Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 239




Trong phòng khách Thời Văn Nghĩa đang nằm bò trên mặt đất, để bọn nhỏ cưỡi trên lưng, chơi trò cưỡi ngựa, đây là một niềm vui.

Thời Ngọc Diệp vẻ mặt lo lắng ở bên cạnh quan sát, “Ba, đừng chơi cái này nữa, ngộ nhố va chạm bị thương cũng không tốt đâu”

“Bớt nói nhảm lại đi, ta gừng càng già càng cay, thực sự rất khỏe mạnh. Bé sáu mau đến đây, ông ngoại cho cháu cảm nhận một chút uy lực của con ngựa già!”

Bé sáu vui tươi hớn hở đi lên phía trước, nằm bò trên lưng ông ấy, ôm chặt vào cổ.

Thời Văn Nghĩa hưng phấn hô một tiếng: “Xuất phát”

Những đứa trẻ khác nhìn thấy Bé sáu chơi vui như vậy, cũng tranh nhau muốn nếm thử một phen “Ông ngoại chúng con cũng muốn chơi trò chơi cưỡi ngựa!”

“Tất cả cùng nhau đứng lên!”

Ngoại trừ Thời Minh Triết gương mặt không chút biểu tình đang làm việc, còn có gương mặt bất lực của Thời Ngọc Diệp, toàn bộ người trong phòng khách đều choáng ngợp.

Phong Thần Nam vào nhà nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, đầu tiên là kinh ngạc vài giây, mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần, ý thức được thân phận làm khách “Ba vợ.”

Thời Văn Nghĩa đang chơi hăng hái, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng gọi ông ấy, lập tức ngừng động tác bò lại, ngẩng đầu nhìn Phong Thần Nam đang đứng trước mặt ông ấy.

Một người đứng một người bò trên mặt đất, cứ như vậy nhìn nhau.

Lúc này trong nháy mắt Thời Văn Nghĩa cảm thấy mặt mũi của bản thân đều mất hết Bọn trẻ cảm thấy được một cỗ áp suất thấp đang nổi lên, trong lòng hồi hộp một tiếng, vội vàng từ trên lưng ông ngoại leo xuống.

Thời Văn Nghĩa như không có việc gì đứng lên, giống như cái bộ dạng vừa mới mất mặt kia chưa từng xáy ra vậy.

Ông ấy nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Phong Thần Nam, ánh mắt không thể nào thân thiện nổi “Cậu chính là cái tên đầu heo vây quanh con gái tôi đấy à?”

Phong Thần Nam không biết nên trả lời là phải hay không phải.

“Thực sự là thật to gan, cậu không phải bảo Vân Mặc Tích chuyển lời với tôi, không cần tiếp cận con gái của tôi sao? Cậu thật sự không đem nhà họ Thời để ở trong mắt đấy à?”

“Không dám ạ” Phong Thần Nam khiêm nhường cúi đầu.

Vào lúc này, Thời Ngọc Diệp nhịn không được muốn mở miệng nói giúp một lời “Ba.”

“Ngọc Điệp, con đừng có nói giúp cậu ta, ta vắn có rất nhiều chuyện muốn thẩm vấn cậu ta”’ Thời Ngọc Diệp thấy thế, cũng không nói thêm cái gì nữa Cô cũng không biết lấy tự tin ở đâu, cho rằng Phong Thần Nam có thể xử lý được.

Nhưng sự thực là, Phong Thần Nam từ trước đến nay không có duyên với trưởng bối, lão đầu cùng mẹ của mình đều không đoán ra được, bây giờ anh thực sự không biết lấy cái gì để đối mặt với ba của cô.

Thời Minh Triết khi thấy Phong Thần Nam về đến nhà cũng đã dừng công việc trong tay.

Thu hồi bản ghi chép, bộ dạng xem kịch vui quan sát hành động của hai người.

