Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 204




Thình thịch! “Ung ục!

“Chuyện gì thế? Sao tôi lại ở trong nước thế? Chủ tịch Phong, Chủ tịch Phong tôi sai rồi!”

Đằng Dạ Hiên bị vệ sĩ đưa đi, bị ném vào trong hồ bơi ở biệt thự của Phong Thần Nam, lúc này anh ta mới trở nên tỉnh táo. .

Phong Thần Nam nhìn sắc mặt của người ở trong hồ bơi cũng không còn đỏ nữa rồi mới hài lòng gật đầu nói: “Đi uống thuốc giải đi, sau đó cho người canh gác xung quanh biệt thự, nếu có người đến gần hãy lập tức báo cảnh sát”. “Chủ tịch Phong, sao chúng ta lại đến biệt thự rồi.”

Đằng Tử Hiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Phong Thần Nam đã quay người đi vào trong biệt thự rồi.

Trong nhà, Hoắc Băng Tâm dẫn theo hai sư huynh đi đến, vừa nhìn thấy Tô Cẩm Tú thì ánh mắt của cô đã lập tức trở nên tối sầm đi.

Phong Thần Nam đi đến bên cạnh cô và nói với biểu cảm rất nghiêm túc: “Thấy chưa? Anh cảm thấy cô trùng rất có khả năng ở trên người cô ta.”

Hoắc Băng Tâm trả lời một cách bình tĩnh: Nhìn thấy rồi, vả lại cổ mẫu chắc cũng ở trên người cô ta”

Thôi Học Phổ và Trần Quang Đạo nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người mà cảm thấy rất khó hiểu, khiến họ lập tức chú ý đến.

Bên cảnh sát vẫn chưa có hành động gì cả, họ vẫn chưa bàn bạc cách giải quyết thì người mang trong mình cổ mẫu đã chủ động đưa thân. đến rồi sao?

Thật là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn chút công sức.

Nhưng như thế lại càng đáng nghi hơn nữa.

“Tiểu sư muội, hai người làm cách nào nhận ra thế? Hai người biết người phụ nữ này sao? Nếu như đã biết trong cơ thể cô ta có cổ mẫu vậy chúng ta có cần báo cảnh sát trước không, sau đó mới thông báo cho người của bên bệnh viện?” .

Hoắc Băng Tâm và Phong Thần Nam nhìn nhau một cái rồi nói: “Không được báo cảnh sát, lỡ như kinh động đến người đứng sau thì chúng ta muốn lấy cổ mẫu ra sẽ khó hơn lên trời đấy” .

“Thể hai người có chắc chắn trong người cô ta có cổ mẫu không?”

Phong Thần Nam giải thích một cách đơn giản: “Thứ nhất bởi vì loại cổ này lan truyền cổ độc thông qua việc nảy sinh quan hệ, thứ hai hôm nay đối phương đã sắp xếp người đặt bẫy tôi nên tôi dám chắc chắn trên người cô ta có cổ độc”.

Lúc này hai vị sư huynh mới hiểu ra mọi chuyện.

“Ý anh nói đối phương cố tình dụ dỗ anh để anh rơi vào bẫy và mượn cơ hội này phát tán cổ độc lên người anh sao?”

Phong Thần Nam cảm thấy rất khó tin. Trần Quang Đạo cũng vô cùng kinh ngạc.

“Lẽ nào cổ độc lần này là âm mưu của người đứng sau muốn nhắm vào anh sao!” .

Hoắc Băng Tâm lạnh lùng trả lời: “Không, chính xác mà nói thì âm mưu lần này nhắm vào tôi và anh ấy

Hai vị sư huynh hít một hơi thật sâu. Thôi Học Phổ sau khi bình tĩnh lại mới nói: “Xem ra chúng ta đã bị cuốn vào âm mưu do đối phương vạch sẵn và trở thành những con cờ rồi”

Xem ra toàn bộ những người bị cuốn vào đều chỉ là trùng hợp mà thôi, đây mới chính là điều đáng sợ nhất, người có thể sắp xếp mọi thứ một cách xuất quỷ nhập thần như thế rốt cuộc có lại lịch như thế nào đây?

