Mãng Hoang Kỷ

Chương 1135




- Nhị ca.

Một giọng nói vang lên, bên cạnh trống rỗng xuất hiện thân ảnh giáp xanh.

- Tam đệ, đã lâu không gặp.

Nam tử áo trắng cười nói:

- Như thế nào đột nhiên tới đây.

- Ta gặp được một tiểu gia hỏa, hắn rất có thiên phú kiếm đạo, ta cũng dựa theo phân phó chủ nhân mà làm, cũng không có lưu thủ nhưng không thể giết hắn.

Thân ảnh giáp xanh lắc đầu nói:

- Ta cảm thấy hắn không tệ, là nhân tài đáng tài bồi. Cũng xem như có tư cách làm đệ tử ký danh của chủ nhân.

- Ngươi cũng không giết được.

Nam tử áo trắng tươi cười:

- Không tệ, khó được có thiên phú cao như vậy.

- Nhưng hắn xông têếp.

Thân ảnh giáp xanh liền nói:

- Hắn lại không nhìn trúng thân phận đệ tử ký danh này.

- Nếu ngươi nguyện ý giao chín thanh kiếm cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ nghe ngươi.

Nam tử áo trắng nói ra.

Thân ảnh giáp xanh tức giận nói:

- Chín thanh kiếm của chủ nhân, không chọn được đệ tử hoàn mỹ... Tuyệt đối không thể trao tặng. Tiểu gia hỏa này mặc dù không tệ, nếu muốn làm đệ tử hoàn mỹ của chủ nhân thì còn kém xa lắm.

Nam tử áo trắng lắc đầu nói:

- Hiện tại hắn xông tới, ta làm sao bây giờ?

- Nhị ca, ngươi ra tay ngăn hắn lại, cho hắn quay về đi.

Thân ảnh giáp xanh liền nói:

- Tầng ba mươi sáu là chúa tể lưu lại trước khi chết, nguy hiểm đáng sợ, vô tận tuế nguyệt có mấy tiểu gia hỏa yêu nghiệt không nghe chúng ta khuyên bảo nên xông vào, tất cả đều chết ở tầng ba mươi sáu.

Nam tử áo trắng vừa nghĩ tới tầng ba mươi sáu, hắn cũng cau mày.

Đó là nơi chúa tể sáng tạo.

Thần bí nhất đáng sợ nhất.

Chúa tể là là tồn tại bực nào? Ngay cả chủ nhân hai người là Vĩnh Hằng Đế Quân cũng đi theo tùy tùng.

- Ai, ta tận lực ngăn cản, ngăn không được, ta không còn biện pháp nào.

Nam tử áo trắng nói.

Kỷ Ninh nhanh chóng giết tới vạn ma thâm uyên tầng ba mươi mốt.

- Ân?

Cho tới nay vạn ma thâm uyên đều tràn ngập sát khí, đột nhiên nhìn thấy tầng vực sâu này có chim hót hoa nở giống như thế ngoại đào nguyên làm Kỷ Ninh ngạc nhiên.

Hô!

Nam tử áo bào trắng bay tới, sau lưng còn đeo ba thanh kiếm màu tím, màu vàng, màu trắng, khí tức mờ mịt như mây trên trời, có thể bao phủ cả thiên địa.

Kỷ Ninh lập tức trịnh trọng, là hắn?

Ba vị đại năng kiếm đạo chết đi, trừ vị nam tử khôi ngôi tay chống cự kiếm ra, hai gã khác đều là tùy tùng cấp độ Vĩnh Hằng Đế Quân... Một người mặc áo xanh, một người khác mặc áo trắng.

Dung mạo, khí chất, khí tức kiếm đạo giống nhau như đúc.

- Bắc Minh?

Nam tử áo trắng mở miệng nói.

- Bái kiến tiền bối.

Kỷ Ninh hành lễ nói.

Ánh mắt nam tử áo trắng n hòa, cẩn thận nhìn kỹ Kỷ Ninh, mỉm cười nói:

- Ngươi có thể xông qua tam đệ của ta đi tới nơi này, thực lực không kém. Đáng tiếc, ta không phải tam đệ.

Nói xong hai tay của hắn rút tâần kiếm màu tím, màu vàng ra, thanh kiếm màu trắng cũng tự động bay ra khỏi vỏ hóa thành một đạo bạch quang lơ lửng bên cạnh.

- Tiều bối cẩn thận.

Kỷ Ninh lập tức thi triển ba đầu sáu tay, tay cầm sáu thanh Thần Kiếm Tử Quang Quỳnh.

Oanh!

Hai mắt Kỷ Ninh hai bắn ra lệ quang, lôi điện, thủy quang lập tức phóng lên trời, ngay sau đó bao phủ phạm vi vạn dặm chung quanh, cũng bao phủ tên nam tử áo trắng vào bên trong. Lôi thủy âm dương kiếm ý lĩnh vực uy năng mênh mông cuồn cuộn, thời thời khắc khắc điên cuồng công kích tên nam tử áo trắng.