Không thể không nói, mọi người là lần đầu nhìn thấy Phong Thần Nam lộ ra bộ dạng cung kính lễ độ này.

“Ba vợ, trước tiên cứ ngồi xuống đã rồi từ từ nói, con đi rót cho ba chén trà”

Anh nói xong, quay người đi vào trong nhà bếp rót nước.

Mặc dù Phong Thần Nam cái thái độ này vô cùng khách khí lễ phép, nhưng lại cũng lặng lẽ biểu lộ thân phận của mình là chủ căn nhà này.

“Ba vợ, uống một chút trà làm trơn cổ họng, có chuyện gì muốn nhắn nhủ, ba cứ từ từ nói, con xin kính cẩn lắng nghe”

Chà, chủ khách rõ ràng, lập tức liên thể hiện ra Thời Minh Triết không khỏi nhíu mày, trong lòng cảm thán Phong Thần Nam này không phải là một chiếc đèn tiết kiệm.

Nhưng Thời Văn Nghĩa không phải là một người ngốc nghếch như vậy.

“Hừ, ta không có gì muốn nhắn nhủ với cậu, ta chính là đến tính sổ với cậu. Tính sổ chuyện cậu ức hiếp con gái của ta”

“Con đối với Ngọc Điệp là thật lòng. Trước đây là con làm không đủ tốt, nhưng sau này tuyệt đối không phụ cô ấy”

“Trông tôi giống tin cậu lắm đấy!”

Thời Văn Nghĩa nói kháy.

“Đứa con gái này của ta, sớm muộn cũng theo ta về nước Pháp, cậu cho rằng cùng con bé đăng ký kết hôn thì có thế giữ được con bé sao?”

Ra oai phủ đầu cuối cùng đến rồi Phong Thần Nam sớm đã có chuẩn bị, hoàn toàn không có bị khí thế của ông ấy làm cho sợ, vẫn như trước giữ vững thái độ cung kính, lời nói ra khỏi miệng lại không có chút ý tứ nhượng bộ.

“Nếu như Ngọc Điệp muốn quay về nước Pháp, vậy con cũng cùng cô ấy quay trở về. Con không có ý bức bách cô ấy ở lại thành phố Hải Phòng. Nhưng con không thể xa cô ấy, cho dù cô ấy đi đâu, con đều sẽ đi theo cùng”

“Há, cho dù như vậy, việc hôn sự này ta chưa từng đồng ý, ta cũng sẽ không tán thành”

“Thật ra chúng con đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi ạ”

Thời Văn Nghĩa bị lời này của anh làm cho tức đến nghẹn, “Ta bảo Bé Hai thâm nhập vào trang mạng thông tin nhà nước, xóa thông tin của vợ chồng hai đứa đi!”

“Giấy đăng ký đang ở trong tay của chúng con”

“Phong Thần Nam cậu đây là muốn khoe khoang với tôi sao?”

“Không dám ạ”

“Nhanh chóng xóa bỏ cái cuộc hôn nhân này đi, xa bao nhiêu cút xa bấy nhiêu, sau này đừng quấy rầy cuộc sống của con gái tôi nữa”

“Ba vợ, chúng con là thật lòng yêu nhau, lẽ nào ba nhãn tâm chia rẽ chúng con, để sáu bọn trẻ sống không có ba hay sao?”

Không chỉ có Thời Văn Nghĩa, ngay cả những người khác đều nhịn không được mà nhếch m‹ Loại lời thoại điển hình của nữ chính bạch liên hoa trong mấy bộ drama sao lại có thể xuất phát +ừ miệng của Phong Thần Nam thế này?

Nghe ra vô cùng có cảm giác không đúng Thời Ngọc Diệp cuối cùng cũng nhịn không được mà phải ngất lời.

“Đừng giả bộ đáng thương nữa, Phong Thần Nam, ba em không chịu thua bộ dạng này đâu”

Phong Thần Nam nhận được lời nhắc nhở, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc này mới thu lại bộ dạng cung kính lễ độ, thay vào đó là một thái độ nghiêm túc.

