Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 144




Bởi vì cô không muốn tiếp tục liên lụy đến đồng nghiệp và bạn bè xung quanh mình, nên Thời Ngọc Diệp lại quay trở lại những ngày không phải đi làm.

Để không khiến cuộc sống trở nên quá buồn †ẻ, cô quyết định tìm lại những sở thích trước đây của mình.

Vì thế, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, đống thiết bị ghi âm đặt trên bàn làm việc trong phòng ngủ chính suốt mấy tháng trời cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

“Nếu nhàn rỗi không có việc gì làm, vậy thì viết một bài hát đi, nếu không các fan sắp đợi đến phát hờn rồi.

Cuối cùng người nào đó cũng nhớ tới mình là một người làm âm nhạc nổi tiếng trên mạng xã hội, còn có đến hàng triệu người hâm mộ.

Cô bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, liền vùi đầu vào làm việc.

Mỗi lần Thời Ngọc Diệp rơi vào trạng thái làm việc đều sẽ quên ăn quên ngủ, không ai dám tới làm phiền.

Không biết có phải là do trí nhớ được khôi phục hay không, mà cô phát hiện nguồn cảm hứng sáng tác của mình trở nên phong phú hơn rất nhiều, đặc biệt là khoảng trống cảm xúc trong quá khứ, hiện nay trái lại trở thành nguồn cảm hứng cho cô.

Mặc dù tốc độ sáng tác của cô không chậm, nhưng vẫn phải tới chạng vạng tối cô mới thu âm được bai hát, cat một đoạn clip ngăn rôi đăng lên Facebook để cho các fan đỡ nghiện. Cô dừng lại việc đang làm và nhớ ra rằng mình đã bỏ lỡ bữa trưa, lúc này bụng đã đói meo.

Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, thì nhìn thấy Bé Bốn đang nấu cơm trong phòng bếp, mùi súp gà thuốc bắc đã được đun từ một buổi chiều bốc lên thoang thoảng.

“Dì Tuyết Nguyệt, dì ngốc quá, thế mà lại bị Bé Năm gài bấy, xem con này, giết.”

“Bé Hai, con làm sao có thể tàn nhãn với cô gái xinh đẹp như dì chứ, xem dì đây, phản giết”

“A, con chết mất rồi, không tránh kịp”

“Ha ha ha ha”

Trong phòng khách truyền đến từng đợt tiếng vui đùa ầmï, Thời Ngọc Diệp nghỉ hoặc nhìn qua, thì thấy Mãn Tuyết Nguyệt đang ngồi vênh váo trong phòng khách nhà mình, chơi trò chơi board game với mấy đứa trẻ.

“Tuyết Nguyệt, tại sao cậu lại tới đây?”

“Nếu tớ không tới, cậu có thể đã quên mất mình còn có một người bạn thân chí cốt này rồi”

Mãn Tuyết Nguyệt rầm rì phỉ nhổ, điều đó không làm ảnh hưởng đến khí chất vừa đẹp vừa ngổ ngáo của cô ấy.

“Tớ nói cậu này, cậu xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tớ biết, cậu có còn coi tớ làm bạn thân không?”

Thời Ngọc Diệp tưởng rằng cô ấy đang nói về việc mình bị hôn mê suốt mấy ngày qua, cô chột dạ mà gãi gãi đầu: “Những loại chuyện này cũng không có gì để thông báo cả, hì hì. Huống hồ, bây giờ tớ không phải rất tốt sao?”

Mãn Tuyết Nguyệt nghe được lời cô nói, liền nhanh chóng đặt quân bài trên tay xuông, tức giận nói: “Cậu và Phong Thần Nam tái hợp lại, một chuyện lớn như vậy, tớ còn phải xem trên trạng thái Facebook của cậu mới biết được, cậu ở bên ngoài có trai rồi, cuối cùng thì tớ vấn là tin lầm cậu”

“Thì ra cậu nói về chuyện này à”

“Cho nên tình yêu sẽ biến mất, phải không?”

Thời Ngọc Diệp chột dạ cười khan.

Ngay khi cô đang cố gắng suy nghĩ về cách nên giải thích những chuyện này với người bạn thân của mình như thế nào, thì có một âm thanh bịch bịch từ phía hành lang truyền đến.

