Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 142




Thời Ngọc Diệp cũng tán thành suy đoán của Thời Minh Triết.

Sau khi bà nội của nhà họ Hoắc qua đời, cha nuôi và mẹ nuôi đã đổi hộ khẩu cho cô lên thành phố học, đổi tên cô là Hoắc Băng Tâm. Vì vậy, cô đã sống dưới cái tên Hoắc Băng Tâm trong một khoảng thời gian dài.

Sau đó, người của nhà họ Thời đã tìm được tung tích của cô, chính là lúc xảy ra hỏa hoạn, Thời Minh Triết đã đến kịp thời và cứu cô ra khỏi nhà máy bỏ hoang, kết quả là khi tỉnh dậy, cô đã hoàn toàn mất trí nhớ và không nhớ được bất cứ chuyện gì.

Thời Minh Triết mạnh dạn đưa ra phân đoán của mình: “Anh nghỉ ngờ rằng trước khi xảy ra hỏa hoạn, vào thời điểm em bị người làm cho hôn mê, em đã bị người tiến hành tẩy não lần thứ hai”

Nếu là như vậy, thì quả thật giải thích được tại sao sau đó cô lại hoàn toàn mất đi trí nhớ.

“Nhưng ở đây có một điểm đáng ngờ”

Phong Thần Nam đột nhiên ngắt lời, nắm lấy trọng điểm: “Nếu lúc đó hung thủ thật sự muốn giết cô ấy, không cần thiết phải hao tâm tốn sức mà đi tẩy não cô ấy. Trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi trận hỏa hoạn lần đó là giả, hoặc là có người đang đứng sau lưng chủ đạo cả quá trình chuyện này, bao gồm cả việc hai người đột ngột gặp lại sau biết bao năm xa cách”

Thời Ngọc Diệp và Thời Minh Triết dường như đã nghe ra cái gì đó, họ đôi mát nhìn nhau một cái, đều cảm giác được cơn ớn lạnh mà trước nay chưa có.

“Thất lạc nhiều năm đột nhiên gặp lại, hơn nữa thời cơ còn được nắm bắt rất tốt, khiến tôi đúng lúc cứu được Ngọc Diệp, quả nhiên có quá nhiều sự trùng hợp”

Sắc mặt Thời Minh Triết trở nên trầm trọng.

Bọn họ đã có thể cảm giác được có một bàn †ay đang kiểm soát hướng đi của tất cả các quá trình, nhưng bọn họ lại không thể chạm vào hay nhìn thấy nó.

Phong Thần Nam cố gắng suy nghĩ, sau đó nói ra phán đoán của mình.

“Trước đây tôi còn tưởng rằng người đó là nhắm vào tôi, nên mới tiến hành trả thù với em, nhưng tôi không ngờ rằng người đó lại nhắm vào ba chúng ta. Tôi, em và Diên Mạnh Tùng..

“Chuyện em trúng độc ở biệt thự lần trước, cũng là do cùng một người làm?”

“Không chỉ có vậy, ngay cả lần Diên Mạnh Tùng bị bắt lúc nhỏ, cũng không phải là sự trùng hợp: “Thật sự là không dám tưởng tượng”

Thời Ngọc Diệp kinh ngạc đưa tay che miệng, hai người đàn ông đồng thời rơi vào im lặng.

Phong Thần Nam là thật sự không ngờ rằng bố cục của đối phương lại bắt đầu sớm như vậy.

Anh còn tưởng rằng sau khi mình cứu Diên Mạnh Tùng từ lúc nhỏ, người chú xấu xa kia bị cảnh sát bắt, ngay cả tập đoàn bè lũ lớn phía sau cũng bị trừ khử sạch sẽ, bởi vậy mới có người canh cánh trong lòng chuyện này với anh và trăm phương ngàn kế tìm cách trả thù.

Những năm gân đây anh chưa từng trực tiêp đối mặt với người đứng sau chuyện này, anh luôn bị đối phương dùng thủ đoạn hãm hại.

Sắc mặt của Thời Minh Triết cũng không khá hơn là bao.

Nghĩ đến em gái của mình đã bị người bày kế hãm hại từ khi còn nhỏ tuổi như vậy, từng bước từng bước một hãm hại cô, trong lòng anh ta cảm thấy rất tức giận.

“Nếu tôi bắt được người đó, tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh ta, nhà họ Thời cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho người này”

Đôi mắt của Phong Thần Nam cũng trở nên dữ tợn: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không để cho đối phương có cơ hội từng bước một ra tay hãm hại nữa”

“Diên Mạnh Tùng nói chuyện này không vội, bảo tôi nghí ngơi vài ngẫy trước, sau đó mới dành thời gian đến nói chuyện với anh ta”

Thời Ngọc Diệp nói xong, hai người đàn ông cũng thu hồi lại biểu cảm, Thời Minh Triết gật đầu nói: “Không sai, mấy ngày nay em đừng đi đâu nữa, về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Anh trai sẽ giúp em điều tra chuyện này, anh còn có chuyện cần phải đi xử lý, anh về trước đây, Ngọc Diệp em hãy nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối anh trai sẽ tới thăm em”

“Được”

Sau khi tiễn Thời Minh Triết đi, chỉ còn Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp ở trong phòng khách.

Cơ hội được tiếp xúc riêng với nhau đột ngột khiến hai người đều cảm thấy hơi lúng túng.

“Chuyện đó, tôi nhìn thấy anh cũng khá mệt mỏi rồi, anh có cần trở về phòng ngủ một giấc không?”