“Ba vợ, chỉ bằng vừa đi vừa nói nhé? Con vừa hay còn có những chuyện khác muốn thương lượng với ba”

Thời Văn Nghĩa bày ra bộ dạng của trưởng bối, kiên quyết không để cho khí thế của mình thua bất cứ ai: “Dắn đường”

Vì thế, Phong Thần Nam trước mặt của mọi người, đem ba vợ của mình dẫn vào trong phòng sách.

Nửa tiếng trôi qua rồi.

Hai người vẫn ở trong phòng sách đàm phán.

Toàn bộ người trong phòng khách đợi bắt đầu có chút căng thẳng.

Bé Năm nhướng cái cổ dài, gắt gao nhìn chăm chäm phía trên lầu, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu tò mò.

“Ây dà, mọi người nói xem, ba và ông ngoại sẽ nói những cái gì?”

Bé Lớn: “Đại khái là nói một chút về giao dịch kinh doanh”

Bé Hai: “Em nghĩ có lẽ là nói đến sính lễ.”

Bé Ba: “Cũng có khả năng là chơi cờ, một ván định thắng bại”

Bé Tư: “Lẽ nào không phải là nhượng đất đền bù, một người nhường một bước?”

Bé Năm: “Em cảm thấy bọn họ rất có khả năng đã bắt đầu đánh nhau rồi. Nghe nói ông ngoại khi còn trẻ cũng rất thích đánh nhau?”

Bé Sáu: “Dùng đồ ăn vặt lấy lòng ông ngoại tỷ lệ cũng rất lớn đó… ông ngoại lúc đó chẳng phải ăn một cái là hòa rồi sao.”

Bọn trẻ thảo luận xôn xao cả lên.

Thời Minh Triết nhìn về phía Thời Ngọc Diệp, nhìn cô đang ăn hạt dưa bình tĩnh xem phim, không cầm được mở miệng hỏi.

“Em lo lắng sao?”

“Lo lắng cho ai?”

“Giữa hai người bọn họ, em lo lắng cho ai hơn?”

Thời Ngọc Diệp nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Em không lo lắng cho ai cả”

“Vì sao? Bọn họ đối với em mà nói không quan trọng sao?”

“Hai người họ đều rất quan trọng như nhau.

Cho dù bọn họ thương lượng có ra kết quả gì, đều là người quan trọng nhất của em, đây là sự thực.

không thể thay đổi được, cho nên em không có cái gì để lo lắng cả”

Thời Minh Triết cứng họng.

Không hổ là cô gái quý giá mà bọn họ nâng trong tay.

Gặp bất cứ việc gì, đều có thể bình tĩnh thoải mái Không biết qua bao lâu, Thời Ngọc Diệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, thản nhiên nói: “Có lẽ sắp ra rồi”

Lời vừa mới nói xong, trên lầu liền truyền đến “Cùm cụp” tiếng mở cửa.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên, còn cho rằng sẽ nhìn thấy hai người đàn ông bị thương đi đến Ai ngờ Thời Văn Nghĩa vẻ mặt thân thiết tươi cười đi tới, tay khoác lên trên vai Phong Thần Nam vỗ vài cái.

“Vậy sau này Ngọc Điệp nhà ta giao cho con vậy, Thần Nam”

Yên tâm đi, ba vợ, con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy, tuyệt đối không phụ tâm ý của ba”

Thời Minh Triết và sau bọn trẻ nhìn bọn họ.

vừa nói vừa cười, bộ dạng quan hệ hòa hợp, thì trợn mắt há hốc mồm.

“Rốt cuộc chuyện gì có thể làm sắc mặt của ông ngoại biến nhanh như vậy?”

“Chúng ta rốt cuộc là đã bỏ lỡ cái gì rồi?”