Ngay khi Phong Thần Nam vừa mở cửa bước vào nhà, anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mấy cặp mắt đang nhìn chăm chằm vào mình trong phòng khách, một trong số còn có Mân Tuyết Nguyệt, người bạn anh đã gặp hồi học trung học.

Anh ngạc nhiên trong một giây, sau đó liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quen thuộc thay một đôi dép nam, rồi bước đến chỗ Thời Ngọc Diệp một cách vô cùng thân thiết, tình cảm nồng nàn và ngữ khí dịu dàng.

“Anh đã trở về”

Mãn Tuyết Nguyệt trợn tròn mắt, cô ấy nhất thời bị dọa cho kinh sợ mà không nói được lời nào.

Cô ấy mang máng nhớ tới rõ ràng là trước đây hai người này còn chưa có biểu hiện gì mà, tại sao lại đột nhiên tiến triển nhanh như vậy?

Trong khoảng thời gian này cô ấy đã bỏ lỡ biết bao bí mật to lớn gì rồi.

Phong Thân Nam chính là cố ý làm điêu này trước mặt người ngoài, vốn dĩ anh còn muốn ló đầu tới hôn cô, nhưng lại gây ra một tai nạn bi thảm khác.

“A a a, chú đừng hòng bắt nạt mẹ của con.”

“Không được phép hôn, mẹ thuộc về chúng con.

Những đám trẻ trong phòng khách thở hồng hộc chạy đến kéo khoảng cách giữa anh và Thời Ngọc Diệp ra xa.

Phong Thần Nam nhìn thấy những bức tường nhỏ thấp bé chắn ở trước mặt, đầu đầy vạch đen.

“Chú hôn vợ của mình thì có sao nào? Các con có ý kiến gì không?”

“Chúng con vẫn chưa đồng ý cho hai người tái hợp lại với nhau đâu, chú đừng hòng nghĩ tới chuyện lợi dụng mẹ nhanh như vậy.”

Anh không khách khí cãi lại: “Trước khi các con sinh ra đã lợi dụng đủ hết từ lâu rồi”

“Vậy chú cứ tiếp tục đắc ý khoe mẽ về quá khứ huy hoàng của mình đi, nói chung là bây giờ chúng con không cho chú hôn đó, lêu lêu lêu.”

Anh đường đường là chủ tịch tập đoàn Phong Thị, công việc kinh doanh của anh trải dài khắp.

thế giới, thế nhưng người đứng đầu một đế chế thương nghiệp oai phong lẫm liệt như vậy, khi trở về nhà lại bị con cái ức hiếp, thậm chí vợ mình cũng không thể hôn.

Chẳng lẽ anh không cần mặt mũi sao?

Mãn Tuyết Nguyệt xem náo nhiệt ở bên cạnh, nhìn thấy anh ở trước mặt các con trai của mình lại hèn mọn đến như vậy, liền nhịn không được mà cười khúc khích.

Hóa ra cô ấy không phái là người duy nhất thất bại trước tay sáu đứa nhóc này.

Cô ấy đột nhiên cảm thấy tâm lý đã lấy lại được cân bằng, cũng không còn oán hận Thời Ngọc Diệp không chia sẻ bí mật với cô ấy nữa.

“Ăn cơm thôi”

Một tiếng kêu gọi của Bé Bốn, mọi người đều tập trung vào bàn ăn cơm.

Phong Thần Nam cảm thấy được nỗi khổ trong lòng, trong nhà hầu như ngày nào cũng có khách đến thăm, đúng là không thể để anh có cơ hội tận hưởng hạnh phúc gia đình bên vợ và các con mình sao?

Thôi vậy, đám nhóc ranh này vừa nghĩ tới đã thấy trong lòng khó chịu rồi, vẫn là người vợ thân yêu của anh tốt nhất.

Ngay khi Phong Thần Nam chuẩn bị đi đến vị trí bên cạnh Thời Ngọc Diệp, thì anh đột nhiên bị Bé Lớn nhẹ nhàng đẩy sang một bên, kéo cái ghế ra trực tiếp ngồi xuống.

Ngay lập tức, các đám trẻ khác cũng lấp đầy những chỗ trống xung quanh Thời Ngọc Diệp, trực tiếp chèn ép Phong Thần Nam ngồi về phía cuối bàn ăn.

