Mãng Hoang Kỷ

Chương 105





Ta chắc ngươi cũng không dám gạt ta. Đồng Ngọc gật đầu nhẹ.

Mộc Tứ liền nói: Tuy rằng ta đã phát hiện đươc mỏ quặng nquyên thạch khổng lồ này. Thế nhưng nó lại nằm trọng lãnh địa của Kỷ tộc. vốn cái Kỷ tộc nho nhỏ ấy chả làm ta sợ tí nào, chi nhánh Yên Sơn ta có thể dễ dàng tiêu diệt chúng. Nhưng... Mộc Tứ liền đem ngọn ngành đầu đuôi kể lại.

Đồng Ngọc nghe vậy thì nhíu mày lại: Mê trận?

Đúng, tộc trưởng Kỷ tộc là Kỷ Cửu Hỏa rất am hiểu trận pháp, độc vật. Mộc Tứ liền nói: Lần này ta đi mời đồng môn tới đối phó Kỷ tộc. Bản thân Kỷ tộc cũng không có thực lực tới mức làm kẻ khác phải sợ. Nhưng trận pháp này lại...

Bày ra một đại trận. Đồng Ngọc nhíụ mày nói: Ta lại không am hiểu về trận pháp, nên có khi lại dây dưa lâu. Mà một khi dây dưa lâu quá thì sợ rằng sứ giả của vương triều Đại Hạ sẽ tới mất! Ở xung quanh Yên sơn có rất nhiều chỗ, gần nhất có một cao thủ trận pháp. Đó là sư đệ "Nông Tử Đạo". Chỉ cần mời được sự đệ Tử Đạo tới thì chắc việc giải quyết loại trận pháp của bộ tộc nhỏ bé kia cũng dễ như trở bàn tay thôi!

Mộc Tứ gật đầu lia lịa: Sư huynh Nông Tử Đạo cũng trong diện ta sẽ phải mời. Hiện tại lại có sư huynh Đồng Ngọc mở lời thì chắc sư huynh Nông Tử Đạo cũng sẽ đi.

Hiện tay ngươi mau chóng đi mời sư đệ Tử Đạo. Đồng Ngọc căn dặn. Ta sẽ lập tức đến chỗ Yên Sơn của ngươi.

Cảm tạ sư huynh. Mộc Tứ mừng rỡ.

Rồi, đi thôi. Đồng Ngọc nói.

Lúc này dưới chân Mộc Tứ xuất hiện một pháp bảo lá cây. Sau đó cả người xẹt qua thành một đường sáng biến mất ở chân trời phía xa xa.

Đồng Ngọc nhìn về phía xa, trầm tư một lúc lâu.

Địa Long. Đồng Ngọc quay đầu quát.

Chủ nhân. Chỉ thấy con Địa Long một sừng có vảy màu xanh bò ra. Địa Long này có bốn vuốt, hùng tráng uy vũ. Lúc này nó đã thu nhỏ hình thể lại, chỉ còn dài hơn mười trượng.

Đi, theo ta tới Yên sơn một chuyến. Đồng Ngọc khẽ nói. Lần này nếu ta lập được công lớn thì có thể nhờ tông môn trợ giúp ta đột phá.

Đồng Ngọc vốn là một tán tu, đã sớm tu luyện luyện khí đạt được cảnh giới Tử Phủ. Nhưng do công pháp hắn tu luyện chỉ là loại đơn giản, vì thế nên rất khó có thể đột phá luyện khí tới Vạn Tượng chân nhân! Sau đó hắn mới chuyển qua tu luyện từ từ Thần Ma luyện thể đột phá tới cấp độ Tử Phủ. Một kẻ tu luyện Thần Mạ luyện thệ đạt tới Tử Phủ... cũng được coi là một nhân tài. Bởi vậy mới có thể làm môn đệ củaTuyết Long Sơn!

Thế nhưng về mặt luyện khí thì hắn đã tới Tử Phủ hậu kỳ nên không thể quay đầu lại được.

Nếu đổi sang tu luyện công pháp khác thì cũng đã muộn rồi.

May là sau thời gian dài làm tán tu đã tôi luyện cho hắn một ý chí lạnh lùng quyết đoán, lại lập được nhiều công lớn. Nên nhờ đó được tông môn chú ý bồi dưỡng, được truyền thụ cho thần thông "Pháp Thiên Tượng Địa". Địa vị của hắn nhờ thế mới có thể lên như bão.

Hiện giờ...

