Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 190




Ánh nắng ban mai vàng như mật, nhảy nhót xuyên qua ô cửa kính, chiếu lên khuôn mặt còn đang say ngủ, nhẹ nhàng gọi con người ta tỉnh dậy.

Khi Thời Ngọc Diệp mở mắt ra, đã thấy một khuôn mặt tuấn tú và đẹp trai hiện ra, hơi thở của người đàn ông quen thuộc phả qua đầu mũi cô. Và phản ứng đầu tiên của cô là sững sờ trong vài giây. Cô không phải là ngủ quên mất trên bàn làm việc hay sao? Làm thế nào mà cô lại ở trên giường rồi.

Thời Ngọc Diệp liếc nhìn xuống dưới một chút, phát hiện quần áo cô vẫn đang mặc trên người, chỉ khác là cô đang gối trên tay Phong Thần Nam, và được anh ôm vào lòng. Anh ngủ cả đêm trong tư thế này thì liệu cánh tay còn dùng được nữa không? Phong Thần Nam không phải là đang giả vờ ngủ đúng không?

Sau khi duy nghĩ linh tinh một hồi, Thời Ngọc Diệp đang muốn cách gạt cánh tay của Phong Thần Nam ra để đi xuống giường rửa mặt. Thì đột nhiên, người đàn ông nằm bên cạnh từ từ mở mắt. Dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê lại thêm chút nam tính của anh thực sự rất quyến rũ. Anh nhìn thấy Thời Ngọc Diệp đã tỉnh tỉnh lại, yết hầu liền chuyển động, giọng khàn khàn hỏi: “Sao em không ngủ thêm một chút nữa?”

Giọng nói trầm ấm từ tính này thực sự khiến con người ta phải suy nghĩ miên man.

Thời Ngọc Diệp nhìn đi chỗ khác một cách mất tự nhiên, và tùy tiện kiếm một cái cớ nói: “Do em đói”

“Vậy anh sẽ làm bữa sáng cho em”.

Phong Thần Nam nói xong thì vẫn dây dưa không rời đi, thậm chí còn ôm cô chặt hơn.

“Không phải anh nói là muốn làm bữa sáng cho em?”. “Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm em một lát, đây là cơ hội hiếm có”

Tại của Thời Ngọc Diệp ngay lập tức đỏ bừng. Chóp mũi cô áp vào lồng ngực vững chãi của anh, hơi thở thơm mát tự nhiên ấy luôn khiến người ta muốn lại gần, nhưng khuôn mặt và khí chất thường ngày của người đàn ông này lại hoàn toàn trái ngược. Điều này khiến bất kỳ ai. muốn tiếp cận nhưng cũng lại không dám đến gần.

Chẳng trách cô từng nghe nói người đàn ông mà nhiều phụ nữ mơ ước lấy làm chồng chính là Phong Thần Nam. Dáng người anh ta quả thực rất tốt. Thân hình rắn chắc, cánh tay cơ bắp, dù là sức hút của bạn trai hay sức hút của người chồng thì anh đều đạt đến cấp cao nhất. Trước đây có người nói tìm đàn ông thì phải chọn người mông cong một chút thì mới hạnh phúc…

“Khụ” Cô thấy mình đã nghĩ đến một số cảnh không nên có, liền nhanh chóng ho khan cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, liền bị Phong Thần Nam bắt được.

“Em đang nghĩ gì đó?”

“Em đang nghĩ, nếu anh ở thời cổ đại thì liệu có bị gọi là hồng nhan họa thủy hay không?”

“Cái đầu này của em, rốt cuộc là mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì vậy?”

“Nghĩ đến anh đó.”

“…” Lần này đến lượt Phong Thần Nam kinh ngạc, khóe miệng không khỏi nhếch lên, ngập tràn ý cười.

“Nói lại lần nữa xem?”

Thời Ngọc Diệp cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được và vội vàng đẩy anh ra xa và bỏ trốn.

Sau khi rửa mặt đánh răng sạch sẽ, Phong Thần Nam thực sự đi nấu bữa sáng bổ dưỡng cho cô và các con, gần đây sau khi được bé tư Thời Đằng Kỳ hướng dẫn, tài nấu nướng của anh có thể cạnh tranh với nhà hàng năm sao rồi.

Thời Ngôn Mặc cuối cùng cũng đã kết thúc kỳ nghỉ siêu cấp vô địch dài trong vòng hai ngày và trở lại làm việc. Cuối cùng cũng có cơ hội tốt để gia đình cùng nhau ngồi ăn sáng, Phong Thần Nam tâm trạng cũng thoải mái.

Không lâu sau khi ngồi xuống, bé nằm Thời Hoàng Anh nhướng mày hỏi:

“Mẹ, vừa rồi chúng con có thấy hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng ngủ chính?”

Thời Ngọc Diệp nói: “Khụ, không có gì”. Phong Thần Nam: “Chà chà, quả thực là có chuyện như vậy”. Thời Ngọc Diệp trừng mắt nhìn anh: “Câm miệng, đừng dạy hư con.”

“Từ nhỏ phải học quan hệ giữa hai giới, nếu không sau này sẽ không lấy được vợ”

“Các con trai của mình đều ngoan ngoãn, tài giỏi như vậy, không phải lo lắng chuyện không lấy được vợ”

“Chuyện này cũng thật khó nói, nếu chúng không thích phụ nữ thì sao?”

Thời Ngọc Diệp: “…” Mấy đứa trẻ: “…”

Đây có thực sự là ba của chúng hay không? Đột nhiên trong lòng chúng một sự thôi thúc muốn ném anh ra ngoài.

Sau khi ăn sáng, Thời Ngọc Diệp trở về phòng tiếp tục nghiên cứu về trùng cổ, Phong Thần Nam đưa sáu đứa con trai của mình vào phòng để họp gia đình.