Nam tử áo trắng đứng tại chỗ không nhúc nhích, chung quanh thân thể sinh ra kiếm quang mờ mịt, kiếm quang như sương mù, có thể dễ dàng ngăn cản tất cả.

- Ân? Không tốt.

Nội tâm Kỷ Ninh trầm xuống.

- Trước kia thân ảnh giáp xanh còn cần vận dụng chín thanh thần kiếm hình thành kiếm quang rung động để ngăn cản lĩnh vực của ta. Thế nhưng nam tử áo trắng chỉ ngưng tụ kiếm ý vào một điểm như kiếm quang liền ngăn cản dễ dàng. Hiển nhiên phương diện phòng ngự hắn mạnh hơn thân ảnh giáp xanh.

Kỷ Ninh đoán đúng!

Thân ảnh giáp xanh am hiểu là giết chóc! Kỷ Ninh có âm dương kiếm ý lĩnh vực và duy tâm kiếm ý am hiểu phòng ngự, cả hai liên thủ mới có thể ngăn cản. Có thể thấy được thân ảnh giáp xanh công kích mạnh cỡ nào.

Nam tử áo trắng ôn hòa hơn nhiều.

- Đế kiếm.

Nam tử áo trắng lập tức hóa thành lưu quang, thần kiếm màu tím trong tay chém vào Kỷ Ninh.

Phiêu hốt bất định.

Tốc độ nhanh tới mức Kỷ Ninh cũng sợ hãi. Quá nhanh, thực lực của đối phương có khả năng không bằng Thế Giới Cảnh nhưng thi triển kiếm pháp mạnh tới mức này.

- Ngăn cản.

Kỷ Ninh thi triển duy tâm kiếm ý, kiếm quang mang theo hắc ám lưu động, trực tiếp ngăn cản kiếm chiêu của đối phương, lỗ đen ẩn chứa lực lượng quá mạnh mẽ, có thể ngăn cản sát chiêu từ chính diện.

- Sát kiếm.

Nam tử áo trắng lại lên tiếng.

Hô.

Tay trái của hắn cầm lấy thần kiếm màu vàng. Thanh kiếm vừa ra mang theo sắc bén vô tận! Trực tiếp đâm vào người Kỷ Ninh.

Một đâm này giống Tích Huyết Thức của Kỷ Ninh, cuối cùng là kiếm ý cấp độ Vĩnh Hằng Đế Quân... Một kiếm này mang theo săc bén đáng sợ, phá hư chi lực đáng sợ làm Kỷ Ninh run sợ. Kỷ Ninh cũng hiểu kiếm ý của đối phương khủng bố cỡ nào, lực lượng của đối phương còn chưa đạt tới Thế Giới Cảnh, lực lượng còn thiếu hụt cực lớn. Hắn hoàn toàn có thể đánh một trận.

Ầm ầm ầm...

Duy tâm kiếm ý hình thành lỗ đen, kiếm quang lưu chuyển trong lỗ đen và cưỡng ép ngăn cản một kiếm đáng ơợ này.

- Thủ đoạn phòng ngự rất tốt.

Nam tử áo trắng lắc đầu cười nói:

- Ngươi có thể ngăn cản tam đệ ta, quả nhiên thủ đoạn công kích của ta còn kém một chút.

Tuy hắn có thể áp chế tam đệ một cầu nhưng phương diện công kích không mạnh bằng tam đệ.

- Nếu ngươi có thể phá tan kiếm thứ ba, ta tự nhiên sẽ không ngăn ngươi.

Nam tử áo trắng nói xong, tay hắn cầm thần kiếm màu tím, màu vàng, một đạo hào quang màu trắng trên cao biến mất vô tung.

Ầm ầm!

Hai thần kiếm màu tím và màu vàng tỏa sáng che khuất bầu trời, một màn sáng như tấm lụa từ bốn phương tám hướng vây khốn Kỷ Ninh.

- Phá.

Chung quanh Kỷ Ninh có lôi thủ bao phủ, hắn không một tiếng động liền biến mất vô tung vô ảnh.

Thi triển lấy vô ảnh độn thuật.

Đợi đến lúc Kỷ Ninh xuất hiện lần nữa cũng đã lao ra ngoài màn sáng tím vàng, sáu thanh Thần Kiếm Tử Quang Quỳnh đồng thời bổ vào màn lụa tím vàng.

Hô!

Sáu dạo kiếm quang đánh vào màn sáng, màn sáng dễ dàng ngăn cản kiếm của Kỷ Ninh.

- Ân?

Kỷ Ninh cảm thấy mình như bổ vào đám mây, hoàn toàn không có chút lực nào cả.

- Ta cũng không tin.