núi cao, hoặc bay ngược trượt khe rãnh sâu dưới đất, hoặc bị đập lún xuống lòng đất.

Cầm Hỏa Thần dần quen thuộc một số chiêu của Nguyên Hành Giả rồi thì thoải mái hành hạ gã. Mũ giáp trên người Nguyên Hành Giả bị đánh bay, mái tóc dài màu xanh bay rối. Nguyên Hành Giả nhiều lần gầm rống giận dữ nhưng vẫn bị nghiền áp, có điều giáp băng trên người không bị trầy chút nào, hơi thần kỳ.

Trong vực giới phi chu, Thanh Ma mỉm cười nhìn:

- Bắc Minh, Nguyên Hành Giả không ngăn Cầm Hỏa được. Tin tưởng rất nhanh Nguyên Hành Giả sẽ biết khó mà lui, đấu tiếp chỉ có hắn chịu thiệt.

Kỷ Ninh cười gật đầu, Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa vào tay chắc rồi.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Nguyên Hành Giả liên tục bị chà đạp, từ ban đầu chiến ý ngút trời đến về sau ức chế, đã lâu rồi gã không bực tức như vậy.

Về thân hình Nguyên Hành Giả không bằng hỗn độn nguyên thú nhưng hơn xa tu hành giả.

Bởi vậy bình thường dù là nhóm Đạt Phong Lĩnh Chủ đến cũng sẽ bị Nguyên Hành Giả rượt theo đánh, lâu lắm rồi gã không ức chế đến thế.

Nguyên Hành Giả bay ngược đụng ngã nửa ngọn núi, ngửa đầu, mái tóc dài màu xanh bay rối.

Nguyên Hành Giả rống to:

- Đại ca! Nếu còn không ra ta sẽ bị đánh chết!

Tiếng rống như sấm vang vọng thiên địa.

Kỷ Ninh, Thanh Ma ở trong vực giới phi chu trợn to mắt nói:

- Đại ca?

- Còn có đại ca?

Kỷ Ninh hoang mang.

Một giọng nói lạnh băng quanh quẩn trong thiên địa:

- Chẳng phải ngươi luôn thích đánh giết sao? Sao lần này cầu cứu với ta?

Mặt đất hàn băng phía xa nứt ra cái khe lớn, một thân hình hùng vĩ đi ra. Trường bào màu đen có hoa văn màu bạc, khuôn mặt điển trai, mắt lạnh băng dường như khó có thứ gì làm nỗi lòng của y dao động, mái tóc dài màu đen rũ tới eo.

Y chậm rãi bước đến, áp lực vô hình làm Kỷ Ninh, Thanh Ma biến sắc mặt.

Kỷ Ninh thầm nghĩ:

- Nguyên Hành Giả áo đen này mạnh hơn người kia nhiều.

Cầm Hỏa Thần thì hùng hổ quát:

- Grào! Lại đến một tên, chờ ta ăn tên này rồi sẽ ăn ngươi!

Cầm Hỏa Thần phát ra sóng nhiệt lửa vô tận thổi quét bốn phương tám hướng, đập cánh lao hướng Nguyên Hành Giả mặc giáp chật vật không chịu nổi.

Nguyên Hành Giả mặc giáp sợ hãi vội vàng tránh né, chạy tới đại ca của mình:

- Đại ca!

Nguyên Hành Giả áo đen nhấc chân che trước mặt đệ đệ của mình:

- Biến!

Nguyên Hành Giả áo đen cùng vươn ra hai tay, đôi tay lóe ánh sáng đen âm u như cắn nuốt vạn vật trên đời. Cầm Hỏa Thần hung hăng thô bạo sà xuống, đôi móng vuốt thịt to lớn đập xuống.

Bùm!

Hai chưởng va chạm đôi móng vuốt, hai bên cực kỳ tự tin.

Nguyên Hành Giả áo đen biến sắc mặt liên tục thụt lùi, mỗi bước đạp nát mặt đất băng, thụt lùi tám bước mới ngừng.

Cầm Hỏa Thần cũng bị chấn bay ngược ra sau, hai cánh liên tục dập mới ổn định trong không trung.

