Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 160




Thời Ngôn Mặc suýt chút nữa đã phun lời chửi bậy ra ngoài miệng.

Nếu biết sẽ như thế này, anh ta còn lâu mới giả vờ mình là người rộng lượng, tự hãm hại chính mình khiến bây giờ bản thân phải chịu đựng việc ở chung cùng một người đàn ông.

“Em gái Ngọc Diệp, em nhìn lầm rồi, anh không hề thân quen với cậu ta, bọn anh không hợp nhau chút nào đâu.”

Thời Ngọc Diệp bình tĩnh nói: “Vậy càng nên chung đụng nhiều hơn. Có lẽ sau khi ngủ chung với nhau qua đêm nay, hai người sẽ trở nên thân thiết hơn.”

Lời nói này rất dễ dàng khiến cho người khác hiểu sai, người không biết còn tưởng rằng Thời Ngọc Diệp đang tác hợp cho hai người đàn ông bọn họ.

Hừ.

Phong Thần Nam cơ trí đưa ra lời khuyên nhủ với Thời Ngọc Diệp: “Anh cảm thấy hai chúng ta mới là người cần thân thiết với nhau hơn, hay là anh đến phòng ngủ với em nhé, chúng ta cùng nhau ngủ đi.”

Thời Ngôn Mặc rống to một câu trước khi Thời Ngọc Diệp kịp lên tiếng: “Đừng hòng nghĩ về điều đó!”

Không tiếp tục giả vờ được nữa, anh ta nhất định phải ngăn cản tên Phong Thần Nam này, không thể để em họ đáng yêu nhà mình bị một con heo ủi đi như vậy được.

Lúc này Thời Ngọc Diệp mới thấy rõ tình hình, hóa ra sự hòa bình của hai người đàn ông này lúc vừa rồi chỉ là ngụy trang ở mặt ngoài thôi, trên thực tế Thời Ngôn Mặc cũng ôm lòng thù địch với Phong Thần Nam.

Cô nhịn không được nâng trán.

Quá khó khăn,

“Vậy hai người chơi oẳn tù tì để chọn ra thắng thua đi. Người thắng ngủ trong phòng làm việc, người thua ngủ trong phòng khách. Nếu hai người không đồng ý, trong tay em còn có mấy xấu chìa khóa bất động sản ở nơi khác, hai người chọn ở chỗ nào cũng được, thấy thích quá muốn ở lại lâu dài cũng không thành vấn đề”

Nói xong, Thời Ngọc Diệp quyết định không tiếp tục để ý tới hai người đàn ông tranh giành nơi qua đêm kia nữa, dứt khoát quay trở lại phòng ngủ.

Hai người đàn ông bị bỏ lại trong phòng khách, liếc ánh mắt sắc bén về phía đối phương, trong lòng chỉ cảm thấy hận vì sao không thể dùng ánh mắt để giết chết người còn lại.

Phong Thần Nam cực kỳ khách khí, đứng dậy rồi sắp xếp lại chăn gối trên sô pha, vỗ vỗ mấy cái, nói với Thời Ngôn Mặc: “Anh ngủ ở phòng khách đi.”

“Không, cậu ngủ phòng khách mới đúng.”

“Mời anh.”

“Không, mời cậu.”

“Được, vậy tôi sẽ đến phòng làm việc.”

Anh dứt khoát bước lên trên cầu thang.

Thời Ngôn Mặc thay thế, vội vàng đứng chặn ở đầu bậc thang, ngăn không cho anh đi lên.

“Cậu Phong, cậu nên ngoan ngoãn ngủ lại phòng khách đi”

“Tôi trả lại nguyên vẹn câu nói này cho anh.”

Phong Thần Nam hoàn toàn không e ngại chút nào, cứ thể đi ngang qua Thời Ngôn Mặc để lên lầu.

Thời Ngôn Mặc có cảm giác khí thế của mình yếu đi hẳn một khoảng cách lớn, tức giận đến mức

nghiến răng nghiến lợi, ngẫm lại vẫn cảm thấy mình không thể thua được, lập tức vội vàng xoay người đuổi theo.

Tốt xấu gì anh ta cũng từng học Taekwondo.

Liều mạng cùng với Phong Thần Nam!

Thế là…

Ầm! Bùm bùm! Rầm…

Đám bé con vừa hoàn tất công đoạn đánh răng rửa mặt, đang chuẩn bị nằm xuống giường đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng nổ truyền đến từ bên ngoài, bị dọa sợ tới nỗi đến vội vàng xuống giường chạy ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.

