Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 302




Tân Băng Như bị giáng một cái tát mạnh như vậy, trên khuôn mặt cảm nhận được một cảm giác nóng bỏng truyền tới.

So sánh với cơn tức giận tối hôm qua thì vào giờ phút này, cô ta mới thực sự có cảm giác tủi thân.

Đây là lần đầu tiên ba cô ta ra tay đánh cô ta Tân Băng Như che gò má, không kiềm được tâm trạng mà bật khóc thút thít.

Ba Tân vẫn chưa hết cơn tức giận, tiếp tục lớn tiếng măng chửi.

“Mày có làm hay không thì tự trong lòng mày biết rõ. Người đàn ông kia rốt cuộc có gì tốt cơ chứ mà đáng để mày phải bán đứng công ty của dòng họ như vậy. Mày thực sự là quá to gan rồi, giúp cho người đàn ông kia thì mày được lợi lộc gì cơ chứ? Chẳng lẽ mày thực sự cho răng, chỉ cần cậu ta đánh bại được công ty của chúng ta thì mày lập tức có.

cơ hội trở thành bà chủ của công ty Vinh Thị sao? Nhất định là mày đang tự ảo tưởng rồi Tối hôm qua Tân Băng Như đã trải qua một lần đau lòng rồi.

Nhưng vào giờ phút này, cô ta mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng thực sự.

Rõ ràng cô ta chưa từng làm chuyện đó.

Nhưng ba cô ta vẫn kiên quyết là cô ta đã phản bội gia tộc Cặp mắt của cô ta đỏ bừng, khóc lóc gào thét liên tục.

“Ba, chẳng lẽ ngay cả đứa con gái của ba mà ba cũng không tin tưởng hay sao?”

Tiếng gào lên này không những không làm ba Tân thức tỉnh, ngược lại còn khiến cho ông ta càng trở nên giận dữ hơn, đưa chân ra đá một đá thật mạnh.

“Bộp”

Tân Băng Như bị đá bay xuống mặt đất, ngay sau đó cô ta được nhận những đòn đấm đá không ngừng của ba Tân.

“Tao cho mày nói linh tinh à, tao cho mày nói linh tinh à” Từ nhỏ đến lớn, tao đã dạy dỗ mày tất cả mọi thứ để đến hôm nay mày đều trả lại tao như vậy phải không? Được thôi, đứa con gái bất hiếu này, hôm nay tao không đánh chết mày thì tao không phải họ Tân nữa”

Ba Tân vẫn liên tục khẳng định răng Tân Băng Như đã nói kế hoạch muốn thâu tóm Vinh thị của bọn họ cho Vinh Sở Lâm biết.

Nếu không, kế hoạch của bọn họ được vạch ra hoàn hảo như vậy, sao có thể bị vạch trần được cơ chứ?

Ông ta không tin rằng cái loại người chỉ biết đắc tội người khác với đầu óc thẳng tuột như Vinh Sở Lâm lại có thể nhìn rõ được tất cả âm mưu của bọn họ.

Tân Băng Như bị đá đến nỗi toàn thân đều là vết thương, khiến cho người cả nhà cũng khiếp sợ.

Lúc này Mẹ Tân mới vừa từ bên ngoài trở về, đã nhìn thấy con gái mình bị đánh, co rúm thành một khối ở trên mặt đất phòng khách, bị dọa khiếp sợ hét lên một tiếng, vội vàng xông tới che chở cho cô ta.

“Dừng tay lại. Đừng đánh nữa. Con bé là con gái ruột của ông đấy, sao ông có thể ra tay độc ác như vậy chứ?”

Mẹ Tần dùng một tay đẩy ba Tân ra, một tay còn lại ôm lấy Tân Băng Như đang khóc.

thầm dưới mặt đất vào lồng ngực mình, đau lòng đến nỗi không kiềm được mà bật khóc.

Ba Tân giận dữ, quay người lại đưa tay quăng bình hoa trên bàn uống trà xuống đất.

“Toang”

“Bà nhìn qua đứa con gái tốt của bà đi, khôn nhà dại chợ. Hôm nay cũng cấu kết với người ngoài hãm hại cha ruột của mình rồi đây này. Tôi có thể không đánh chết nó sao?”

