Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 168




Cô gái trẻ ngồi ở hàng ghế đầu nghe thấy điều này còn tưởng là trẻ con khoe khoang, nhưng khi quay đầu lại và nhìn thấy cậu bé gương mặt đẹp như tượng tạc, đáng yêu vô cùng, lập tức vui vẻ nói.

“Thật sao? Vậy em tên là gì?”. “Hì hì, tên là Thời Hoàng Anh, là Hoàng Anh nha”

“Ừm, hahaha, em thật đáng yêu!”

“Chị cũng rất xinh đẹp, không hổ là fan hâm mộ của cậu nhỏ”

Khi Bé Lớn cùng với mấy đứa bé khác dời tầm mắt khỏi sân khấu, mới phát hiện ra Bé Năm đang ngồi gần một chị gái ở hàng ghế trước, hai người họ đang nói chuyện rất vui vẻ.

Vẻ ngoài đó giống như một phiên bản thu nhỏ của Thời Ngôn Mặc, mị lực toát ra từ trong xương tủy, đến chỗ nào cũng có thể thân thiết với mọi người. Năm đứa bé còn lại lắc đầu thở dài: Thằng nhóc này tinh ranh quá.

Thời Ngọc Diệp cảm thấy có rất nhiều tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi quay đầu lại nhìn, vô tình bắt gặp ánh mắt của Tô Cẩm Tú.

Trên mặt đối phương tràn đầy ghen tị và hận thù.

Thời Ngọc Diệp không khỏi cau mày, sau đó liền thấy Tô Cẩm Tú dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn quanh bốn phía, cũng không có phát hiện thêm. gì liền dời tầm mắt về phía sân khấu.

Mẫn Tuyết Nguyệt nhận thấy hành động của Thời Ngọc Diệp, liền quan tâm hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

“Tớ cảm thấy có người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình”

“Ý cậu là Tô Cẩm Tú à?”. “Không, còn có những người khác nữa.”

“Chắc là fan rồi, nơi này nhiều người. Với độ nổi tiếng không nhỏ của cậu, khó tránh khỏi những lúc có cảm giác như vậy.”

Mẫn Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng an ủi, Thời Ngọc Diệp cũng không nhắc lại nữa.

Trực giác của mình, Thời Ngọc Diệp lại cho rằng người âm thầm nhìn chằm chằm chỉ sợ là người đứng phía sau âm thầm ra tay mà Diện Mạnh Tùng đã nói.

Thời Ngọc Diệp không lo lắng cho chính mình mà lo lắng đối phương sẽ ra tay ở nơi này, khiến những người vô tội bị thương.

Hy vọng những suy nghĩ này chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Thời Ngôn Mặc trên sân khấu rất chuyên nghiệp, bộ đồ của Phó Uyển. Hân kết hợp các yếu tố cổ điển phương Tây, khiến anh ta trông như một chàng hoàng tử quyến rũ trong truyện cổ tích.

Người trên khán đài hai mắt sáng ngời, trong phòng truyền hình trực tiếp khó tránh khỏi những bình luận khen ngợi không ngừng.

Tô Cẩm Tú vốn là tâm trạng không tốt, cô ta đối với những cuộc thi như vậy một hứng thú cũng không có cho nên khó tránh khỏi cảm giác buồn chán, nhưng sau khi Thời Ngôn Mặc xuất hiện trên sân khấu, cô ta liền nhịn không được mà liếc nhìn vài lần, ánh mắt không khỏi sáng lên.

“Chị Văn, vua màn ảnh này, người này chỉ có cách nào để liên lạc với anh ta được không?”

“Cái gì? Em muốn làm quen với anh ta?”

“Em vừa mới nghĩ, nếu như không thể tiến quân vào giới thời trang, có thể thử qua mảng phim điện ảnh thử xem sao?”

Chị Văn nghe vậy không khỏi kinh ngạc vài giây, còn thật sự suy nghĩ về chủ ý này nhưng ngoài mặt vẫn còn chút do dự.

