Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 234




“Cho nên từ những đoạn ký ức ‘hồi phục” của Tô Cẩm Tú, những xem hung thủ giết người thật sự là chính bản thân cô ta sao?”

Thời Ngọc Diệp thử suy luận “Những ký ức được xây dựng của cô ta nhất định được sao chép trong trí nhớ của người quan sát ở nơi khác, vì vậy mới có thể khiến cho cô ta nhìn tất cả mọi chuyện từ góc nhìn thứ ba và lâm tưởng rằng mình nhìn thấy người khác đích thân giết chết Vinh Sở Triết”

Mà thậm chí dáng vẻ của hung thủ giết người đó cũng bị bóp méo thành gương mặt của Thời Ngọc Diệp, khiến Tô Cẩm Tú tin là thật.

Nhưng mặc dù bị tẩy não nhưng cơ thể vấn sẽ có ký ức Khi ngồi ôn lại những hình ảnh đó, sự sợ hãi và bất an mãnh liệt trong lòng Tô Cẩm Tú đều được đánh thức hoàn toàn và dẫn đến cô ta làm ra vẻ điên điên khùng khùng.

Tô Cẩm Tú luôn muốn tống Thời Ngọc Diệp vào trong tù.

Nhưng cô ta không biết rằng hung thủ giết người thật sự lại chính là bản thân cô ta.

Nói đến đây, Thời Ngọc Diệp không khỏi rời ánh mắt nhìn về phía Tân Gia Hưng.

“Người mua con chip này chính là người đàn ông mặc vest bấm ngón tay vừa nấy đúng, có đúng không?”

“Đúng vậy” Chỉ trong một giây đã nhớ ra.

“Có phải tên của ông ta là Cơ Tưởng Thừa đúng không?”

“Ặc ha ha ha… Rốt cuộc tôi có nên trả lời hay.

là không đây..”

Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt sốt sắng của Tân Gia Hưng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Phong Thành Nam đột nhiên đứng lên định đi ra ngoài cửa, nhưng đúng lúc đó anh lại bị Thời Ngọc Diệp kéo lại “Đã muộn như vậy rồi, anh còn định đi đâu?”

“Tôi muốn Tô Cẩm Tú phải trả cái giá lớn cho.

những chuyện mà bản thân cô ta làm ra”’ ây giờ chưa phải là lúc”

‘Lẽ nào còn muốn tiếp tục để cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”

Lúc này Phong Thành Nam đã đi đến sát biên giới của sự nổ tung tức giận, vì vậy anh khó có thể khống chế được cảm xúc và lý trí của mình và đặc biệt rất dễ kích động làm chuyện.

Tần Gia Hưng nghe thấy anh nói muốn đi tính sổ thì vội vàng đứng lên giúp cô khuyên nhủ anh.

“Anh Phong xin hãy bình tĩnh một chút, đừng quá kích động. Nếu như bây giờ anh muốn giao đồ ra, đừng nói là bên phía cảnh sát sẽ không tin anh mà có thể tôi cũng sẽ mất mạng mà chưa đến hai mươi tư giờ đồng hồ”

Trên thế giới này chỉ có tập đoàn K chúng ta mới có kỹ thuật dịch con chip này thành video, suy cho cùng lúc đầu nó cũng là món đồ mà bọn họ nghiên cứu ra Nhưng vấn đề năm ở chỗ nó cũng không được mọi người chấp nhận, các quốc gia đều nghiêm cấm sự tồn tại của thứ này.

Bởi vì nó vi phạm chủ nghĩa nhân đạo của con người, thậm chí còn có nguy hiểm huy diệt nhân loại Nếu như giao video phiên dịch ra cho bên phía cảnh sát xử lý cũng sẽ không được thừa nhận là có chứng cứ có thế tin được, ngược lại sẽ iết lộ thân phận của Tân Gia Hưng, gây ra phiên phức vô cùng lớn.

