Ngoại trừ quan hệ với bạn cùng phòng không được tốt lắm ra, Chu Bùi Cảnh vẫn rất thích cuộc sống ở trường mới, bạn học cậu đều rất tốt, thầy cô lại thân thiện, việc học cũng không quá khó, cậu cũng quen biết thêm được nhiều bạn mới.
Giữa trưa một ngày nọ, Chu Bùi Cảnh đang nói chuyện phiếm với bạn nữ ngồi cùng bàn là Hạ Phỉ Phỉ, biết được chị cô đang học cấp ba liền nói bóng nói gió hỏi thăm Tạ Trí, thế mới thấy Tạ Trí rất có tiếng ở trong trường.
"Anh ấy đẹp trai như thế làm gì có chuyện mình không biết tới chứ." Đôi tay Hạ Phỉ Phỉ đặt lên ngực trái, vẻ mặt hoa si " Nhưng mà con trai các cậu cũng hay nói về Tạ Trí sao? Nhất định là rất ghen tị với anh ấy đi."
"..." Chu Bùi Cảnh không nói gì.
"Hơn nữa chị mình nói rằng gia thế nhà anh ấy cũng rất tốt, bố là đại cổ đông của trường nên anh ấy vẫn luôn một mình ở một phòng, thật bá đạo quá đi!" Hạ Phỉ phỉ tiếp tục nói " Cuối năm ngoái trường mình có đấu một trận bóng rổ với Thập Nhị Trung đấy cậu có biết không, anh ấy cũng là chủ lực đội bóng, sao lại hoàn mỹ như vậy chứ...."
Chu Bùi Cảnh thuận miệng ứng phó Hạ Phỉ Phỉ, trong lòng chỉ nghe mỗi câu " Vẫn luôn ở một mình" có lẽ là bởi vì trước kia Tạ Trí vẫn luôn độc chiếm cả phòng nên giờ đột nhiên bị Chu Bùi Cảnh, một người từ nơi khác đến xâm lấn địa bàn nên làm anh ta rất khó chịu cho nên anh ta mới trêu cợt mình như thế.
Chu Bùi Cảnh ưu sầu mà thở dài một hơi, một lát sau, cậu lại tự an ủi mình, nếu nỗ lực làm một bạn cùng phòng an tĩnh, không có độ tồn tại thì chờ đến học kỳ sau xin đổi ký túc xá là được. Nói không chừng còn có thể cùng Tạ Trí nước sông không phạm nước giếng mà trải qua hơn nửa học kì này, ít nhất mấy ngày nay, Tạ Trí dường như cũng có chút chuyển biến tốt hơn.
Nhưng mà, lý tưởng thì đẹp đẽ nhưng hiện thực lại tàn khốc, cậu lại đụng phải Tạ Trí ở nhà ăn vào buổi tối.
Trường học có ba nhà ăn, nhà ăn đồ Trung, nhà ăn đồ Hàn và nhà ăn đồ Tây, phân biệt ở ba tầng khác nhau, đồ ăn Trung với Hàn đều là cơm làm sẵn còn đồ Tây lại làm trực triếp nên Tạ Trí vẫn luôn ăn cơm ở nhà ăn đồ Tây, mà Chu Bùi Cảnh thích ăn đồ Trung mà cấp hai lại tan sớm hơn cấp ba nửa tiếng nên căn bản Chu Bùi Cảnh luôn hoàn mỹ trốn được Tạ Trí.
Nhưng hôm nay là lần thi tháng đầu tiên, Chu Bùi Cảnh thảo luận đề thi với bạn cùng bàn đằng trước và sau mình hơn nửa tiếng ở trong lớp, hơn nữa Tạ Trí lại đột nhiên muốn đi ăn đồ Trung nên hai người mới gặp nhau ở nhà ăn.
Chu Bùi Cảnh nhìn thấy Tạ Trí đang bị đám người vây quanh vô cùng náo nhiệt liền cúi đầu chạy trốn.
" Ấy, là Tạ Trí!" Hạ Phỉ Phỉ nhỏ giọng kinh ngạc, cảm thán.
Bạn trai ngồi sau bàn Chu Bùi Cảnh là Du Tiếu nhìn thoáng qua rồi khinh thường nói: " Cũng không quá đẹp trai, chỉ là hơi cao thôi."
Bạn gái ngồi sau là Lâm Trác Quân tính cách cô luôn phóng khoáng, thẳng thắn liền dùng sức đánh vào đầu Du Tiếu: " Mình thấy cậu chính là đang ghen tị!"