“Con không có, con thực sự không làm vậy…”

“Im miệng. Đừng tưởng tao không biết mày giỏi nhất chính là nói dối và diễn xuất. Kể cả mày có giở khổ nhục kế trước mặt tao đi chăng nữa thì mày nghĩ là tao không biết mày đã phản bội tao sao?”

Mẹ Tân giận dữ, ôm lấy con gái rồi quát lên với chồng: “Con bé là con gái của ông. Sao ông lại không tin tưởng nó chứ? Con bé nói không làm vậy rồi, ông dựa vào đâu mà không tin con bé, nói là nó làm hả?

“Chứng cứ sao?” Ba Tần giận đến mức hai con ngươi đỏ thắm: “Với tôi thì không cần có chứng cứ. Tôi nói là nó làm thì chính là nó làm. Nếu như bà muốn che chở cho nó thì ngay cả bà tôi cũng đánh luôn”

“Vậy thì ông đánh đi. Ông có bản lĩnh thì đánh luôn cả tôi đi này”

Ba Tân giận đến nỗi cả đầu bốc khói lên, nhấc chân lên bước tới, muốn đánh luôn cả hai mẹ con.

Tất cả mọi người trong phòng đều bị cảnh tượng đó dọa sợ run lẩy bẩy.

Lúc cả nhà đang vô cùng ồn ào, bỗng nhiên trong gian phòng vang lên một tiếng chuông cửa chói tai.

“Ting tong”

Người giúp việc vội vàng chạy tới mở cửa, chỉ thấy bên ngoài có mấy vị cảnh sát.

“Ông Tân đó phải không? Chúng tôi nhận được tin báo tố cáo ông phạm vào các hoạt động kinh doanh lừa đảo. Mời ông đi một chuyến tới đồn cùng chúng tôi”

Sắc mặt ba Tân tối sâm lại, chỉ vào Tân Băng Như đang năm trên mặt đất, khuôn mặt vẫn dính đầy máu.

“Dẫn nó đi đi, tất cả mọi chuyện này đều là nó làm đó. Là nó lấy danh nghĩa của tôi để ra tay với công ty Vinh thị”

Tân Băng Như chưa từng nghĩ ta lại có thể làm như vậy với cô ta, đổ mọi chuyện lên người cô ta, giống như sấm sét giữa trời quang vậy.

Trong lúc nhất thời, tựa như cả thế giới đều đã quay lưng với cô ta.

Trước mặt chỉ còn một người đàn mặt mũi dữ tợn. Đó là người ba ruột yêu thương cưng chiều cô ta hai mươi mấy năm qua sao?

Khuôn mặt cảnh sát không thay đổi, đi tới cạnh ba Tân nói: “Chúng tôi chỉ phụ trách dẫn ông tới đồn tiếp nhận điều tra, những chuyện còn lại, chờ sau khi ông đến đồn rồi sẽ từ từ nói chuyện rõ ràng với cảnh sát”

Vừa dứt lời, bọn họ trực tiếp dẫn người đi, hoàn toàn không thấy ba Tần chống đối hay giấy giụa gì.

Tân Băng Như kinh ngạc nhìn cảnh sát dẫn ba mình đi, tâm trạng vô cùng đau buồn.

Mẹ Tần nhìn toàn thân con gái đều bị thương, giận tới mức đau lòng, ôm con gái chặt vào trong lòng ngực mình, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc.

Tin tức ba Tân bị cảnh sát dẫn đi lập tức bị truyền ra ngoài.

Cũng không lâu sau đó, bên công ty Tân thị cũng đã xuất hiện mấy nhân viên điều tra, yêu cầu công ty nộp lên tất cả các báo cáo, hơn nữa còn đóng băng tất cả vốn và các giao dịch.

Trong tòa cao tầng của công ty, nhân viên liên tục bị gọi tiếp nhận điều tra.

Tất cả mọi người đều luống cuống, bối rối cả lên. Nhiều người cũng bắt đầu bán gấp cổ phiếu, giá cổ phiếu tụt như xuống dốc không phanh.

