Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 211




Lam Uông đứng sau Đại Bảo, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Anh ta làm bác sĩ chuyên khoa nội thần kinh được mấy năm rồi, còn từng được khen là bác sĩ trẻ tuổi có tiềm năng nhất, hầu như không có ca phẫu thuật nào mà anh ta thất bại.

Anh ta có thể kiểm soát tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật, chứ không thể kiểm soát thời gian của ca phẫu thuật.

Cái này giống như mục tiêu không thể đạt được vậy, hơn nữa không thể tùy tiện đặt cược tính. mạng của người khác được, dùng phương thức dễ dàng nhất để thực hiện phẫu thuật thành công.

Quá trình phẫu thuật vừa rồi có thể nói là vô cùng kinh ngạc. | Đừng nhìn đại ca tuổi còn nhỏ, tư duy logic kia căn bản không phải là thứ mà người bình thường có thể có được, nếu không cũng không thống trị toàn bộ bảng xếp hạng trên nền tảng giao lưu quốc tế.

Khi mọi người đang trao đổi về con chip, điện thoại di động của Lam Uông bỗng nhiên vang lên.

Anh ta cúi đầu mở ra xem, có rất nhiều người @ anh ta trong nhóm chat.

@Tự làm phiền mình, có phải cậu chết ở đâu rồi không? Mau mau gửi hình đại thần của chúng ta lên đi!

‘Mau đăng ảnh mau đăng ảnh! Tôi muốn thấy đại ca trong lòng tôi trông như thế nào!

“Tự làm phiền mình chẳng nhẽ kéo chân của đại ca xuống, bị đánh chết tươi rồi sao? Chưa chết thì ngoi lên đây chít một tiếng đi.

Mọi người trong nhóm chat đều đang quan tâm đến đại ca thần bí nhất giới y học rốt cuộc là thần thánh phương nào, Lam Uông đọc từng tin nhắn của bọn họ, trong lòng khổ không thể tả.

Anh ta muốn nói, nhưng lại không dám nha….

Nhìn đám người mê trai kia, nếu để bọn họ biết đại thần trong lòng mình là chỉ là một em bé bốn tuổi rưỡi, không phải sẽ khiến bọn họ thất vọng sao?

Việc khác không nói, Lam Uông sợ bị người ta cười nhạo hơn. Dù sao thì mặc kệ thế nào, anh ta cũng không nói với những người này. Lúc Lam Uông chuẩn bị cất di động đi, bỗng nhiên nghe thấy nội dung bọn họ nói chuyện.

“Anh đường đường là chuyên gia tẩy não Diễn Mạnh Tùng, ngay cả kỹ thuật này cũng làm khó anh, vậy trên thế giới này đoán rằng không ai có thể phá giải được” | Vẻ mặt của Diễn Mạnh Tùng lạnh nhạt: “Núi cao còn có núi cao hơn, hơn nữa tôi không phải là người xuất sắc nhất trong gia tộc.” | “Ừ, thấy rồi”.

Bị Phong Thần Nam tiện thể đâm chết mấy cái, khóe miệng Diễn Mạnh Tùng hơi giật.

Tay Lam Uông hơi run lên, không nhịn được ngắt lời: “Ngại quá, anh thật sự là chuyên gia tẩy não Diễn Mạnh Tùng sao?”

Diễn Mạnh Tùng nhìn anh ta, vẻ mặt bình tĩnh: “Có chuyện gì không?” “Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!”.

Trong lòng Lam Uông kích động đến nỗi chủ động tiến lên cầm tay anh ta: “Bác sĩ Diên, anh là một trong những đại thần mà tôi ngưỡng mộ đó! Không nghĩ tới hôm nay lại có may mắn được gặp mặt anh! Đây thật sự là may mắn của tôi!”

Anh ta tuyệt đối không ngờ rằng, người đàn ông trước mặt này nhìn qua có khuôn mặt tuấn tú, vậy mà lại là chuyên gia tẩy não, Diên, Mạnh, Tùng..

Hôm nay rốt cuộc anh ta chó ngáp phải ruồi như thế nào, vậy mà lại được gặp hai vị đại ca cấp bậc đỉnh cấp quốc tế cùng lúc.

Trời ạ, xem ra ngày anh ta thăng thiên cũng không xa rồi!

Đột nhiên có người từ đầu chui ra nhiệt tình chào hỏi, làm Diễn Mạnh Tùng cảm thấy hơi khó chịu, lúng túng tránh khỏi tay đối phương, lễ phép gật đầu.

Nhưng bé lớn lại nhìn dáng vẻ kích động của Lam Uông, khẽ lẩm bẩm một câu: “Vừa nãy sao lúc anh nhìn thấy tôi không nói mấy lời khen như vậy?”

“Ách, cái kia…” “Anh kỳ thi tuổi tác”. “Giờ anh nói có còn kịp không?”

Bé lớn ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng hừ lạnh, dáng vẻ kia giống y như đúc mấy đứa nhỏ giận dữ đòi tuyệt giao.

Lam Uông có nỗi khổ khó nói thành lời.

Vừa rồi anh ta vẫn còn chấn động, rất lâu mới chấp nhận chuyện đại ca thật sự là một đứa bé chưa đến năm tuổi,

“Đại ca, thực ra trong lòng tôi vô cùng kích động. Chỉ là vừa nãy tôi bị sốc, quên mất bày tỏ tâm trạng kích động ra ngoài. Hôm nay tôi có thể gặp được hai đại thần siêu cấp trong lòng, tôi thật sự cảm thấy cực kỳ vinh dự, mở mang tầm mắt!”

