Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 223




Tại buổi hòa nhạc từ thiện, các ký giả truyền thông ở khắp nơi, ánh đèn flash tập trung vào các minh tinh trên thảm đỏ. Đoàn người nối liền không dứt.

Khi Tô Cẩm Tú mặc chiếc váy lụa màu trắng đi ra, cô ta lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của các ký giả.

“Tô Cẩm Tú, xin hỏi có phải cô cãi nhau với thành viên khác trong đoàn nên mới rời công ty không?”

“Cô có lo lắng cho sự phát triển tương lai của mình không? Dù sao bây giờ cô không những đắc tội với công ty quản lý và các thành viên trong đoàn, mà còn đắc tội với cả Tập đoàn Phong thị..”

Đối mặt với những câu hỏi sắc bén này, Tô Cẩm Tú chỉ cười cười cho qua. Cô ta tạo dáng xinh đẹp trên thảm đỏ, thể hiện khí chất độ lượng, xinh đẹp động lòng người. Tách tách tách tách!

Các phóng viên thấy cô ta không nói gì nên cũng không tiếp tục hỏi nữa. Buổi hòa nhạc từ thiện hôm nay cũng phát sóng trực tiếp, mấy khán giả vốn không thích Tô Cẩm Tú thấy cô ta xuất hiện trên sóng trực tiếp thì lập tức bình luận trào phúng.

Người phụ nữ giả thanh cao, làm ra vẻ! Sao cô ta vẫn còn mặt mũi xuất hiện? Sự kiện của chúng ta có quy mô lớn cỡ này mà còn cần cô ta à?

Trong đống bình luận kia không phải hoàn toàn chỉ là những câu trào phúng. Thật ra còn có người thấy biểu hiện của Tô Cẩm Tú tốt nên cũng thay đổi cách nhìn nhận.

Tôi cảm thấy trạng thái của cô ấy rất tốt, dáng người cũng đẹp hơn trước.

Thật là hâm mộ ngực của cô ấy… Đột nhiên nhận ra giá trị nhan sắc của Tô Cẩm Tú, đúng là xinh đẹp:

Chị Văn đang ở phía sau nơm nớp lo sợ, sợ cô ta sẽ giống như trước kia thể hiện rõ cảm xúc sướng, vui, giận, buồn trên mặt. Cũng may hôm nay Tô Cẩm Tú không bị ảnh hưởng bởi ngôn luận. Chị Văn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù, cô ta mất trí nhớ nhưng càng khiến người ta lo hơn so với trước kia, cảm giác như thông minh hơn trước vậy.

“Cuối cùng cũng có hy vọng xuất hiện lại rồi.” Chị Văn thì thầm.

“Chị Văn, biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?”

Sau khi rời thảm đỏ, Tô Cẩm Tú hỏi người đại diện của mình với vẻ mặt tự tin.

“Biểu hiện không tệ, lát nữa lên sân khấu cũng phải giữ khí chất và thái độ như vậy, nhớ chưa. Nhớ cho kỹ, phải giữ tâm trạng và phong độ ổn. định. Khán giả muốn nhìn thấy phong phạm như vậy. Vất vả lắm chị mới tìm được cơ hội cho em xuất hiện lại, nhất định phải nắm cho chắc. Đừng để fan hâm mộ thất vọng về em lần nữa”.

Tô Cẩm Tú đáp lại một tiếng, nhưng khi cô ta tiến vào buổi hòa nhạc thì lại hết nhìn đông rồi nhìn tây..

“Chị Văn, chắc hôm qua người của chúng ta đã phát thiệp mời tới Tập đoàn Phong thị rồi phải không? Chị nói xem anh Thần Nam có tới không?”

“Cái gì? Em gửi thiệp mời cho Phong Thần Nam làm gì?”.

“Tôi mời anh ấy làm người đi cùng” Chị Văn giật nảy mình. Hôm qua, cô ta bận làm việc khác nên không biết Tô Cẩm Tú bảo nhân viên khác gửi thiệp mời cho anh. Lúc này, khi nghe cô ta nói như vậy, tim của chị Văn như muốn vỡ ra.

“Cẩm Tú, em điên rồi à? Không phải chị nói với em rồi sao, đừng đi trêu chọc người đàn ông kia nữa. Em làm như vậy là đang tự hủy hoại tương lai của mình đấy”

“Bây giờ chị mới nói thì thiệp mời đã được đưa đi rồi”

Mặt chị Văn lúc xanh lúc đỏ.

“Cẩm Tú, ba me em đã dặn đi dặn lại bảo chị tuyệt đối phải ngăn cấm việc em dính líu tới Phong Thần Nam. Bà cô tổ của tôi ơi, lần sau em đừng có làm chuyện này nữa. Được không?”

“Được rồi, được rồi!”

Tô Cẩm Tú thờ ở sờ lên sợi dây chuyền trên cổ, tiếp tục tỏ ra thành cao, nhã nhặn. Cô ta đã nhận được lời từ chối từ Tập đoàn Phong thị từ lâu, họ đã nhắn lại rằng Phong Thần Nam từ chối làm người đi cùng. Nhưng bọn họ không biết thiệp mời này của Tô Cẩm Tú có dụng ý khác. Cô ta chỉ cần anh có mặt là được.

Trong trường hợp này, dù đây là buổi hòa nhạc từ thiện, những người tới đây đều là người trong giới thượng lưu. Tất cả mọi người có thể mượn. cơ hội này để giao lưu với nhau.