“Ba đã đặt mua một bộ đồ trang sức và nó sẽ đến trong vài ngày tới. Các con nghĩ mình nên dùng cách gì để khiến mẹ cảm thấy bất ngờ?”

“Đây là cầu hôn sao?” Bé sáu Thời Trach Minh mở to mắt hỏi. Anh vuốt cằm, trầm ngâm. “Cầu hôn? Đó có vẻ là một ý kiến hay”

Dù kết hôn nhiều năm nhưng anh chưa bao giờ chính thức ngỏ lời cầu hôn, lúc đó anh nghĩ đó chỉ là cuộc hôn nhân chính trị, tiệc cưới cũng chỉ để mời gia đình, họ hàng hai bên dùng bữa. Đó không phải là một đám cưới quy mô lớn. Đây là một sự tiếc nuối không hề nhỏ đối với Phong Thần Nam. Sẽ thật tuyệt nếu có thể làm gì đó để bù đắp cho buổi cầu hôn. và đám cưới.

Những đứa trẻ có thể thấy rằng ba muốn hàn gắn mối quan hệ với mẹ thì đều rất vui cho chúng nên đã tham gia vào đội hình thảo luận một cách rất nhiệt tình. “Nếu như thế này thì sao, chúng ta.”

Trong nhiều ngày liên tiếp, Thời Ngọc Diệp đã vật lộn với những con trùng cổ ở tại nhà.

Tại bệnh viện, sau khi hơn chục bệnh nhân tỉnh lại, quả thực họ đã được phục hồi sức khỏe sau khi khám chi tiết, nhưng sau khi xuất viện, tất cả đều bị cảnh sát mời lên để điều tra. Vì vậy, không mất nhiều thời gian để cuối cùng nhận được tin tức mới nhất.

Khi nhận được tin tức từ Hà Tuấn Trạch, cũng là lúc Thời Ngọc Diệp tình cờ gọi điện để hỏi thăm đến tiến độ.

“Đàn em, manh mối mới đã xuất hiện, hiện tại cảnh sát đã tới bắt người.”

“Như vậy thì tốt quá. Có vẻ như trùng cổ do cô làm ra không cần dùng đến nữa.

Hà Tuấn Trạch lóng ngóng nghe điện thoại: “Tuy nhiên, hôm nay có thêm nhiều bên nhân nhập viện. Việc nhập viện này đã làm nhiều người băn khoăn. Anh sợ rằng tin tức không còn được che đậy nữa, và tin tức đã bị lan truyền.”

Thời Ngọc Diệp sửng sốt. “Tình hình hiện nay sao rồi?”

“Chúng ta vẫn nên gặp nhau ở bệnh viện rồi nói chuyện”

Thời Ngọc Diệp nói một câu đồng ý, và sau khi cúp điện thoại. Ngay sau đó cô đã yêu cầu Vân Mặc Tích đưa cô đến bệnh viện.

Phong Thần Nam do chuyện gần đây nên làm chậm trễ nhiều việc của công ty, hôm nay anh đành phải đi làm nên không theo cô đến bệnh viện, nhưng qua điện thoại, không thể không khuyên cô đi bệnh viện cẩn thận một chút. “Hãy coi chừng tên đàn anh của em trong mọi chuyện. Anh sẽ đến gặp em sau khi giải quyết xong công việc của công ty.”

“Em sẽ chú ý. Anh đi làm việc tốt, đừng lo lắng cho em, em sẽ không sao đâu, còn Vân Mặc Tích và bọn họ ở đó”.

Đã lâu cô không đưa vệ sĩ ra ngoài, và Thời Ngọc Diệp chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý khi cô đến bệnh viện cho mà xem.

Vừa bước vào cổng bệnh viện, cô đã thấy nhân viên y tế đều đang loạn cào cào, ai cũng mặc đầy đủ đồ bảo hộ, dựng vội khu cách ly tạm thời rồi vội vàng đưa bệnh nhân từ xe cấp cứu vào viện cấp cứu. Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, như thể một thảm họa lớn nào đó đã vừa xảy ra, từng người từng người một kéo đến càng đông. Khi những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, họ đều sợ hãi chạy sang một bên. Có một nỗi sợ vô hình đang ẩn nấp trong dư luận xì xào..

“Con mẹ nó, tại sao tất cả họ đều chảy máu từ bảy lỗ?”

“Thật kinh khủng, nó không phải là bệnh truyền nhiễm gì chứ?”

“Nhất định là phải rồi, chắc chắn đấy! Mau lên, đừng trực tiếp nhìn bọn họ, chúng ta cũng bị lây nhiễm sẽ không tốt.”

“Mau đăng lên mạng, để tối nay người trong thành phố mua vé tàu rồi trốn đi các thành phố khác!”

Thời Ngọc Diệp trong lòng cảm thấy khó chịu khi chứng kiến cảnh tượng hoảng loạn khắp nơi trong bệnh viện. Đây là lần đầu tiên Vân Mặc Tích nhìn thấy tình trạng của những bệnh nhân đó và ngạc nhiên hỏi: “Cô chủ, tình huống này là gì vậy? Có vẻ nguy hiểm, chúng ta tránh đi trước đi nhé?”

“Không cần, anh có thể ở bên ngoài chờ tôi, tôi chỉ cần tự mình đi vào là được rồi.” Nói xong, cô trực tiếp xoay người đi về hướng phòng cấp cứu.

Tất cả những người xung quanh khi thấy cô không chút trang bị mà lại dám xông vào bên trong thì đều mặt vui trắng bệch, vô cùng kinh ngạc.

“Không phải chứ? Cô gái kia là đang tự tìm cái chết hay sao?”