Kết quả là ngay sau khi mấy bé con mở cửa ra, không ngờ lại thấy hai người đàn ông đang đánh nhau kịch liệt, đồng thời còn phá hủy cửa phòng làm việc, ở giữa có một cái lỗ thủng lớn.

Trợn tròn mắt, há hốc mồm. jpg

Thời Ngọc Diệp nổi lên một cơn tức giận nhỏ đối với hành động trẻ con của hai người đàn ông này, không nhịn nổi nữa, mở miệng chặn ngang hành vi bóp cổ đối phương của hai người đàn ông: “Em nói này, rốt cuộc hai người ngây thơ đến mức độ nào vậy hả?”

Đến lúc này Phong Thần Nam và Thời Ngôn Mặc mới nhận ra rằng hai người bọn họ mất khống chế, lập tức thu tay về, chỉ vào đối phương mà biểu cảm trên mặt không có chút thay đổi nào, đồng thanh mách tội người còn lại.

“Anh ta ra tay trước”

“Cậu ta ra tay trước.

Sáu đứa bé bất đắc dĩ lắc đầu.

Hầy, quả thật thế giới của người lớn rất khó hiểu.

Cuối cùng, hai người đàn ông ngây thơ quyết định qua đêm trong phòng làm việc không có cửa.

Phong Thần Nam quay lưng về phía Thời Ngôn Mặc giả vờ ngủ, rơi vào suy nghĩ riêng của bản thân.

Anh cảm thấy cho tới nay mình đều quá mức bị động, nếu cứ tiếp tục như thế, e rằng khoảng cách giữa anh và Thời Ngọc Diệp sẽ càng ngày càng xa.

Đầu tiên là có sáu đứa con trai thường xuyên quấy nhiễu, về sau có ông anh trai Thời Minh Triết chen ngang gây chuyện, bây giờ lại xuất hiện ông anh họ Thời Ngôn Mặc này nữa…

Nhìn thấy con đường theo đuổi bà xã càng ngày càng xa, trong lòng anh cảm thấy buồn bực cực kỳ.

Anh được người khác biết đến là cậu chủ nhà họ Phong, là người đàn ông có thể lực lớn trong giới kinh doanh, vậy mà về đến nhà lại chẳng thể động vào người bà xã, ngay cả ngủ chung cũng không được phép, chẳng phải là sẽ trở thành trò cười cho người khác sao?

Nếu như cướp được quyền chủ đạo sớm hơn, có phải sẽ không xuất hiện nhiều người đủ sức nặng để uy hiếp địa vị trong nhà của anh nữa không?

Anh cảm thấy ý tưởng này đáng giá để thử một lần.

Thể là Phong Thần Nam âm thầm đưa ra một quyết định.

Trong đêm khuya thanh vắng, Phong Thần Nam im lặng chú ý đến tiếng hít thở của Thời Ngôn Mặc. Sau khi bảo đảm rằng Thời Ngôn Mặc đã chìm vào giấc ngủ sâu, anh lập tức rón rén đứng dậy, đi ra ngoài phòng làm việc rồi bước thẳng về phía phòng ngủ của Thời Ngọc Diệp.

– Nhưng ngay khi anh đặt tay lên nắm cửa phòng Thời Ngọc Diệp, một giọng nói đột nhiên vang lên từ hành lang.

“Hừ, tưởng rằng tôi không bắt được cậu à?”

Phong Thần Nam thu tay về mà biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, quay đầu nhìn Thời Ngôn Mặc, bình tĩnh nói: “Tôi tặng phòng làm việc cho anh, tôi trở về ngủ với người phụ nữ của tôi, anh có ý kiến gì không?”

“Nếu cậu không muốn tôi lớn tiếng đánh thức bọn họ thì mau cút về phòng làm việc ngủ đi.”

“Tôi không muốn ngủ cùng phòng với một người đàn ông khác.”

“Cậu cho rằng tôi muốn hả?”

Thời Ngôn Mặc tức giận, bước lên phía trước, nắm lấy cổ áo của Phong Thần Nam: “Tôi nghe nói trước đây em gái Ngọc Diệp của tôi đã phải chịu không ít tủi nhục khi ở nhà họ Phong các người. Nhà họ Thời chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để hai người quay lại với nhau, đừng nghĩ đến việc tiếp cận con bé nữa. Tôi nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi cái nhà này.”

“Ngọc Diệp đã nói sẽ cho tôi một cái cơ hội rồi, tôi và cô ấy sẽ bắt đầu lại từ đầu”

“Lúc đó con bé bị ma quỷ ám, lời của con bé không được tính.”