Kỷ Ninh ở trong vực giới phi chu ở phía xa giật mình kêu lên:

- Cái gì? có thể cứng đấu cứng với Cầm Hỏa, gần như ngang ngửa?

Thoạt trông Cầm Hỏa khá hơn một chút nhưng rõ ràng không cách biệt bao nhiêu.

Thanh Ma cũng hoảng hồn:

- Nguyên Hành Giả này mạnh vậy sao? Đám Dị Vũ Trụ Chi Chủ, Đế Quân áo vàng đều bị hỗn độn nguyên thú áp chế chà đạp. Dù là Tôn Chủ của Tây Tư tộc cũng cần ba người liên hợp mới bắt giữ Cầm Hỏa Thần được. Nguyên Hành Giả này có thể ngay mặt đấu ngang với Cầm Hỏa Thần thì chắc rất gần với Tôn Chủ của Tây Tư tộc rồi.

Kỷ Ninh vội truyền âm:

- Cầm Hỏa, cẩn thận đừng lơ là!

Cầm Hỏa Thần ở trên trời hú lên:

- Oa!

Vảy toàn thân dựng đứng, mắt Cầm Hỏa Thần tràn đầy hưng phấn rống to:

- Nguyên Hành Giả nhà ngươi có chút thực lực, trong đối thủ ta gặp chỉ có Tôn Chủ của Tây Tư tộc gì đó là mạnh hơn ngươi một chút. Nhưng bấy nhiêu thực lực vẫn không đánh lại ta!

Nguyên Hành Giả áo đen tự tin cất bước lao tới trước mặt Cầm Hỏa Thần:

- Ta sớm nghe nói hỗn độn nguyên thú lợi hại, bây giờ xem ra cũng chỉ bình thường.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Hai bên đều thành bóng mờ, nhanh chóng đánh nhau.

Nguyên Hành Giả áo đen không ngu đấu cứng nữa, vì tiêu hao rất lớn. Nguyên Hành Giả áo đen không giống hỗn độn nguyên thú gần như có có năng lượng vô tận. Nhưng kỹ xảo cảnh giới của y cao hơn, vì vậy nhờ vào kỹ xảo đối phó hỗn độn nguyên thú, các loại giảm lực dẫn đường khiến Cầm Hỏa Thần chịu thiệt một chút.

Cầm Hỏa Thần chịu thiệt gầm lên, đã phát cuồng:

- Ngươi chưa phải đối thủ của ta!

Vèo!

Tốc độ của Cầm Hỏa Thần tăng vọt đến tột độ.

Nguyên Hành Giả áo đen biến sắc mặt nói:

- Nhanh quá!

Xoẹt!

Cầm Hỏa Thần lao nhanh đến, tốc độ mau đáng sợ, móng vuốt đánh bất ngờ. Nguyên Hành Giả cố sức ngăn cản, định đánh trả nhưng Cầm Hỏa Thần đã bay đi, rất nhanh nó rẽ đường cong ở phía xa lại lao đến.

Vù vù vù vù vù!

Trong không trung nháy mắt rậm rạp tia lửa, là tốc độ của Cầm Hỏa Thần quá mau để lại dấu vết. Cầm Hỏa Thần không dây dưa với Nguyên Hành Giả áo đen, đơn thuần ỷ vào tốc độ đánh lén, nhiều lần tấn công khiến Nguyên Hành Giả áo đen thấy nhức đầu, vì tốc độ của Cầm Hỏa Thần quá mau.

Tốc độ của Cầm Hỏa Thần hơn xa bất cứ Chúa Tể nào, dù là Lôi Tinh Chúa Tể lúc trước rất giỏi về tốc độ cũng thua xa nó. Điều khiển vực giới phi chu mới miễn cưỡng vượt qua Cầm Hỏa Thần, như Kỷ Ninh dù có khống chế vực giới phi chu cũng không sánh bằng nó.

Nguyên Hành Giả áo đen thầm nghĩ:

- Quá nhanh, dù ta có vực giới phi chu nhưng điều khiển phi chu cũng không mau bằng.