“Cách này cũng không tồi, nhưng đó không phải là nơi có thể vào dễ dàng như em nghĩ. Hơn nữa yêu cầu của bọn họ cũng rất cao, cũng không nhất định phải xuất thân từ diễn viên dù có giá trị nhan sắc cao tới đâu bọn họ cũng không cần.

“Chuyện này không phải đơn giản rồi sao” Tô Cẩm Tú bất mãn nói, ánh mắt tập trung về phía người đàn ông ở trên sân khấu: “Thứ em thiểu lúc này không phải là thực lực, mà là cơ hội. Chỉ cần có thể tìm được người tạo cơ hội giúp em mở đường cũng sẽ không cần ở lại đây tiếp tục bị người khác khinh thường.”

Khi biết Thời Ngọc Diệp chính là Wy, cô ta đã quyết định từ bỏ không tiến quân vào giới người mẫu nữa, cô ta không muốn phát triển trong cùng một lĩnh vực với người mình ghét.

Hơn nữa, trong mắt Phong Thần Nam vĩnh viễn chỉ có Thời Ngọc Diệp, nơi cô ta đứng nhất định phải có ánh đèn sân khấu chiếu tới cùng với những tiếng reo hò cổ vũ..

Tô Cẩm Tú đã nếm qua nhiều đau khổ như vậy cho nên tính tình rất thất thường. Bởi vậy, kế hoạch hiện tại của cô ta chính là chuyển hướng sang những ngành khác, những lĩnh vực mà Thời Ngọc Diệp không thể chạm vào, đặt chân lên đỉnh cao, sau đó quay trở về giẫm Thời Diệp Ngọc dưới lòng bàn chân.

Tại khách quý, Tô Cẩm Tú nén giọng thông báo cho Chị Văn kế hoạch mà cô ta đã nghĩ ra tạm thời, Chị Văn thấy người nghệ sĩ mà bản thân mình đang nâng đỡ có tầm nhìn và động lực lớn như vậy, thì cũng rất sẵn lòng giúp đỡ.

“Khi em trở thành một nữ diễn viên Hollywood, em còn phải sợ một nhà thiết kế như cô ta nữa sao? Nghe nói cô ta là một nhà thiết kế hàng đầu, chẳng qua cũng chỉ là công việc cúi đầu phục vụ người khác mà thôi, nếu như là trước kia thì chính là công việc của bọn người hầu, có gì đâu mà đáng phải tự hào”.

“Vậy thì cứ làm theo lời em nói, một lát nữa chị sẽ vào trong hậu trường để dò hỏi cho em. Nghe nói anh ta là người rất tốt, tôi tin nhất định mình sẽ không bị từ chối”

Lúc này Tô Cẩm Tú mới nở nụ cười hài lòng, ánh mắt hướng về phía có bóng dáng của Thời Ngọc Diệp, tràn đầy vẻ khinh thường. Bên kia.

Sau khi đã hết phần trình diễn của người mẫu, đến lượt Phó Uyển Hân. đứng lên sân khấu giới thiệu ý tưởng thiết kế, khán giả và ban giám khảo đã dành nhiều lời khen ngợi cho thiết kế này của cô ấy. Thời Ngọc Diệp không tham gia đánh giá, nhường cơ hội cho những người đánh giá khác.

Tham gia nhận xét về tác phẩm của cô ấy là tổng biên tập của một tạp chí và một nhà sáng lập hãng thời trang, thể hiện rõ ràng việc bọn họ coi trọng trình độ thiết kế của Phó Uyển Hân, điều này khiến Phó Uyển Hân cảm giác chính mình được sủng ái mà đâm ra lo sợ. .

Điều Phó Uyển Hân không biết là khán giả trên sóng truyền hình trực tiếp cũng dành nhiều lời khen cho thiết kế này của cô ấy.