“Tô Cẩm Tú làm ra những chuyện này nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Phong Thành Nam à, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn”

Lời khuyên nhủ của Thời Ngọc Diệp đã khiến cho sự tức giận của Phong Thành Nam dần dần hồi phục trở lại “Được rồi”

Anh chỉ có thể nghe những lời nói này.

Bé Hai không kìm được mà chen vào hỏi Tân Gia Hưng.

“Liệu có còn cách nào có thể khiến cho bên phía cảnh sát thừa nhận những chứng cứ này không “Thừa nhận nó là chứng cứ mạnh mẽ? Vậy chỉ bằng chúng ta nghĩ cách khiến cho tên sát thủ đi tự thú thì còn có tác dụng hơn”

Mọi người đều trở nên yên lặng Khiến cho Tô Cẩm Tú đi đến đồn cảnh sát đầu thú?

Điều đó thật sự còn khó hơn cả lên trời Bé Ba bình thường không thích nói chuyện đột nhiên lên tiếng nói: “Cũng không phải là không có cách khiến cô ấy ra đầu thú, nhưng cần phải có thời gian để bố trí kế hoạch”

Nghe thấy bé Ba nói như vậy, mọi người bỗng nhiên lóe lên một tia sáng hy vọng Tân Gia Hưng líu lưỡi nói: “Haiz, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, mọi người suy nghĩ nghiêm túc vậy. Mọi người à, Cơ Tưởng Thừa không phải là người dễ chọc đến đâu..”

“Chúng ta sớm đã trở thành kẻ thù của ông ta rồi”

Vậy thì tiêu rồi”

Khóe môi Tần Gia Hưng giật giật.

Đột nhiên anh ta cảm thấy mình ở trong nơi này mới là nguy hiểm nhất “Ặc, vậy mọi người cứ từ từ bàn bạc thảo luận đị, tôi đi trước đây. Không cần tiễn tôi, tôi sẽ không bị lạc đường đâu. Bye!”

Loảng choảng!

“Ra ngoài, cút hết ra ngoài cho tôi! Tôi ghét nhất là tiêm!”

“Cẩm Tú à, con đừng như vậy… Chẳng phải con nói đau sao? Ngoan nào, đừng tức giận, để cho các sĩ tiêm một liều thuốc giảm đau đi. Như vậy con sẽ không cảm thấy đau nữa…”

“Ra ngoài! Cút hết đi…”

Từ khi tỉnh lại, tính cách nóng nảy của Cô Cẩm Tú càng trở nên nóng nảy gắt gỏng hơn.

Mỗi ngày cô ta đều phải chịu những con đau.

như kim châm muối xát truyền đến từ cột sống nên thường xuyên khó chịu đến nối hét lên ở trong phòng bệnh, ngay cả khả năng lăn lộn qua lại cô ta cũng không có, Cô ta nghĩ chân của mình đã bị phế rỉ Bà Tô thấy cô ta đau đớn như vậy thì đến tìm bác sĩ tiêm một liều thuốc giảm đau cho cô ta, nào ngờ vừa nhìn thấy kim tiêm tính cách của cô †a liền thay đổi nhanh chóng. Cô ta vừa kinh hãi vừa căm phẫn tức giận, tức giận không ngừng đập đồ, Dường như bác sĩ cảm thấy thần kinh của cô †a không được bình thường, vì vậy liền vội vàng bảo các y tá nam đi vào trong giữ người lại, cưỡng.

ép cô ta tiêm thuốc giảm đau.

“Buông ra! Các anh đi ra hết đi!”

“Tôi không muốn tiêm, tôi không muốn “Á Cô gái nằm trên giường bệnh hét lên tiếng kêu thảm thiết giống như trải qua sự giày vò hành hạ thê thảm, tê tâm liệt phế.

Khó khăn lắm những y tá của bác sĩ mới tiêm thuốc giảm đau xong.

Bà Tô đứng ở bên cạnh, khóc không thành tiếng Ông Tô ôm lấy bà Tô an ủi, vẻ mặt vô cùng bưồn bã.

