Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 357




“Họ đã biến mất cả đêm”

Vẻ mặt của Vân Mặc Tích lộ vẻ khó xử.

“Tối hôm qua bọn họ cùng nhau đi đưa tiền chuộc, nhưng mà lại chưa trở về nữa. Lúc đó chỉ có một tin nhắn cho chúng ta, đó là chúng ta phải người lên núi cứu người”

Bé Lớn hỏi một cách nặng nề: “Họ đang giao dịch ở đâu?”

“Đó là trên vách đá nơi Tô Cẩm Tú đã giết Vinh Sở Triết hồi đó”.

Nói xong lời này, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi. Vừa nghe từ vách núi đã cảm thấy nguy hiểm. Nếu có chuyện gì xảy ra thì có lẽ thần tiên cũng khó cứu ba mẹ.

Vân Mặc Tích và những người khác không biết chuyện vách núi trước đây, nhưng mà sau đó đã nghe Đằng Dạ Hiên nói, nghe xong thì họ càng nghĩ càng lo lắng, nhưng mà họ không thể tách ra để giúp Thời Ngọc Diệp được, vì vậy mà bây giờ họ đã bị ngắt liên lạc làm mọi người đều lo lắng.

Bé Ba đột nhiên ngắt lời anh ta.

“Cơ sở thí nghiệm của Cơ Tưởng Thừa có lẽ ở gần đây”

Anh ta sửng sốt. “Sao con biết? Địa chỉ mà Thu Thiên đưa ra vừa rồi là ở gần đây.” “Sau đó chú đã phải người qua đó chưa?”

“Đã phải người đi, nhưng mà chú không thực sự tin tưởng vì vậy tôi đã không đưa quá nhiều người đến”

Dù sao thì những gì những kẻ bắt cóc nói là không đáng tin cậy.

Đặc biệt là cô giáo Diệp kia, mới phát hiện là đang lừa người.

Lúc đầu Vân Mặc Tích còn tưởng rằng cô ta thật sự biết cách sai khiến sư tử, nhưng mà làm một hồi lâu cũng không gọi được sư tử, còn không hiệu quả bằng việc anh ta đích thân ra ngoài tìm người.

Lúc này, Bé Tự đột nhiên chen ngang.

“Bé Ba, tại sao anh nghĩ căn cứ thí nghiệm của Cơ Tưởng Thừa lại gần vách núi?”

“Em có nhớ lần trước tại sao Tô Cẩm Tú làm thế nào giết chú Vinh Sớ Triết không?”

Mọi người đều chớp mắt.

“Hãy nhớ lại đi, bởi vì hai người bọn họ phát hiện ra bí mật của Cơ Tưởng Thừa, nên có người phải chết”

“Đúng, vậy căn cứ thí nghiệm của Cơ Tưởng Thừa ở gần vách núi”

“Tại sao?”

“Trong trường hợp đó, hầu hết đều chọn giải quyết tại chỗ. Nếu phải tìm một địa điểm khác để trừng phạt thì điều đó sẽ là không cần thiết, tốt hơn là nên giết người trực tiếp trong căn cứ thí nghiệm”

Bé Ba có vẻ có lý.

Vân Mặc Tích sững sờ vài giây, sau đó chợt nghĩ ra điều gì đó.

“Ừ, sau khi xem địa chỉ, lão tổ tông đã biến mất không nói gì. Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm được bà ấy, lão tổ tông cũng đích thân đi tìm Cơ Tưởng Thừa để giải quyết.”

“Vậy thì còn chần chờ gì nữa, mau phái người tới cứu họ đi.”

Thời Văn Nghĩa cuối cùng cũng đợi được sáu cháu trai quay về.

Nhìn thấy họ bước xuống máy bay trực thăng, họ trông rất chật vật, mặt của mấy đứa trẻ thì bẩn thỉu như một con mèo mướp.

Hai mắt Thời Văn Nghĩa bỗng đỏ hoe, trong lòng đầy xót xa. “Ông ngoại!” Máy đứa trẻ vừa đi xuống liền hét lên khi nhìn thấy Thời Văn Nghĩa, đồng thời chạy tới, ôm chặt lấy chân ông ấy.

“Ông ngoại!”

“Hu hu, chúng con nhớ ông rất nhiều”

“Ông ơi, sao ông đến sớm hơn.”