Hắn đang bế quan dài hạn để đột phá Thần Ma luyện thể tới cấp độ Vạn Tượng! Nhưng mỗi cửa ải lớn đều cực kỳ gian nan mới có thể vượt qua được. Đúng là tông môn có biện pháp tăng khả năng đột phá lên. Thế nhưng cái giá lại quá lớn nên làm sao họ có thể dễ dàng giúp đỡ hắn được đây?

Chủ nhân cứ bình tĩnh là có thể thành công. Địa Long đi tới.

Đồng Ngọc ngồi lên lưng Địa Long.

Vù vù!

Một đám mây hiện ra dưới chân Địa Long, đẩy nó bay thẳng lên trời, rồi biến mất ở phía chân trời xa xa giữa đêm tối. Dòng máu nhà rồng trời sinh ra đã có thể khống chế được nước. Cho dù là cấp độ Tử Phủ... thì van có thể cưỡi mây bay đi.

... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trong Thủy Phủ cổ kính.

Kỷ Ninh sóng vai đi cùng lão ngưu màu đen ra khỏi Tinh Thần Điện.

Ngộ Đạo trong Tinh Thần Điện này đúng là nhanh hơn nhiều. Kỷ Ninh tấm tắc khen.

Tinh Thần Điện có công hiệu trợ giúp phần nào. Lão ngưu màu đen nói: Nhưng căn bản phải phụ thuộc vào sự tích luy của ngươi. Phải tới lúc ngươi có nhiều kinh nghiệm, nhiều cảm ngộ thì mới được. Những cảm ngộ vụn vặt ở thế giới xung quanh... lúc bình thường ngươi cũng không thể phát hiện được nhiều lắm, nhưng nếu ngộ đạo trong Tinh Thần Điện thì lại có tnể phát hiện ra rất nhiều. Nhưng nếu như không có tính lũy bình thường... thì dù hàng ngày mò vào Tinh Thần Điện cũng chẳng giải quyết được gì.

Kỷ Ninh gật đầu.

Đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường.* Cái cơ bản chính là phải có kinh nghiệm, phải có cảm ngộ mới được.

*tục ngữ của TQ ý chỉ học phải đi đôi với hành và ngược lại.

Đã tới Chiến Thần Điện. Lão ngưu màu đen đứng trước Chiến Thần Điện nói. Phía trên cánh cửa bằng đồng xanh của Chiến Thần Điện có điêu khắc hình rìu chiến, trường mâu. Hơi thở của chiến tranh tạt thẳng vào mặt. Hơn nữa ở bề mặt của cánh cửa đồng thau còn có một tầng sắc đỏ mờ mờ, nhìn có vẻ đầy tính máu me giết chóc.

Kỷ Ninh nín thở.

Tiền bối. Kỷ Ninh liền hỏi: Năm xưa Thư Hoa tiên nhân đã trải qua những gì khi xông vào tầng đầu của Chiến Thần Điện?

Có hỏi cũng vô ích. Lão ngưu màu đen lắc đầu: Nguy hiểm ở mỗi tầng Chiến Thần Điện đều ngẫu nhiên mà xuất hiện. Có thể tùy lúc mà thay đổi. Nhờ trò chuyện cùng linh hồn của động phủ nên ta cũng đã sớm biết việc này.

Híc. Kỷ Ninh đành chịu.

Lão ngưu màu đen liền nói: Cẩn thận một chút. Tuy nói thử thách ở Chiến Thần Điện là thứ giúp ngươi rèn luyện, không phải là thứ để giết ngươi, ngươi lại là Thần Ma luyện thể nên khả năng chết ở Chiến Thần Điện là rất thấp. Nhưng trong lúc thử thách luôn luôn có nguy hiểm! Thế nên ngươi đừng có dễ dàng vứt tính mạng đi đấy.

Yên tâm! Kỷ Ninh lập tức giơ tay lên định đẩy cánh cửa lớn bằng đồng xanh ra.

Tay vừa chạm tới cánh cửa thì.

Vù vù!

Tầng màu đỏ ở mặt ngoài cánh cửa đồng xanh lập tức nuốt chửng Kỷ Ninh vào. Kỷ Ninh liền mất hút trước cửa! Trong khoảng khắc bị nuốt vào, đôi mắt của Kỷ Ninh trợn ngược lên đầy vẻ khiếp sợ.

Ấy chết. Ta quên không nói cho hắn biết là khi đi vào Chiến Thần Điện là lập tức bị dời đi ngay. Lão ngưu màu đen thấy đôi mắt trợn trừng của Kỷ Ninh thì đôi mắt trâu của lão cũng dựng đứng len. Lúc sau cười rộ lên một hồi ha ha ha...