Cái gia đình này tràn đầy ác ý đối với anh, các đám nhóc ranh cũng không còn dễ thương và ưu ái anh nữa.

Trong lòng Phong Thần Nam cảm thấy khó chịu, anh quyết định xin sự trợ giúp từ phía Thời Ngọc Diệp.

Người phụ nữ, nhìn anh này.

Người đàn ông của cô đang muốn ngồi cạnh cô đây.

Có lẽ là trong cái nhà này đã được cài đặt thiết bị làm nhiễu tín hiệu của anh, Thời Ngọc Diệp hoàn toàn không cảm ứng được ánh nhìn ra hiệu của anh, cô vừa ăn cơm vừa vui vẻ nói chuyện phiếm với Mãn Tuyết Nguyệt.

Sau khi ăn xong, anh còn nghĩ rằng Mẫn Tuyết Nguyệt sẽ biết tự giác mà tạm biệt rời đi, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại kéo theo Thời Ngọc Diệp vào phòng ngủ nói chuyện thầm kín.

Phong Thần Nam liếc mắt nhìn giọng nói biến mất ở đầu cầu thang, trong lòng lại khó chịu hơn.

Anh vẫn chưa được nhìn thấy phòng ngủ của Ngọc Diệp trông như thế nào, không bằng, thừa dịp đêm nay…

Ngay khi anh âm thầm đưa ra quyết định này, giọng nói non nớt của Bé Hai ở bên cạnh u oán truyền đến.

“Đừng nghĩ nữa, dì Tuyết Nguyệt nói tối nay cô ấy sẽ ở lại và trò chuyện với mẹ cho đến trời sáng.”

“Vậy thì ngày mai chú mới nghĩ tiếp “

“Ngày mai chúng con sẽ tìm dì Uyển Hân đến chơi tiếp”

“Vậy thì ngày mốt chú mới nghĩ vậy”

“Ngày mốt chúng con sẽ gọi cho chú Vân Mặc Tích, ngày kia có thể để cậu cả chuyển đến đây sống cùng với chúng con”

Cuối cùng Phong Thần Nam cũng hiểu được, thì ra hôm nay Mẫn Tuyết Nguyệt là do bọn trẻ gọi tới. Nghĩ đến tất cả những âm mưu này, khóe miệng của anh không khỏi giật giật, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: “Ấu trĩ”

Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ thành công.

Trong phòng ngủ.

Hai người bạn thân trò chuyện rất vui vẻ, mặc dù ngoài miệng Mãn Tuyết Nguyệt nói là giận Thời Ngọc Diệp không nói cho cô ấy biết về những chuyện gần đây, nhưng khi nghe thấy cô đã hồi phục trí nhớ, cô ấy vẫn là thật lòng thay cô cảm thấy vui mừng.

“Nói như vậy, khi cậu và anh ta kết hôn, Tô Cẩm Tú đã đi du học từ lâu rồi sao? Hừ, người phụ nữ đó quá đê tiện đi, sau khi đi du học trở về còn muốn cướp chồng của người khác”

“Tất cả đều đã là chuyện của quá khứ rồi, cậu đừng nhắc tới nữa”

“Cậu nói cũng phải, bây giờ cô ta đã bị rút lại quảng cáo đại diện, các bộ phim mà cô ta nhận cũng bị húy bỏ. Mọi người đều nói răng cô ta không có Phong Thần Nam, thì chẳng là gì cả, được ra mắt ở vị trí trung tâm thì đã sao nào, một ván bài tốt không biết chơi cũng sẽ thua thôi”

Trò chuyện một lúc lâu, điện thoại của Thời Ngọc Diệp đột nhiên đổ chuông, đó là một trong những tài khoản Messenger của cô đã nhận được †in nhắn, bình thường tài khoản này được dùng cho công việc, thông thường không có ai nhắn đến.

“Cậu đợi tớ một chút, tớ đọc tin nhắn cái đã”

Vừa nói xong, cô mở điện thoại lên nhìn, thì thấy là tin nhắn xác minh thêm bạn.

Bàn tay của Thời Ngọc Diệp khựng lại một chút, sắc mặt phức tạp: “Lần sau chúng ta vẫn là không nên nói xấu người khác thì tốt hơn.”

“Sao vậy? Ai tìm cậu đấy?”

“Tô Cấm Tú.”