Du Tiếu kêu "A" một tiếng thật dài khiến hơn nửa người trong nhà ăn đều bị âm thanh thảm thiết mà chuyển sự chú ý từ Tạ Trí sang bên mấy người Chu Bùi Cảnh.
Chu Bùi Cảnh vùi đầu vào cổ áo mình, trốn ở sau Du Tiếu, liều mạng kéo cậu ta đến chỗ gọi cơm.
Du Tiếu vẫn còn đang nói: " Mình ghen tị cái gì chứ, cậu không thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình sao?"
" Cậu đừng nói nữa, sắp không còn mặt luôn rồi." Lâm Trác Quân rất xấu hổ, không ngờ lại bị đàn anh nhìn thấy một mặt bạo lực như vậy, cô rõ ràng là một người thục nữ mà.
" Mình thấy học trưởng dường như liếc mình một cái." Hạ Phỉ Phỉ đỏ mặt nói lại bị Du Tiếu cắt ngang nói cô đang nằm mơ.
Bữa cơm này Chu Bùi Cảnh ăn mà không cảm nhận được vị gì, chỉ cúi đầu chọc đĩa cà chua xào trứng lại không biết đang nghĩ gì. Đây là lần đầu cậu thấy Tạ Trí ở nơi công cộng, Tạ Trí bị một đám người vây quanh, vừa cao vừa đẹp trai chính là hạc đứng trong bầy gà, không giống với những người ở bên cạnh, lại hơi mỉm cười nhẹ, một bộ dạng ôn hòa có lễ độ, nhìn qua trông rất bình thường. Nhưng ai biết rằng tính tình vị đàn anh đẹp trai này lại kém tới vậy chứ?
" Chu Bùi Cảnh, cậu có nghe mình nói không thế?" Lâm Trác Quân dùng sức gõ một cái vào bát Chu Bùi Cảnh.
" Bởi vì trong cả lớp có mỗi cậu ở trong tòa C thôi" Du Tiếu nói " Cậu không nghe nãy bọn mình nói chuyện sao. Hai cậu ấy muốn hỏi cậu có từng gặp Tạ Trí ở trong tòa C không đó."
Chu Bùi Cảnh hàm hồ nói: " Chắc là có, mình không để ý lắm."
" Sao lại có thể không để ý chứ!" Lâm Trác Quân nói " Nhưng mà thật lạ mà, toàn bộ học sinh lớp 7 đều ở trong tòa B tại sao mình cậu lại được phân tới tòa C nhỉ."
"Chuyện này, mình cũng rất muốn biết." Chu Bùi Cảnh ai oán nói.
Mọi người cũng không lại hỏi Chu Bùi Cảnh nữa, đề tài rất nhanh đã chuyển dời đến những tuấn nam mỹ nữ cấp ba rồi, Chu Bùi Cảnh tiếp tục ngây người đến lúc học xong tiết tự học buổi tối.
Mỗi buổi tối, lúc trở về kí túc đường đi luôn rất tịch mịch cũng rất ngắn. Trong lòng Chu Bùi Cảnh rất mâu thuẫn, dây dưa nửa ngày vẫn không muốn trở về, lại sợ trở về chậm thì lại đụng tới Tạ Trí, lúc tắm cũng thất thần, vì vậy lúc cậu vừa thất thần, vừa tắm thì cửa truyền tới âm thanh đóng cửa.
Nếu nói Chu Bùi Cảnh là một con mèo thì ở một giây cửa phòng mở ra kia, toàn bộ lông mèo trên người cậu đều dựng đứng lên.
Chết rồi! Chu Bùi Cảnh thầm hận mình tắm lâu, lau nốt vệt nước cuối cùng rồi khom lưng nhón chân cầm đồ dùng tắm của mình muốn vượt qua Tạ Trí đnag đổi giày ở huyền quan mà về phòng.
Đi đến phòng khách ở trung tâm, Chu Bùi Cảnh lại bị Tạ Trí dùng chân dài ngăn cản lại.
" Làm trò gì mà giống như ăn trộm thế?" Tay Tạ Trí đặt ở trên đỉnh đầu Chu Bùi Cảnh, khẽ vỗ nhẹ hai cái.
Chu Bùi Cảnh rụt rụt cái cổ, thấy Tạ Trí cười mà như không cười liền biết có chuyện.
" Lúc ở nhà ăn hôm nay, cậu giả vờ như không quen tôi?"
Chu Bùi Cảnh đối mặt với Tạ Trí sẽ rất khẩn trương, nhẹ nói: " Không có mà...."