“Chẳng lẽ lời nói của anh thì được tính à?”

“Đúng vậy, nếu như muốn theo đuổi con bé, trước tiên cậu phải nhận được sự đồng ý của cả gia đình chúng tôi mới được”

“Trước khi việc đó xảy ra, đừng hòng nghĩ tới việc có thể hôn Ngọc Diệp, ngay cả tay của Ngọc Diệp cũng đừng nghĩ có thể sờ!”

Con đường theo đuổi bà xã của anh, quả nhiên là càng ngày càng xa.

Buổi sáng hôm sau.

Trên mặt hai người đàn ông đều rất khó coi, ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ oán khí tận trời của bọn họ, suýt chút nữa đã khiến sáu đứa bé giật nảy mình.

Hai người bọn họ, một người suy nghĩ cách chuồn đến phòng bà xã nên ngủ không ngon, một người canh chừng người còn lại nên cũng ngủ không ngon.

Phong Thần Nam lén lút chuồn ra ngoài mấy lần đều bị Thời Ngôn Mặc bắt quả tang, khiến anh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Còn Thời Ngôn Mặc thì tất nhiên cũng tức giận vì hành động không an phận của anh, hoàn toàn không dám đi ngủ.

Vì vậy, đợi đến khi Thời Ngọc Diệp gọi điện thoại bảo ông thợ đến sửa cửa phòng làm việc, Thời Ngôn Mặc lập tức đưa ra yêu cầu với ông thợ, nhất quyết phải thay khóa cửa phòng ngủ của Thời Ngọc Diệp thành khóa chống trộm.

“Ông ơi, cái khóa phòng trộm này kiên cố thật sao?”

“Đương nhiên! Khả năng chống trộm của nó cực kỳ tốt, không chỉ mấy tên trộm không phả nổi, ngay cả mấy tên biến thái cũng không thể vào được đâu!”

“Ồ, hóa ra cái đồ chơi này còn có thể phòng ngừa mấy tên biến thái nữa à, tốt lắm, rất tốt. Có khóa phòng trộm này, tôi an tâm rồi.”

Ông thợ nghe được lời khen ngợi của Thời Ngôn Mặc, vui vẻ đến mức cười tươi hớn hở.

Thời Ngọc Diệp và sáu đứa bé chẳng hiểu ra sao.

Thời Ngôn Mặc cười híp mắt nhìn Phong Thần Nam, trong mắt hiện rõ ý tứ muốn khoe khoang: Muốn tiếp cận em gái Ngọc Diệp của tôi á? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Phong Thần Nam lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu sang chỗ khác.

Trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

À, muốn ngăn cản anh theo đuổi bà xã sao? Đừng hòng.

Cuối cùng, trận chung kết của giải thưởng thiết kế vàng cũng đến rồi.

Đây không chỉ là ngày thi đấu quyết định thắng bại của các thí sinh vừa gia nhập giới thời trang mà còn là ngày Lý Mạn Như đã chờ mong từ lâu.

Không biết có phải Lý Mạn Như quá may mắn hay không, không ngờ cô ta cũng được góp mặt trong trận chung kết gia nhập giới thời trang lần này.

Sau khi đến hiện trường, cô ta mới phát hiện rằng trong số hai mươi người lọt vào vòng chung kết thì chỉ có năm người là người Ngọc Hạ, còn những người khác đều là các nhà thiết kế đến từ khắp nơi trên thế giới.

Phó Uyển Hân đã đến vào sáng sớm, sau khi chuẩn bị kỹ càng những thứ trong tay, trong lúc vô tình nhìn thấy Lý Mạn Như cũng đang ở hậu trường, không khỏi sửng sốt một hồi.

“A, vì sao cô cũng có mặt ở đây?”.

“Làm sao? Cô có thể lọt vào danh sách, còn tôi thì không thể à?”

“Tôi không có ý tứ này”

“Hừ, cô có ý tứ này hay không, chúng ta đều hiểu trong lòng. Tôi muốn nhắc nhở cô một câu, cô đừng quên, nếu nói về thực lực, cô không bằng một phần mười của tôi đâu”

Lý Mạn Như nói xong lời này, liếc nhìn Phó Uyển Hân một cái rồi xoay người rời đi, ngay cả giả vờ cũng không thèm.

Chỉ để lại Phó Uyển Hân đứng im tại chỗ, lắc đầu không nói nên lời.

“Hầy, về sau mình nên tận lực coi loại người này như người xa lạ..”