Thời Văn Nghĩa cảm thấy mũi có chút chua, nhưng mà bên ngoài thì không cho phép mình khóc, cứ như vậy khịt khịt mũi.

“Các con đang chê ông làm việc không hiệu quả sao?”

“Không, không, ông ngoại thất giỏi, ông ngoại là người ông giỏi nhất trên đời!”

Những đứa trẻ cũng không cố tình tâng bốc.

Sau vụ bắt cóc này, họ phát hiện ra rằng bình thường họ hạnh phúc như thế nào.

Khi Thời Văn Nghĩa vừa muốn nói chuyện thì một cô gái khóc lóc từ bên cạnh ông ấy.

“Hu hu, oa, con muốn ba, con muốn ba..”

Đường Ngọc Nhi vừa xuống máy bay trực thăng, không thấy ba mẹ thì trong lòng tràn đầy bất bình và lo lắng, cuối cùng không kìm được mà bật khóc.

Đứa trẻ khóc như sắp lật tung mái nhà.

Vô cùng Điệc tại.

Cô giáo Vương đau lòng ôm cô bé, nhưng mà không có tác dụng chút nào.

“Ngọc Nhi, đừng khóc, ba của con nhất định là do có chuyện không đến được, sẽ tới nhanh thôi.”

“Ba mẹ không còn yêu con nữa rồi, họ không muốn con nữa, hu hu.”

Bé Ba liếc nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy vợ chồng nhà họ Đường, cậu bé không nhịn được hỏi ông ngoại của mình về tình hình của họ.

“Người nhà họ Đường đến rồi, sao không thấy ba mẹ cậu ấy ạ?”

Thời Văn Nghĩa đột nhiên nói: “Ba mẹ của đứa trẻ sẽ cùng ba và mẹ của con đi đưa tiền chuộc.

Những người ở nhà họ Đường đã nói rằng họ đã không thể liên lạc được với vợ chồng họ trong mấy tiếng rồi”

Nghe xong, mọi người đều có chút không đành lòng.

Vân Mặc Tích và Đằng Dạ Hiên làm việc rất hiệu quả, đã đưa một số lượng lớn người đến giải cứu.

Những người trong nhà họ Đường đều không biết làm sao, họ không liên lạc được với tổng giám đốc Đường, không biết phải làm gì tiếp theo.

May mắn thay, hiện tại Đường Ngọc Nhi vẫn ổn và họ dự định đưa Đường Ngọc Nhi trở lại nhà họ Đường. Bé Ba đi về phía của cô giáo Vương và Đường Ngọc Nhi. Cô bé vẫn đang khóc chợt nhận ra một bàn tay đưa lên đầu và vuốt ve mình.

“Này, cậu sẽ sớm gặp được ba mẹ thôi.”

Tiếng khóc của cô bé đột ngột dừng lại, mở đôi mắt đẫm lệ và nhìn Bé Ba.

“Cậu sẽ giúp mình tìm ba mẹ chứ?” Cậu bé ngập ngừng trong hai giây và nói: “Ừ” “Cậu có biết ba mẹ của tôi ở đâu không?”

“Có lẽ”

“Vậy nếu cậu đưa họ về được thì mình sẽ mua kẹo cho cậu một tháng”

“Không cầ, kẹo cậu cho ăn vào sẽ bị tiêu chảy”

Đường Ngọc Nhi mím môi, biết rằng mình đã sai.

Bé Ba tiếp tục nói thêm: “Để cảm ơn cậu đã giúp chúng mình chỉnh bầy sói thì mình nhất định sẽ tìm ba mẹ của cậu cho cậu.”

Nếu đổi thành người khác thì Đường Ngọc Nhi chắc chắn sẽ không tin. Nhưng mà nếu là Bé Ba… đó là người cô bé dựa vào và tin tưởng nhất.

Cô bé nheo mắt vì sung sướng khi nghe được lời hứa này.

“Ngôn Việt, cậu thật tuyệt vời!”

Sau một lúc. Những người thuộc nhà họ Đường cũng lên đường giúp đỡ Vân Mặc Tích và Đồng Dạ Hiên. Cô giáo Vương được sắp xếp để về nhà. Thời Văn Nghĩa đưa bảy đứa trẻ trở về căn nhà hướng biển.

Tắm rửa, ăn uống, chờ tin tức.

