Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 387






Chương 387

Mọi người bị cô bé chọc cười như thế, trong lòng vui vẻ cười phá lên.

“Ngọc Nhi thật dễ thương.”

“Đúng vậy, đứa trẻ đáng yêu như thế, chẳng trách được mọi người yêu thích như vậy.”

Chỉ có Bé Ba im lặng loay hoay với món ăn trong đĩa, trong lòng cảm thấy buồn bực nhưng lại không thể nói ra.

Trong bữa ăn, có người ăn rất vui vẻ, có người lại không muốn ăn, cũng có người ăn cơm với hạt dưa rất ngon miệng.

Sau bữa ăn, hai gia đình tự quay về nhà của mình.

Cũng không biết vì lý do gì mà bé ba đã buồn bực suốt hai ngày.

Đến khi Bé Lớn nhận ra sự không bình thường của cậu bé, mới không thể không quan tâm.

“Bé Ba, có phải em không hiểu đề môn toán hay không? Nhìn chăm chú vào hàm số đó mấy tiếng đồng hồ rồi, vẫn không giải được sao?”

Cậu bé hồi phục tinh thần, trong lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Bé Lớn.”

“Hả?”

“Cái từ thích này, sao các anh có thể nói ra dễ dàng như thế? Không phải những lời này không thể nói ra một cách tùy ý sao?”

Vẻ mặt Bé Lớn ngơ ngác nhìn Bé Ba.

“Tại sao không thể nói?”

“Trẻ con không thể nói lời yêu đương.”

“Chúng ta mới năm tuổi, đứa bé năm tuổi nói từ thích, không giống với từ thích mà người lớn hiểu, cho nên chúng ta có thể nói.”

“Có gì mà không giống?”

“Đối với trẻ con thì việc thích vô cùng đơn giản.”

Lần này tới lượt Bé Ba ngơ ngác nhìn Bé Lớn.

“Nghe không hiểu.”

Bé Lớn nghẹn lời, suy nghĩ một lúc mới biết mình phải giải thích câu hỏi này như thế nào.

“Giống như những đứa trẻ khác cùng tuổi này với chúng ta bây giờ, miệng nói thích, thật ra là thích trong tình bạn trong sáng. Kiểu như ‘Tớ thích chơi với cậu, cho nên tớ thích cậu’, em hiểu ý này không?”

Bé Ba chớp chớp mắt, có vẻ hiểu nhưng lại có vẻ không hiểu.

“Nhất định phải kết bạn như thế này sao?”

“Sáu anh em chúng ta, mặc dù có suy nghĩ như người lớn, nhưng tuổi thực tế vẫn rất nhỏ, vì thế hành vi cử chỉ không thể tỏ ra quá già dặn như thế được, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấu. Em cũng phải học thêm sự ngây thơ hồn nhiên của những đứa trẻ cùng tuổi đi.”

Cuối cùng cậu bé cũng hiểu lời của Bé Lớn.

Bởi vì là những đứa trẻ thiên tài, nên từ nhỏ bọn trẻ đã hiểu hết nguyên tắc và đạo lý làm người.

Cho nên, hành vi cử chỉ của bọn trẻ đều có chút không giống với những đứa trẻ cùng tuổi.