“Cho dù có như thế nào thì hai vị sư huynh, sau đêm nay hai người hãy nhanh chóng mua vé máy bay trở về đi, tôi không hy vọng chuyện này làm liên lụy đến hai người” .

Hoắc Băng Tâm nghĩ đến việc trước kia Phó Uyển Hận và Mẫn Tuyết Nguyệt vì cô mà bị liên lụy, còn bị Tiểu Xiển hạ độc nữa, mặc dù đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng khiến cô cảm thấy vô cùng áy náy..

Bây giờ cô thật sự không muốn nhìn thấy hai sư huynh của mình cũng gặp nguy hiểm.

Thôi Học Phổ nhanh chóng đồng ý. “Không cần phải lo lắng, chỉ cần giải quyết dứt điểm nguy cơ của cổ độc thì chúng tôi sẽ lập tức quay về”.

“Đừng chậm trễ nữa, tiểu sư muội, chúng ta hãy mau chóng bắt đầu thôi, hãy nói xem em định làm thế nào để lấy cổ mẫu ra? Còn nữa, sao em. dám chắc chắn trong người cô ta có cổ mẫu?”

Trần Quang Đạo vừa hỏi thì Hoắc Băng Tâm đã lặng lẽ nâng cái chai trong tay mình lên.

Mọi người nhìn thấy trong chai có một con cổ trùng lớn không ngừng cử động như thể muốn thoát ra khỏi cái chai, trước đó trong bệnh viện con cổ trùng này rất hiền lành, hoàn toàn không thấy bộ dạng hung bạo chút nào.

“Một khi cổ trùng đến gần với cổ mẫu sẽ cảm thấy kích động bất an, thời gian dài sẽ trở nên hung bạo vì vậy tôi dám khẳng định trong người Tô Cẩm Tú có cổ mẫu”.

Lúc này mọi người mới hiểu ra. Phong Thần Nam chau mày lại: “Em có tự tin lấy cổ mẫu ra không?”

“Năm mươi năm mươi”. Cô trả lời một cách thành thật.

“Bây giờ Tô Cẩm Tú bị đánh thuốc mê vẫn chưa tỉnh lại, tới khi cô ta tỉnh táo e là sẽ bị cổ mẫu trong bụng hành hạ đến mức chết đi sống lại, cùng với sự biến hóa, sự hung tàn của cổ trùng cũng sẽ dần tăng lên, thậm chí cổ mẫu còn rất có thể sẽ bào mòn nội tạng của cô ta, trong quá trình lấy cổ mẫu ra thì cô ta có thể tử vong bất cứ lúc nào, cho dù có thành công lấy ra thì e rằng tuổi thọ cũng khó kéo dài”

“Nếu không cứu cô ta sẽ như thế nào?”.

“Một khi cô ta bị cổ mẫu phản công thì sức mạnh của cổ mẫu sẽ trở nên mạnh mẽ, tới lúc đó tốc độ sinh trưởng sẽ được đẩy nhanh hơn nữa, có thể đến em cũng không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt được nó”

Mọi người đều trở nên yên lặng. Chuyện này có độ khó rất cao.

Hoắc Băng Tâm nhìn Phong Thần Nam và hỏi một cách nghiêm túc: “Phong Thần Nam, anh có hy vọng em cứu cô ta không?”.

“Anh sẽ không can thiệp đến quyết định của em, sự sống chết của cô ta không có liên quan đến anh, anh chỉ để tâm đến việc liệu em có gặp nguy hiểm hay không thôi”.

Hoắc Băng Tâm cố tình trêu ghẹo: “Dù sao cô ta cũng từng là nữ thần. trong lòng của anh, lỡ như em không thể cứu sống cô ta thì anh có oán hận em không?”

Khuôn mặt Phong Thần Nam đột nhiên trở nên tối sầm lại khi bị nghe nhắc đến chuyện cũ hồi đó.

Nữ thần trong lòng ư? “Nữ thần trong lòng anh chỉ có một mình em thôi.”