“Đây là thiết kế tôi thấy có sáng tạo nhất cũng không hề khoa trương, chị gái tôi có lời khen ngợi!”.

“Thiết kế của người Ngọc Hạ chúng ta thật sự là rất quan tâm tới thực tế” .

“Mặc dù bản thân không thích những phong cách cổ của người Ngọc Hạ nhưng thiết kế của chị gái này quả thực khiến người khác không thể rời mắt, cảm giác trước mắt vô cùng sáng sủa”.

“Bình chọn cho cô ấy! Tôi sẽ bình chọn cho thí sinh này!”

Sau khi các tác phẩm của Phó Uyển Hân xuất hiện trên sân khấu cũng như nhận được những lời nhận xét, đến khi trở về phía sau hậu trường tâm tình của Thời Ngôn Mặc rất tốt liền khen cô ấy một câu.

“Tác phẩm thiết kế này của cô rất tốt, có được thứ tự cao cũng không thành vấn đề” .

“Mặc dù ban giám khảo không phê bình, nhưng chắc chắn việc giành giải thưởng không dễ dàng như vậy, đúng không? Hơn nữa tôi nhớ còn phải xem lượt bình chọn của khán giả nữa” .

“Khán giả bình chọn cho Giải thưởng được yêu thích không ảnh hưởng đến điểm số của ban giám khảo. Vừa rồi đánh giá của bọn họ đối với cô đều rất tốt. Dù sao tôi thấy khả năng chiến thành của cô rất cao”.

Phó Uyển Hân cảm thấy không thể tin được, cô ấy nghĩ rằng mình là ánh sáng của Thời Ngôn Mặc và Thời Ngọc Diệp: “Sao sau khi nghe anh nói tôi bỗng nhiên lại cảm thấy có chút lo lắng nhỉ?”

“Lo lắng cái gì? Ánh mắt của tôi cô còn không tin sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Phó Uyển Hân, Thời Ngôn Mặc không nhịn được đưa tay ra bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, giọng điệu ôn nhu hòa nhã.

“Cô thực sự đã làm rất tốt, phải có niềm tin vào chính mình”

Phó Uyển Hân bị hành động này của Thời Ngôn Mặc làm cho đỏ mặt. Cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng cùng một người đàn ông nào tiếp xúc gần gũi quá như vậy, hơn nữa trước mặt còn là một anh chàng siêu cấp đẹp trai toát ra mị lực làm cho người ta không thể rời mắt, không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, thân hình lại đẹp, ngữ khí nói chuyện dịu dàng, bất cứ ai đứng cạnh anh ta cũng không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.

Đây có lẽ là ý nghĩa của việc thành công trong việc theo đuổi các ngôi sao?

Nhưng từ trước tới giờ cô vẫn chưa từng xem phim điện ảnh, khi về nhất định phải bổ túc thêm mới được..

Tại hiện trường của cuộc thi, Lý Mạn Như đã chờ sẵn bên cạnh sân khẩu. .

Vừa rồi cô ta cũng đã thấy những lời nhận xét của giám khảo dành cho Phó Uyển Hân, đối với những thí sinh dự thi khác cũng coi như tốt hơn nhiều.

“Vừa nhìn thấy đã có thể đoán được là Thời Ngọc Diệp giúp cô ta đi cửa sau để cho người khác nhận xét tốt về Phó Uyển Hân, nếu không chỉ với chút tài lẻ này của cô ta thì sao có thể nhận được những lời khen như vậy? Thật sự là quá giả dối”

Lý Mạn Như tự lẩm bẩm, càng nghĩ càng cảm thấy không phục.

“Đợi một lát nữa nhất định phải tổ giác chuyện tốt đẹp mà Thời Ngọc Diệp đã làm trước mặt mọi người khiến cho toàn bộ người trong giới có thể thấy được bộ mặt thật sự của cô, từ này về sau thành danh không còn để xem cô có cách nào để trở mình quay lại cái giới này nữa!”