Vì vậy, Phong Thần Nam nhất định sẽ không vắng mặt trong những sự kiện lớn như thế này. Nghĩ tới đây, Tô Cẩm Tú híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ mừng thầm. Ở ngoài cửa nơi tổ chức sự kiện, Hoắc Băng Tâm khoác tay Phong Thần Nam xuất hiện trên thảm đỏ đã thu hút rất nhiều người. “Là Tổng giám đốc Phong tới, còn có cả Hoắc Băng Tâm nữa”

“Tổng giám đốc Phong, cô Thời nhìn bên này đi, nhìn bên này đi!”

Phong Thần Nam và Hoắc Băng Tâm đứng thẳng người, ánh đèn flash chớp lên liên tục.

“Tách tách tách tách…

Hôm nay, Hoắc Băng Tâm mặc một chiếc sườn xám màu trắng, thiết kế hơi cách tân sang hiện đại một chút, trên cổ và tay đeo phụ kiện quý giá. Khí chất cao quý hoàn toàn khác biệt với bất cứ nữ minh tinh nào ở hiện trường.

Phong Thần Nam mặc một chiếc áo đuôi tôm màu xám đậm, khác hẳn với những bộ âu phục thường mặc. Trông anh có thêm vẻ cao quý và sang trọng, giống như một quý tộc.

“Trời ơi, khó trách trên internet ai ai cũng gọi cô ấy là chị gái tiên nữ, đẹp quá…”.

“Đúng là trai tài gái sắc!”

“Mau tranh thủ chụp thêm mấy tẩm đi, đêm nay lại có hotsearch rồi!”

Không chỉ phóng viên, thợ quay phim ở hiện trường nhao nhao cảm thán, các nhân viên công tác khác cũng bị vẻ đẹp của cô thu hút không rời mắt đi được. Sự kiện có quy mô lớn như hôm nay không bao giờ thiếu người đẹp, nhưng chỉ có mình Hoắc Băng Tâm là cô gái có sắc đẹp thu hút tất cả mọi người ở đây.

“Mợ Phong không làm minh tinh thì thật đáng tiếc…”

“Nếu công ty nào thành công ký được hợp đồng với cô ấy, chỉ nhận hợp đồng làm người phát ngôn thôi cũng mỏi tay”.

Cùng lúc đó, mọi người đang xem trực tiếp cũng bị cặp đôi Hoắc Băng Tâm và Phong Thần Nam xuất hiện thu hút. Thấy đôi trai tài gái sắc này đi cùng nhau, tất cả đều hưng phấn tặng một đống quà và lời khen.

“Ôi nữ thần của tôi! Khí chất của chị gái tiên nữ đúng là không ai so sánh được

Vừa mới bình luận là Tô Cẩm Tú xinh đẹp xong, giờ nhìn lại xem đâu mới là người xinh đẹp rạng ngời!

“Xin các vị đừng giết tôi!”. Hu hu hu! Chị gái thần tiên của tôi mới thật sự là người xinh đẹp đáng được thưởng thức. Khó tránh lại chiếm được trái tim của nam thần quốc dân Phong Thần Nam!

Hai người được yêu cầu đừng lại một lúc để mọi người chụp thêm mấy tấm ảnh. Mặt anh đột nhiên trầm xuống, lặng lẽ đứng trước mặt Hoắc Băng Tâm rồi nói với giọng điệu không vui: “Đây là vợ của tôi”

Các phóng viên: “..”.

“Bản thân tôi còn thấy ngắm không đủ, sao có thể để các người chụp thêm được!” .

Cả đám người: “..”.

Nghe giọng điệu này giống như đang bảo vệ động vật nhỏ vậy. Tính chiếm hữu của người đàn ông này đúng là không bình thường. Phong Thần Nam nói xong thì ôm Hoắc Băng Tâm vào lòng, đi thẳng vào trong hội trường mà không thèm quay đầu lại. Các ký giả truyền thông bị bỏ lại phía sau chỉ biết dở khóc dở cười.

Ngay cả Hoắc Băng Tâm cũng bị hành động này của anh làm cho vừa bực vừa buồn cười. Sau khi tiến vào hội trường, cả hai được nhân viên công tác dẫn tới chỗ ngồi đã được sắp xếp trước. Cô không nhịn được hỏi Phong Thần Nam.

“Sao anh lại ghen tuông với họ như vậy?”

“Ai anh cũng ghen hết” Phong Thần Nam về nh mặt hừ một tiếng. Anh lại bổ sung thêm: “Anh đột nhiên thấy hối hận khi đưa em tới đây”.

“Vì sao?”.

Phong Thần Nam nắm chặt tay Hoắc Băng Tâm, ánh mắt nhìn cô trở nên dịu dàng nói: “Bởi vì hôm nay em thật sự rất xinh đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm vậy. Anh ước gì giấu em tới một nơi người ta không nhìn thấy, chỉ một mình anh được ngắm thôi”.

“Thế thì anh biến em thành tiêu bản đi, sau đó xây cái bảo tàng để bảo quản em trong đó?

“Ừm, ý kiến này không tồi”

Hai vợ chồng đang nói tới một nửa thì có một người kêu lên: “Cô Thời?”.

Cả hai đồng thời quay đầu lại nhìn thì thấy một người mặc âu phục màu đen đi từ xa tới.

“Đạo diễn Phương?” Cô Thời, không ngờ lại gặp cô ở chỗ này. Chào cậu Phong, rất hân hạnh được gặp cậu”

Phong Thần Nam bắt tay đối phương chào hỏi lại, đang định quay đầu hỏi Hoắc Băng Tâm người đàn ông này là ai thì đạo diễn Phương lại nói tiếp.