“Không mệt”
“Vậy thì anh cũng nên sửa soạn lại đi chứ?
Trông anh bây giờ... hốc hác lắm”
Phong Thần Nam sờ sờ cằm, mới phát hiện râu ria mình lởm chởm đã hai ngày không cạo rồi, anh cũng đã lâu không nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ dạng này chắc hẳn a trông rất tiều tụy hốc bác Lâm.
“Anh vào nhà vệ sinh tắm nửa đi tắm nửa xong chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh”
Phong Thần Nam thầm ngâm một lúc: '"Được
Nói xong, anh nhanh chóng chạy vào phòng tắm sửa soạn, khi bước ra ngoài anh đã thay quần áo, nhìn trông có tinh thần hơn hẳn.
Ngay lúc anh đang căng thẳng không biết Thời Ngọc Diệp đang muốn thương lượng chuyện nghiêm chỉnh gì, khi anh ngước mắt nhìn lên lại thấy cô đang ngồi trên ghế sô pha dùng tay xoa bóp huyệt thái dương, nhìn trông cô không được thoải mái cho lắm.
Phong Thần Nam theo bản năng được tới nắm lấy cổ tay của cô.
“Em lại đau đầu à?”
“Không đau, chỉ là tôi cảm giác bộ não hoạt động không được tốt ẩm” “Em đừng xoa bóp hung tung, cứ để tới Phong Thần Nam nói xong, tiền lập tức xoay người cô lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho cô.
| Anh đã từng hỏi Bé Lớn chỉ dạy qua,
nên biết Thời Ngọc Diệp thường dễ bị đau đầu, còn đặc biệt học một số kỹ thuật mát xa chuyên nghiệp, chí đế có ích phát huy tác dụng vào một ngày nào đó.

Đương nhiên, khi đó anh đi học vì muốn lấy lòng, nhưng bây giờ khi nó được phát huy tác dụng, thì trong lòng anh đều tràn đầy sự quan †âm, hoàn toàn không nghĩ đến việc nhận được sự hồi đáp của cô.

Vốn dĩ anh còn có một chút niềm nở, nhưng trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

Thời Ngọc Diệp cảm giác toàn thân đều được thả lỏng, buộc miệng nói: “Ừm, thật tuyệt khi được về nhà”

Ngón tay của Phong Thần Nam dừng lại một chút, thân thể có chút cứng ngắc.

“Em nói lại một lần nữa đi?”

“Thật tuyệt khi được trở về nhà, anh không cảm thấy vậy sao?” Khóe miệng Thời Ngọc Diệp hơi nhếch lên.

Đây là lời cô thường nói với anh khi mới kết hôn trước đây. Phong Thần Nam đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô.

“Em đều nhớ lại hết rồi sao?”

Giọng nói của anh hơi run, như thể anh không dám tin đó là sự thật.

Rất khó có thể tưởng tượng người đàn ông một tay có thể chống đỡ nửa bầu trời này, khi ở trước mặt cô lại thận trọng dè dặt như một đứa trẻ vậy.

Trái tim của Thời Ngọc Diệp khẽ thắt lại, cô có chút đau lòng, nhưng cô lại giả vờ ung dung mà nói với anh: “Quá khứ lộn xộn quá, hay là chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi”

Anh còn tưởng rằng mình nghe nhầm, dùng †ay xoay người cô lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời như ánh sao kia, nhẹ giọng hỏi.

“Em nói lại lần nữa đi?”

Thời Ngọc Diệp nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô thu hồi lại vẻ mặt ung dung có tính trẻ con của mình đi, lặp lại những lời cô vừa nói lúc nãy.

Trong không khí yên tĩnh, cô nhẹ nhàng thốt ra một câu nói.

“Em nói rằng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu”

Vào buổi tối, Phó Uyển Hân mang theo canh gà đã nấu đến cho cô, phát hiện rằng nhà cô đang làm lẩu, sốt ruột đến lớn tiếng kêu gào.

“Chị Thời, chị vừa mới xuất viện đã bị món có mùi nặng như vậy rồi, thật không tốt chút nào, ăn như vậy không tốt cho sức khỏe của chị”

“Cái này chắc không sao đâu? Chị cũng không phải là làm phẫu thuật”

“Chị không có làm phẫu thuật, vậy thì tại sao chị lại đột nhiên chuyển viện? Hơn nữa bọn họ còn không cho em đến bệnh viện thăm chị”

Phó Uyển Hân nói ra sự bất mãn của mấy ngày gần đây: “Chị hôn mê lâu như vậy, em lo lắng muốn chết, còn đặc biệt gọi điện thoại đi tìm các bạn học cấp ba trước kia của mình đến giúp đỡ, nhờ cậu ta đến đây khám bệnh cho chị, kết quả là vệ sĩ của chị không cho em vào thăm, còn không nói cho em biết chuyện chị đã chuyển viện rồi”

Thời Ngọc Diệp bất đắc dĩ mỉm cười, an ủi nói: “Em đừng buồn nữa, vào đây ăn một miếng thịt cho hạ hỏa nào”

Vân Mặc Tích không cho Phó Uyển Hân biết được quá nhiều chuyện là đúng, tránh để cho cô ấy phải chịu liên lụy.

Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cả một ngày, Thời Ngọc Diệp cẩn thận suy nghĩ lại, cô cảm thấy rằng sau này mình quả thực cần phải giữ khoảng cách với bạn bè xung quanh để không làm tổn hại đến người khác.

Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi và tuyên bố với Phó Uyển Hân.

“Uyển Hân à, chị quyết định nghỉ việc ở Bảo Thắng”

“Hả?”

Không chỉ là Phó Uyển Hân, ngay cả đám trẻ nghe thấy vậy, cũng nhịn không được dừng lại chiếc đũa, ngẩng đầu lên nhìn cô.