Tạ Trí cao thâm khó đoán mà nhìn cậu một lát, vẫy tay để cậu đi. Trong lòng Chu Bùi Cảnh ngược lại càng khó chịu, trở về phòng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, buổi sáng thức dậy trên mặt liền có thêm hai cái quầng thâm thật lớn, cậu uể oải mà đi chạy.
Tinh thần Chi Bùi Cảnh không tốt, ngủ không đủ giấc mà thứ tư lại là chạy 1200m, chỉ một lát liền tụt lại phía sau. Du Tiếu phát hiện không thấy Chu Bùi Cảnh liền chạy chậm lại cuối cùng cũng thấy cậu ở cuối đội.
" Cậu sao thế, dì cả * đến à?" Du Tiếu chạy bên cạnh cậu, trêu chọc cậu.
Chu Bùi Cảnh vô lực trừng mắt nhìn Du Tiếu một cái, thở dốc một chút muốn nói chuyện thì giày lại vấp ngã thiếu chút nữa té nhào ra đất.
" Cậu cẩn thận chút" Du Tiếu đỡ cậu, suy nghĩ nói " Xem tình trạng này của cậu, không lẽ tối qua đi rình coi Tạ Trí hả?"
Nghe được tên Tạ Trí, Chu Bùi Cảnh suýt nữa nhảy dựng lên: " Cậu đừng nhắc đến anh ta nữa!"
Du Tiếu cũng bị Chu Bùi Cảnh làm cho hoảng sợ: " Làm gì mà lúc kinh hãi lúc gào lên vậy, sao giống như anh ta cướp bạn gái cậu thế."
Chu Bùi Cảnh không để ý tới cậu ta, một chút buồn ngủ cũng bị hai chữ ' Tạ Trí' dọa tỉnh hơn nửa, bỏ lại Du Tiếu, cậu đột nhiên tăng tốc chạy lên phía trước.
Mấy ngày qua đi, Tạ Trí cũng chưa làm gì cả, tâm Chu Bùi Cảnh chậm rãi thả lại đáy lòng.
Cuối cùng, kỳ nghỉ quốc khánh mười một ngày mà Chu Bùi Cảnh mong đợi nhất cũng đã đến, khai giảng cũng được hơn một tháng rồi nhưng cậu vẫn chưa từng an tâm vượt qua một đêm nào, nghĩ đến việc bảy ngày tới có thể thoát ly khỏi móng vuốt của đại ma vương Tạ nên tâm tình Chu Bùi Cảnh tốt đến mức cảm tưởng sắp bay lên rồi.
Lúc tan học buổi chiều ngày 30, Chu Bùi Cảnh giống như một con thỏ con được phóng sinh, vui vui vẻ vẻ mà trở về nhà.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Chu Bùi Cảnh cùng mẹ lên núi chơi mấy ngày, trong lúc nghỉ ngơi thì vẽ thực vật, tới mùng 5 mẹ cậu lại ngoài ý muốn phải ra nước ngoài công tác vậy nên Chu Bùi Cảnh tự mình về nhà chơi đến mức trời đất quay cuồng, dường như đã quên sự tồn tại của Tạ Trí. Mãi đến buổi tối cuối cùng, cậu đang thu dọn hành lý mới chợt nhớ ra ngày mai lại phải đối mặt với Tạ Trí. Chu Bùi Cảnh ngồi ở trên giường thở ngắn than dài, nghĩ thầm không biết sau kì nghỉ liệu Tạ Trí có biến thái hơn trước kia không.
Quả nhiên, tâm tình tốt không thể giữ lâu, lúc cậu vào phòng ở kí túc liền phát hiện cửa phòng mình bị hỏng khóa rồi.
Từ sáng sớm, Tạ Trí đã ngồi vắt chân chờ cậu ở phòng khách. Chu Bùi Cảnh đổi dép lê không rên một tiếng cúi đầu đi đến cửa phòng, thấy cửa mở mãi không được liền có dự cảm không tốt. Cậu duỗi tay vặn then cửa, cảm giác ngày càng tăng, sao lại không mở được chứ.
Chu Bùi Cảnh quay đầu nhìn Tạ Trí đang chiếm phần lớn sô pha, lấy hết can đảm nói với anh: " Khóa cửa của tôi là anh làm hỏng đúng không?"
Tạ Trí không để ý tới cậu, vẫn nhìn chằm chằm vào trận bóng rổ trong TV dường như xem rất tập trung.
Chu Bùi Cảnh thấy anh không nói gì, lại không có dũng khí hỏi lần nữa, đành phải xuống dưới tìm quản lý kí túc tới sửa, lúc đi qua Tạ Trí lại bị anh kéo lại.