Kỷ Ninh bị dời tới một vùng đất không biết rộng lớn tới cỡ nào. Mặt đất có màu đỏ như kiểu đất trộn với máu vậy. Ở phía trước còn có một tòa tháp đứng sừng sững, có một tầng sáng trắng đáng lập lòe trước cửa tháp.

Hả? Kỷ Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra ở cách đó xa xa là con gấu lớn lông vàng đang đứng đó.

Tiền bối. Kỷ Ninh liền cung kính hành lễ.

Con gấu lớn lông vàng cũng gật đầu nhẹ, dáng vẻ hờ hững khi trước cũng bớt đi không ít, thái độ cũng thân thiện hơn: Nam tuổi mà đã đạt được Đạo Chi Vực Cảnh. Dù là Thần Ma cũng hiếm thấy. Nói cho ta xem ngươi muốn xông vào tầng nào của Chiến Thần Điện.

Còn có thể chọn sao? Kỷ Ninh kinh ngạc.

Đương nhiên là có thể chọn! Ví dụ như trường hợp chủ nhân của Thủy Phủ này xông pha ở bên ngoài, đến lúc trở về đã trở thành Nguyên Thần đạo nhân rồi, lại chỉ có hai cơ hội xông vào, khi đó dĩ nhiên sẽ không chọn tầng đầu rồi. Con gấu lớn lông vàng nói. Hiện tại ngươi có thể tới thẳng tầng cao nhất của Chiến Thần Điện là tầng mười. Đương nhiên, cho dù thử thách ở Chiến Thần Điện không phải là loại dùng để giết ngươi. Nhưng dù chỉ một chút dao động còn sót lại cũng có thể làm ngươi hóa thành bột phấn, đến cả hồn phách cũng chẳng còn.

Kỷ Ninh nháy mắt.

Được rồi.

Tầng thứ mười ư?

Đến cả Thư Hoa tiên nhân lúc trở thành tán tiên cũng mới chỉ xông qua tầng thứ bảy! Uy lực của tầng thứ mười thì khỏi phải bàn. Kỷ Ninh chỉ có thể thán phục vị Thần Ma xa xưa sáng tạo ra Thủy Phủ lợi hại này.

Ta chọn tầng thứ nhất. Kỷ Ninh thành thành thật thật nói. Theo như lời lão ngưu màu đen từng nói. Lúc mình chưa ngộ ra vũ Thủy Kiếm Vực thì còn không có nổi một phần khả năng vượt qua được tầng đầu tiên. Từ đó có thể thấy được độ khó của tầng đầu này.

Ừ. Con gấu lớn lông vàng gật đầu: Cũng coi là thiết thực, đây mới chỉ là lần đầu tiên ngươi xông vào đây. Thử tnách lần này cũng nhẹ nhàng nhất.

Nhẹ nhàng nhất sao? Kỷ Ninh ngẩn ra.

Cái chân lông lá của con gất bắt lấy tay của Kỷ Ninh. Vù vù! Trong nháy mắt, Kỷ Ninh và con gấu đã đi tới trước cửa tòa tháp sừng sững, cánh cửa lờ mờ trắng sáng. Kỷ Ninh cùng con gấu lớn lông vàng bước đi từng bước tiến vào trong.

Chỗ này là một không gian cao ngàn trượng, rộng tới mấy ngàn trượng, mênh mông toàn màu trắng xóa bao phủ. Thứ có thể thấy duy nhất là một khe cửa lơ lửng ở phía sau.

Đây là tầng thứ nhất của Chiến Thần Điện. Con gấu lớn lông vàng nói. Kỷ Ninh lập tức cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Tầng thứ nhất Chiến Tnần Điện sao? Thế cái thử thách nguy hiểm kia ở đâu vậy?

Nhìn kìa! Con gấu lớn lông vàng đứng bên cạnh chỉ vào phía trước.

Kỷ Ninh nhìn theo hướng con gấu chỉ. Ở xa xa xuất hiện một cây cọc gỗ màu đen. Cây cọc gỗ to bằng bắp đùi Kỷ Ninh, cao tầm một trượng, đứng thẳng tắp ở đó.

Cọc gỗ à? Kỷ Ninh ngẩn ra.

Có thể nói là thử thách này đã dễ hơn không ít so với thử thách mà lúc trước ta đã ra cho Thư Hoa và Lũy Triển. Con gấu lớn lông vàng nói: Thử thách ở tầng đầu Chiến Thần Điên này chính là... trước khi một nén nhang cháy hết, phải chặt gãy được cọc gỗ này! Trên bàn tay của con gấu cũng xuất hiện một nén nhang dài tầm một thước.