Cô cười khúc khích vài tiếng rồi lại cố tình ghẹo anh: “Dù sao cũng là tình cũ của anh, anh làm thế xem ra hơi vô tình rồi đấy.”

Hai chữ tình cũ giống như đã đụng chạm đến giới hạn của Phong Thần Nam, sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại và tỏ vẻ khó chịu.

“Ai nói anh và cô ta từng yêu nhau chứ?”

“Mọi người ai cũng nói như thế? “Những lời đồn đại mà em cũng tin sao?” Anh cảm thấy gân xanh trên trán mình sắp nổ tung rồi.

Hoắc Băng Tâm bị bộ dạng tức giận của anh dọa cho và bất ngờ hỏi: “Anh không có hẹn hò với cô ta sao?”

Anh quả quyết khẳng định. Hoắc Băng Tâm càng cảm thấy kinh ngạc hơn nữa.

Thật là kỳ lạ mà, năm đó cô nhớ khi mình vừa mới gả vào nhà họ Phong thì mẹ Phong luôn rất thích so sánh giữa cô và Tô Cẩm Tú, còn nói đứa con dâu bà ưng ý nhất chính là Tô Cẩm Tú.

Khi đó, Tô Cẩm Tú cũng thường xuyên lấy thân phận này mang đi tuyên truyền khắp nơi, như thể sợ người khác không biết mình từng hẹn hò với Phong Thần Nam vậy.

Thế mà bây giờ Phong Thần Nam lại đánh chết cũng không đồng ý thừa nhận mối quan hệ này sao?

“Anh chưa bao giờ chính miệng thừa nhận chuyện này nên tất nhiên không phải là sự thật rồi”.

Phong Thần Nam nghiêm túc giải thích mọi chuyện, Hoắc Băng Tâm nhìn ánh mắt có chút oan ức của anh khiến cô cũng tin tưởng rồi.

Anh và Tô Cẩm Tú rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến lời khai của hai người có sự tương phản lớn như thế chứ?

“Khụ khụ, tôi nói chứ, hai người…chuyện riêng tư có thể đợi mọi chuyện kết thúc rồi mới nói tiếp không? Điều quan trọng bây giờ là phải cứu người trước đã”.

Trần Đạo Quang bất giác mở miệng cắt ngang khiến Hoắc Băng Tâm có chút ngượng ngùng định thần lại và khôi phục trạng thái nghiêm túc thường ngày.

“Được, thế bây giờ phải hành động ngay nhưng lần này một mình tôi ở lại là được rồi, mọi người hãy ra ngoài đợi đi”

Phòng khách.

Từ khi bị đuổi ra bên ngoài tới bây giờ, Trần Quang Đạo ngồi trò chuyện với Thôi Học Phổ đã gần một tiếng đồng hồ rồi.

“Tiểu sư muội thật là có nghĩa khí đấy, đối mặt với tình địch cũng đồng ý cứu người, nếu đổi lại là tôi thì có thể đã giả vờ run tay và dùng con dao phẫu thuật cắt đứt ruột tim gan gì gì đó hết”

“Tiểu sư muội không phải con người như thế đâu”.

Thôi Học Phổ cố nén sự khó chịu trong lòng lại: “Cô ấy làm như thế không phải vì người phụ nữ kia đâu mà là vì không muốn người dân Thành phố Hải Phòng bị cổ trùng hãm hại nữa”

“Cũng đúng… Ôi, tiểu sư muội ra rồi kìa!”

Trần Quang Đạo nói xong, những người trong phòng khách đều quay đầu qua nhìn thì thấy Hoắc Băng Tâm bước ra từ căn phòng, mặc dù đã cởi bao tay ra rồi nhưng cánh tay và trên quần áo vẫn dính không ít vết máu.

Bộ dạng này đột nhiên khiến Trần Quang Đạo liên tưởng đến những tên hung thủ giết người trong những bộ phim truyền hình.

Anh ta bất giác nuốt ực miếng nước bọt. “Tiểu sư muội… em, đừng nói em đã giết người rồi chứ?”