" Đi đâu?"
Sức Tạ Trí rất lớn nên chỉ tùy tiện dùng chút lực liền khiến cậu thấy đau, cổ tay Chu Bùi Cảnh rất tinh tế, xương lại mềm làm cho cậu cảm thấy cổ tay mình sắp bị anh bóp nát.
Vui vẻ của Chu Bùi Cảnh khi đi chơi trong kì nghỉ còn chưa hết đã phải nghênh đón đả kích lớn như vậy, cảm xúc liền không ổn định, tay lại bị tóm đến đau, lúc cậu nhìn Tạ Trí nước mắt đã chảy xuống.
Tạ Trí kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu một lát khẽ buông lỏng tay ra: " Sao lại khóc?"
Chu Bùi Cảnh xoa cổ tay bị Tạ Trí tóm lấy, khóc đến mức không dừng lại được.
Cậu đã chịu đủ uất ức liền khụt khịt lên án Tạ Trí: " Nếu anh không muốn ở cùng tôi, tôi cũng không muốn ở cùng anh vậy tôi ở phòng để đồ vậy!"
Cậu nhóc tức giận đến mức lạc giọng, nếu như là người khác như thế, Tạ Trí nhất định sẽ cảm thấy người đó thật ẻo lả, nhưng Chu Bùi Cảnh như vậy anh liền thấy thú vị lại có chút đáng thương.
Khóa cửa phòng Chu Bùi Cảnh thật sự không phải do anh làm hỏng.
Kì nghỉ quốc khánh của học sinh cấp ba chỉ có bốn ngày mà Lý Hạo Nhiên học cấp ba ở Anh không biết sao năm nay trường cậu ta vẫn chưa khai giảng liền nhân lúc buổi tối đến trường tìm Tạ Trí đi chơi, lại thấy phòng Chu Bùi Cảnh luôn khóa. Cậu ta liền tìm một cái cờ lê phá cửa phòng Chu Bùi Cảnh. Mở khóa xong, Lý Hạo Nhiên hứng thú đi vào phòng, 'dạo một vòng' khiến phòng Chu Bùi Cảnh loạn hết lên, tùy tay xé mấy tập tranh của Chu Bùi Cảnh còn ném khắp nơi, còn xoi mói đồ dùng trên giường của một học sinh lớp bảy: " Bạn cùng phòng của mày cũng ẻo lả quá đấy, ga giường lại là loại màu thiếu nữ như này."
May mà Chu Bùi Cảnh còn chưa vào phòng, bằng không cậu nhất định còn khóc thảm hơn, Tạ Trí yên lặng nghĩ. Không biết sao, anh lại không muốn để Chu Bùi Cảnh nhìn thấy cảnh tưởng trong phòng cậu.
Vì vậy Tạ Trí dịch vài bước đứng trước cửa phòng Chu Bùi Cảnh, ngăn lại cái cửa.
Chu Bùi khóc một lúc nhìn thấy Tạ Trí vẫn còn chặn ở trước mặt cậu càng đau lòng muốn chết, cảm thấy mình thật xui xẻo, vừa lau nước mắt vừa cầm hành lý muốn đi ra ngoài.
Trong lòng Tạ Trí còn áy náy, kéo Chu Bùi Cảnh lại hạ thấp giọng nói với cậu: " Được rồi, đừng khóc nữa người không biết chuyện lại nghĩ rằng tôi bắt nạt cậu."
" Anh chính là đang bắt nạt tôi!" Chu Bùi Cảnh còn muốn chạy, đôi mắt ngập nước liếc nhìn anh, lông mi thật dài ướt đẫm nước dính lại với nhau nhìn thật sự rất đáng thương.
Tạ Trí thấy cậu như vậy cũng mềm lòng hẳn, anh duỗi tay kéo hành lý của Chu Bùi Cảnh để ở cạnh sô pha: " Chịu cậu rồi, một đứa con trai mà cũng có thể khóc đến mức như vậy. Tôi xin lỗi được chứ, đi thôi nào tôi bao cậu bữa cơm coi như bồi tội."
Chu Bùi Cảnh còn đang đắm chìm trong buồn bã lại bị Tạ Trí lôi ra ngoài cổng trường tiến vào một nhà hàng.