Trước khi nén nhang cháy hết phải chặt gãy được cọc gỗ này sao? Kỷ Ninh nhìn cái cọc gỗ.

Thảo nào linh hồn động phủ này là nói là thử thách nhẹ nhàng nhất. Đúng là nhẹ nhàng hơn hẳn Thư Hoa và Lũy Triển! Đúng vậy, chỉ việc chặt cọc gỗ. Đúng là chẳng có nguy hiểm nào. Hơn nữa cái cọc gỗ kia lại chỉ ngây ngốc đứng đó, nên cũng chả có phản kháng tí nào.

Bắt đầu thôi! Con gấu lớn lông vàng nói. Nén nhang kia cũng đã cắm trên đất, bắt đầu cháy.

Một nén nhang...

Kỷ Ninh không dám lãng phí thời gian.

Sau một tiếng vèo, Kỷ Ninh đã tới trước cái cọc gỗ. Tuy chỉ là một cái cọc gỗ, nhưng nếu cứ mù quáng đánh thẳng vào cái cọc gõ thì đúng là hành động ngu dốt. Khôn nhất phải dùng một chút thời gian tra xét xem... xem cách nào có thể dễ dàng chặt gãy cọc gỗ này. Biết người biết ta thì mới có hi vọng chiến thắng chứ. Cọc gỗ này có màu đen, mặt trên có từng vòng thớ gỗ.

Có phải chẻ vào thớ gỗ là dễ nhất không nhỉ? Kỷ Ninh thầm nghĩ.

Hây ya!

Thanh Bắc Minh Kiếm xuất hiện trong tay Kỷ Ninh. Thần lực, nguyên Iực Tử Phủ trong cơ thể đều hoàn toàn bộc phát. Ào ào ào ào... Một cơn mưa nhỏ xuất hiện ở xung quanh, mát mẻ mà sảng khoái. Thể hiện được khả năng cảm nhận "Đạo" của Kỷ Ninh đã tăng lên rất nhiều.

Ti Vũ Thành Tuyến! Kỷ Ninh đánh ra chiêu thức mạnh nhất.

Vù vù!

Kiếm quang của Kỷ Ninh vừa lóe lên thì liền biến mất ngay, hoàn toàn hòa vào cơn mưa ở bên. Kiếm quang của Kỷ Ninh, biến thành một dải nước cực kỳ sắc bén, như tơ như sợi trong nháy mắt cắt thang lên cọc gỗ.

Uỳnh! Trên cọc gỗ xuất hiên một vệt trắng. Nước mưa vừa chảy qua thì vệt trắng liền biến mất giống như chưa có gì xảy ra.

Lực bật lại quá lớn làm hổ khẩu của Kỷ Ninh trong nháy mắt rách toác ra. Cả người lùi lại ba bước thì hổ khẩu đã hoàn toàn khôi phục lại.

Chỉ lưu lại được một vệt trắng. Quả nhiên cọc gỗ này cực kỳ cứng rắn. Thật khó để trong một nén nhang mà chặt gãy được nó. Trong nháy mắt Ky Nính lại đánh ra một kiếm.

Vẫn là một kiếm như tơ như tuyến.

Kiếm dung nhập trong nước mưa...

Uỳnh!

Tiếng đánh mãnh liệt vang lên sau lần thứ hai đánh vào coc gỗ. Thế nhưng lần này Kỷ Ninh đánh chuẩn vào chỗ thớ gỗ. Tuy vẫn bị bật ngược lại như lần trước, nhưng Kỷ Ninh vui mừng phát hiện ra... có một vết rất nhỏ lưu lại trên cọc gỗ. Dù vết đó rất nhỏ, gần như có thể bỏ qua. Nhưng dù sao thì cũng là vết tích lưu lại.

Vừa rồi với Vũ Thủy Kiếm Vực ta mới thi triển ra một kiếm này... cũng phải ngang tầm với tầng chín Tiểu Thiên Kiếm Trận khi trước. Thế mà chỉ có thể làm được tới vậy. Kỷ Ninh cũng thầm hãi. Nếu như không có Vũ Thủy Kiếm Vực thì sợ rằng ta cũng chả làm gì được nó.

Kỷ Ninh rất hiểu. Khi ở trong Vũ Thủy Kiếm Vực, chính mình như hổ thêm cánh, uy lực của kiếm pháp đã tăng lên không biết bao nhiêu lần...