Chỉ chưa tới một ngày, cảnh sát vẫn chưa tra được ra kết quả nhưng bên ngoài đã truyền tới rất nhiều tin vịt cũng đủ để khiến cho công ty Tân thị lâm vào nguy cơ rồi Đây chính là nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay trong lịch sử của công ty.

Hơn nữa công ty buộc phải đóng cửa với tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Khi Mãn Tuyết Nguyệt nhìn thấy tin tức đó, cũng cảm thấy rất khiếp sợ tới mức không thể tin vào con mắt của mình “Công ty Tần thị… cứ như vậy là xong đời rồi sao?”

“Vẫn chưa xong đây. Tuy nhiên cũng không thể cứu vãn được nhiều. Ba ngày nữa là có thể mua lại công ty bọn họ, hợp nhất về công ty mình”

“Vậy nhân viên của Tân thị sẽ phải làm thế nào? Sẽ cắt giảm người sao?”

“Cắt giảm nhân sự là chuyện không thể tránh khỏi, người có thể ở lại thì sẽ ở lại. Tân thị cũng cần có nhân viên tiếp tục vận hành, không đến nối tất cả mọi người đều mất đi chén cơm, nhưng những người vô dụng thì tuyệt đối không giữ lại”

Vinh Sở Lâm nhàn nhạt nói, trên khuôn mặt không hề có vẻ gì nuối tiếc.

Trước đó Tân thị vẫn luôn thèm muốn Vinh thị, sắp xếp nội gián vào công ty, tiết lộ bí mật thương nghiệp. Hôm nay đã phải nhận lấy báo ứng, chứ đừng nói gì tới việc cảm thương đồng lòng.

Ngược lại Mãn Tuyết Nguyệt lại lo lắng chuyện khác.

“Bây giờ bỗng nhiên Tần thị bị sụp đổ, không chừng người bên ngoài sẽ cho đây là ba em ra tay chứ?”

Trước đó ba Mẫn đã có hành động chèn ép đối với Vinh Sở Lâm, Tần thị lại đứng ra trợ giúp Vinh thị vượt qua cửa ải khó đó, đối với người ngoài thì Tân thị và Vinh thị đang cùng trên một con thuyền”

Hiện giờ, Tần thị bỗng dưng bị đóng đăng, Vinh thị không còn núi dựa, mọi người cũng sẽ hoài nghỉ tất cả mọi chuyện này có phải do Mãn thị đã làm trong bóng tối hay không.

“Đúng vậy, cho nên trong thời gian tới ba em sẽ không ra tay với anh đâu, tránh rơi vào lời bàn tán của người khác.”

Dù sao thì tiếp xúc nhiều năm với nhau ở trên thương trường, Vinh Sở Lâm cũng đã nhìn rõ được tính cách của ba Mãn, thích thể hiện, quan tâm người khác có cái nhìn thế nào với ông ta.

Vào lúc này đây, ba Mẫn bị người ngoài dị nghị là ông ta âm thầm ra tay với Tần thị, không chừng là ông ta sẽ cảm thấy tức giận, nhưng vào lúc này đứng ra tỏ thái độ cũng không phải là tác phong của ông ta, cho nên để tránh rơi vào hoài nghi, nhất định ông ta sẽ tạm ngừng việc chèn ép Vinh Sở Lâm.

Đến khi dư luận bình tĩnh lại thì mới có thể bắt đầu lại.

Mãn Tuyết Dao nghe tới đây cũng đã hiểu được tính toán trong lòng của Vinh Sở Lâm, không kiêm được phát ra lời khen tấm tắc.

“Chờ đến khi anh thu mua lại Tân thị, thống nhất vào Vinh thị rồi thì còn sợ rằng bên ngoài có người khen anh tốt bụng nữa đó.

Ngoài mặt là cục diện tiếp quản cục diện rối răm của Tần thị nhưng trên thực tế là đang mở rộng quy mô kinh doanh của công ty mình, đủ để chống cự lại sức chèn ép của bất cứ công ty nào khác. Chuyện này đúng là một mũi tên trúng hay đích mà, thực sự chỉ có anh mới có thể nghĩ ra được thôi đó”

Vinh Cận nhíu mày, coi lời cô ấy nói là một lời ca ngợi.

“Cám ơn em.”