Trước tiên Tạ Trí hỏi nhân viên phục vụ đưa khăn ướt tới, Chu Bùi Cảnh biệt nữu * ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở trên ghế để cho anh lau mặt hộ mình. Sau khi lau mặt xong, Tạ Trí nói ra ngoài một chút để lại mình Chu Bùi Cảnh ngồi trên ghế, Chu Bùi Cảnh lúc này mới từ từ hồi phục tinh thần. Nghĩ lại chuyện xảy ra lúc nãy mà cảm thấy xấu hổ, quá mất mặt rồi, chính mình lại có thể khóc thành như thế trước mặt Tạ Trí.
Tạ Trí ra ngoài cửa gọi giúp vệc mau chạy đến lau dọn phòng Chu Bùi Cảnh thật sạch sẽ, bảo cô tìm người sửa cái khóa cửa, nghĩ lại lại cảm thấy khó chịu liền gọi điện mắng Lý hạo Nhiên một trận, Lý Hạo Nhiên trợn tròn mắt, há hốc mồm nghe Tạ Trí mắng mình trong điện thoại đến mức máu chó đầy đầu, đến lúc cúp máy vẫn không hiểu anh đang nổi điên cái gì.
Tạ Trí đi vào gọi món rồi cùng Chu Bùi Cảnh ăn, cả hai đều không nói gì. Lúc Chu Bùi Cảnh ăn cơm luôn nhai chậm nuốt kĩ, ngoan ngoãn từ tốn, từ góc dộ của Tạ Trí chỉ thấy gương mặt cậu hơi phình lên giống như con vật nho nhỏ.
Sau khi ăn được kha khá, Tạ Trí gọi người đến thanh toán, hỏi Chu Bùi Cảnh no rồi chứ.
Chu Bùi Cảnh gật gật đầu, đứng dậy theo Tạ Trí ra ngoài. Bên ngoài trời đã tối hẳn, thỉnh thoảng lại có gió nổi lên dường như trời sắp sửa mưa rồi. Hai người ra khá sớm, lúc ăn xong vừa đúng lúc giờ cao điểm, trên đường một chiếc taxi đều không còn chỗ. Chu Bùi Cảnh chỉ mặt một cái áo thun giờ bị gió thổi lạnh đến phát run cậu ôm hai cánh tay co ro lại một chỗ.
Tạ Trí cúi đầu nhìn cậu, cười: " Cậu như này thật giống con gái mà."
Chu Bùi Cảnh muốn trừng mắt nhìn Tạ Trí nhưng dâm uy của Tạ Trí vẫn còn nên cậu chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói: " Không hề giống chút nào."
" Nhỏ nhỏ, trắng trắng lại còn thích khóc." Tạ Trí đột nhiên duỗi tay ôm cậu vào ngực mình, Chu Bùi Cảnh chỉ cách ngực anh hai lớp vải áo, đột nhiên cảm thấy bối rối, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn cậu " Nếu như tôi ôm cậu như này, người khác nhất định cho rằng chúng ta đang yêu nhau."
Chu Bùi Cảnh lập tức đỏ mặt: " Anh anh anh....."
Cậu còn chưa nghĩ nên phản bác Tạ Trí như thế nào, Tạ Trí đã buông cậu ra rồi xuống đường vẫy tay, chặn một chiếc taxi còn trống chỗ. Quay đầu nhìn Chu Bùi Cảnh còn đang đỏ mặt, kéo cửa xe đẩy mạnh cậu vào ghế sau.
" Tôi còn có thể ở lại sao?" Xe chạy một lúc, Chu Bùi Cảnh quay sang hỏi anh.
Tạ Trí dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy vậy liền mở mắt nhàn nhạt liếc nhìn Chu Bùi Cảnh: " Ở đi."
Cửa sổ xe hơi kéo xuống, luồng gió liền thổi vào trong xe, thổi bay vài sợi tóc Tạ Trí, tóc anh mềm nhẹ hạ xuống thái dương, đường cong một bên mặt đẹp đẽ mang theo tính xâm lược. Chu Bùi Cảnh nhìn chằm chằm Tạ Trí chỉ hi vọng Tạ Trí đừng luôn trợn mắt cũng đừng nói chuyện cứ giữ nguyên bộ dạng bình thản thư thái như này, cậu muốn nhớ kỹ mặt Tạ Trí để vẽ lên bản vẽ. Tạ Trí không phải một đàn anh tốt càng không phải là người bạn cùng phòng tốt nhưng Chu Bùi Cảnh chưa bao giờ muốn vẽ tranh đến vậy.
Cũng không biết lúc mình mười tám tuổi sẽ trông như thế nào. Chu Bùi Cảnh chuyển rời ánh mắt, miên man suy nghĩ, chờ cậu mười tám tuổi rồi mong rằng có thể cao như Tạ Trí.