Không hổ là lâu la nhỏ tâng bóc hạng nhất. Lời này của Lam Uông khiến bé lớn hài lòng.

“Hôm nay biểu hiện của anh không tệ, nếu như lần sau lại có cơ hội, tôi cũng lại tìm anh, còn về tiền công phẫu thuật, lát nữa tôi về sẽ gọi cho anh. Hôm nay đến đây thôi.”

“Vâng, đại ca”.

Người bên ngoài nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, đang sử dụng cách nói cấp trên cấp dưới để nói chuyện với nhau, trong lòng cảm thấy vui mừng, không nỡ quấy rầy bọn họ.

Lúc gần đi Lam Uông còn muốn chụp chung một tấm ảnh với bé lớn và Diên Mạnh Tùng.

Dù sao cơ hội này khó có được, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Chỉ là bây giờ anh ta đang cảm thấy đau não, không biết có nên gửi ảnh chụp bé lớn vào trong nhóm chat không..

“Đại ca, người trong nhóm chat bảo tôi gửi hình của cậu cho bọn họ xem, cậu cảm thấy thế nào?”.

Bị hỏi vấn đề này, Thời Tử Long nhíu mày. “Anh cảm thấy đăng ảnh lên sẽ có người tin sao?” “Khó mà nói được.” “Vậy thì không cần thiết.” Lam Uông nhìn vẻ mặt coi nhẹ mọi việc kia, trong lòng chua xót. Đừng nhìn đứa bé này tuổi còn trẻ, thực ra cậu bé suy nghĩ rõ ràng hơn bất cứ ai. Càng là người có tài năng thiên bẩm, nội tâm càng cô đơn lạnh lẽo. Thực sự người đứng trên cao vô cùng lạnh lẽo. Không ai hiểu được nội tâm thật sự của những thiên tài này. Lam Uống âm thầm sinh ra cảm giác thông cảm, chỉ nghe bé lớn nhẹ giọng bổ sung thêm

câu.

“Đợi thêm mấy năm nữa tôi lớn rồi sẽ công khai, bây giờ công khai chỉ mang đến dư luận và tranh luận mà thôi, thật sự không cần thiết.”

Trong lòng Lam Uông ha ha cười, thầm nghĩ cho dù mấy năm nữa đại ca công khai ra, đến lúc đó tuổi cũng bằng học sinh tiểu học, lúc đó dân chúng không tranh luận sao?

Đương nhiên, những lời này anh ta không dám nói.

“Đại ca cậu tương lai xán lạn, muốn không khai lúc nào thì công khai lúc đó đi! Dù sao tôi vẫn luôn ủng hộ cậu!” | “Chuyện hôm nay đến đây giúp tôi không được nói cho ai biết, nếu không rất có thể ảnh hưởng đến tính mạng của anh”

“Được được được, lão đại cậu yên tâm, tôi một chữ cũng không nói ra!” Lam Uông cuối cùng cũng rời đi.

Phong Thần Nam cũng đưa Thời Ngọc Diệp và bé lớn Thời Tử Long về nhà, cũng mang con chip vừa lấy được trong đầu Tô Cẩm Tú về cho bé hại nghiên cứu.

Sau khi Diên Mạnh Tùng đưa bọn họ đi, Lâm Bảo Tâm bỗng nhiên đưa điện thoại di động cho anh ta, đè thấp giọng.

“Cậu chủ, có người gọi cho anh, là số lạ, không tra ra được IP”.

Anh ta cay mày, nhận điện thoại đi động đặt trên tai, một giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông từ trong ống nghe truyền đến.

“Diện Mạnh Tùng, tôi biết cậu tìm tôi rất lâu”. Vẻ mặt Diễn Mạnh Tùng cứng đờ: “Cơ Tưởng Thừa?” “Không tệ, cậu thật sự là đứa nhóc thông minh, khó trách gia tộc lại coi trọng cậu như vậy” Diễn Mạnh Tùng cũng không biết sao mình lại đoán được, hoàn toàn dựa vào trực giác.

Giọng người đàn ông này anh ta đã nghe qua ở đâu đó, thế nhưng căn bản không nhớ ra được.

“Ông tìm tôi có chuyện gì?” “Chúng ta nói về chuyện hợp tác đi, cậu cảm thấy thế nào?” Diễn Mạnh Tùng nhíu mày chặt hơn. “Nói chuyện hợp tác gì?”

“Cậu giết Tô Cẩm Tú, tôi có thể giúp cậu hoàn thành một số việc mà cậu muốn làm, ví dụ như giết chết Phong Thần Nam”

“Tôi không muốn muốn giết chết Phong Thần Nam”

“Ồ? Không có sao? Lẽ nào cậu không chút hâm mộ khi nhìn cậu ta và Thời Ngọc Diệp đứng cạnh nhau sao?”

Người đàn ông trong điện thoại, nói chuyện vô cùng tự tin, nắm rất rõ ràng chuyện của Diên Mạnh Tùng, rõ ràng không tận mắt nhìn anh ta, nhưng lại có thể cảm nhận được đối phương đang run rẩy.