Chưa được bao lâu, cuối cùng Tô Cẩm Tú cũng chìm vào trong giấc ngủ và cũng không ồn ào làm loạn nữa. Trong căn phòng trở nên yên Tĩnh.

Bác sĩ trao đổi đưa hai cụ già ra khỏi phòng bệnh, sau đó bàn bạc về tình hình bệnh.

“Thưa ông Tô, trước mắt về tình hình tinh thần của cô Tô rất bất lợi trong việc hồi phục cơ thể, hy vọng hai người cố gắng hết sức để cô ấ) giữ tâm trạng bình ổn”

“Chúng tôi cũng không rõ con bé bị làm sao nữa, từ nhỏ Cẩm Tú không phải là đứa trẻ sợ kim tiêm. Khi bị bệnh con bé cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc tiêm chích, đây là lân đầu tiên tôi thấy con bé sợ hãi như vậy…”

Bà Tô vừa nói vừa cầm tờ giấy che mặt khóc thút thít.

Ông Tô cố gắng hết sức để bản thân mình giữ được lý trí.

“Thưa bác sĩ, nếu như chúng tôi cố ý để cho.

con tiến hành phẫu thuật thì bên phía bệnh viện các anh có thể nắm chắc thành công được bao.

nhiêu?”

“Thưa ông Tô, thật ra bệnh viện chúng tôi không kiến nghị tiến hành cuộc phẫu thuật này.

Bệnh viện của chúng tôi không có bác sĩ giỏi nhất tương đương, cho dù giám đốc bệnh viện có ra tay thì cũng chỉ nắm chắc được một phần. Thật sự.. Hay là ông suy nghĩ lại một chút đi”

Ông Tô hiểu rất rõ ý của bác sĩ, nhưng ông ta cũng không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Thưa bác sĩ, xin các anh nhất định phải cứu lấy con gái của chúng tôi. Con bé còn có cả tiền đồ rất tốt ở phía trước, nếu như nó bị què thì nửa đời sau của nó chắc chắn tiêu đời rồi”

“Haiz, tôi kiến nghị hay là ông xem thử xem có cách nào mời được bác sĩ giỏi nhất đến đây không đi”

Bác sĩ thở dài một hơi, nói xong rồi quay người rời đi Bà Tô càng khóc lóc thương tâm hơn.

Nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ vừa nãy của con gái, trong lòng bà ta vô cùng đau đớn “Tại sao ông trở lại đối xử với con gái của chúng tôi như vậy… Rốt cuộc chúng tôi đã làm sao điều gì?”

Cảm xúc khó chịu của ông Tô nghẹn ở trong cổ họng, không thể nói lên lời.

“Ông à, chẳng phải ông nói đang liên hệ với người ở trong Hiệp hội Dược sĩ sao? Rốt cuộc đến khi nào mới có tin tức đây? Cứ tiếp tục thế này, e rằng con gái của chúng ta sắp bị điên đến nơi rồi.

Ông mau đi thúc giục bọn họ đi, con gái của chúng ta không thể đợi được nữa rồi.

‘Yêu cầu của bà Tô khiến cho ông Tô càng thêm bối rối phiền muộn trong lòng hơn.

“Tôi cũng muốn nhanh chóng tìm bác sĩ tốt, nhưng bên phía Hiệp hội Dược sĩ nói cần phải có thời gian để liên hệ”

“Rốt cuộc là người nào lại có tên tuổi lớn như.

vậy? Lẽ nào không thế dùng tiền để giải quyết sao: Trên toàn thế giới chỉ có duy nhất một dược sĩ được chứng nhận cấp SSS, đây cũng là người đứng đầu nhất. Lúc đầu người ta không muốn tìm người giúp tôi, nếu không phải tôi đã tốn biết bao nhiêu tiền để tạo quan hệ thì e rằng người ta cũng không thèm muốn liên lạc giúp tôi”

Ông Tô vừa nói xong, lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Ông ta liếc nhìn điện thoại, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng hy vọng.

“Bên phía Hiệp hội Dược sĩ có tin tức rồi”