Tất nhiên, họ không thực sự chờ đợi tin tức ở nhà.

Sau khi ăn xong, Đường Ngọc Nhi lăn ra ngủ trong căn nhà hướng biển với vẻ mệt mỏi.

Các cậu bé khác tập hợp và kết nối với Vân Mặc Tích để theo dõi tình hình ở đó bất cứ lúc nào.

“Chú Vân Mặc Tích chú có chắc là chú đã phát hiện ra người trong hang động gần vách núi không?”

“Đúng vậy, chú vừa tìm thấy dấu vết của những chiếc xe chạy qua, vì vậy chú đã theo dõi và tìm một căn cứ thí nghiệm trong hang động”

Bé Hai mở trang web, gõ một chuỗi mã và nói với Vân Mặc Tích.

“Chú Vân Mặc Tích, con vừa cài đặt chức năng kết nối trên đồng hồ của chú. Chú có thể bật nó lên và kết nối với chúng tôi bất cứ lúc nào, để cháu có thể nhìn rõ cấu trúc bên trong của căn cứ.

“Được”

Vân Mặc Tích bật chức năng kết nối trên đồng hồ, Bé Hai lập tức đồng bộ trên máy tính và nhìn thấy diện mạo toàn bộ căn cứ.

“Cậu chủ nhỏ, chúng ta nên lẻn vào nơi nào? Đi đường bí mật có được hay không?”

“Không, đừng xuống đường bí mật, thử xem đóng giả nhân viên tiến vào xem” “Được.”

Hiệu quả làm việc của Vân Mặc Tích luôn khiến họ rất yên tâm, sau khi nói xong anh ta liền yêu cầu Đằng Dạ Hiện thực hiện.

Không lâu sau, họ đã đợi một chiếc xe tải bên ngoài.

Trước khi xe tải vào hang thì họ chặn người giữa chừng, cướp xe rồi phóng thẳng vào căn cứ.

Có Bé Hai ở đây thì bất kể hệ thống nghiêm ngặt đến đâu cũng sẽ vượt qua được.

Vân Mặc Tích đã sớm dẫn mọi người vào căn cứ thí nghiệm.

“Chúng ta hiện tại đi đâu tìm hai người họ đây?”

Bé Ba đột nhiên xen vào.

“Chú Vân Mặc Tích, chú có thể đi vòng quanh tầng này cho cháu xem không? “Được.”

Vân Mặc Tích rất hợp tác, cẩn thận đi qua tầng một, giơ tay ghi lại tất cả không gian trong căn cứ.

Bé Ba liếc nhìn màn hình, quay lại và lấy ra một tờ giấy và bắt đầu vẽ sơ đồ căn cứ.

“Có ba khu lưu thông chính, cầu thang bộ, thang máy, và hành lang tròn ở giữa… Những nơi này có phải là nơi dễ tìm nhất không?”

“Chủ phải làm gì đây? Trèo vào khỏi lỗ thông hơi?”

“Không, chứ không cần phải leo. Chú cứ chọn nơi nguy hiểm nhất để đi”

“Cái gì?”

“Những nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất.”

Ngay khi Bé Ba nói xong câu này, cậu bé đột nhiên nghe thấy giọng nói của người khác từ bên cạnh Vân Mặc Tích.

“Mấy người là ai? Ở đằng kia làm gì?”

Vừa quay đầu liền phát hiện đó là nhân viên căn cứ.

Đột nhiên, trái tim mọi người run lên.

Vân Mặc Tích bỏ tay xuống, nhìn Đằng Dạ Hiên bên cạnh, rồi bước tới dù hai ba cú đánh để giải quyết họ.

“Cậu chủ nhỏ, đừng lo lắng, chúng ta đã đưa người rồi.”

Anh ta vừa muốn báo cáo tình hình cho Bé Hai thì lúc này bên trong căn cứ đột nhiên nghĩ đến một thông báo lạnh lùng, đèn đỏ góc tường cũng nhấp nháy.

“Xin lưu ý, xin lưu ý rằng những người nguy hiểm đã vào căn cứ thí nghiệm này, cánh cổng sắp bị đóng lại. Xin hãy cảnh giác mọi lúc, nếu bạn phát hiện bất kỳ người nào khả nghi, xin vui lòng báo cáo ngay lập tức!”