Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 109




Nội dung bài đăng trên facebook của Phong Thần Nam là thế này: “Bản thân tôi chưa từng chính miệng thu nhận bất cứ vụ bê bối tình cảm linh tỉnh bát nháo nào, đừng chụp mũ lên người tôi nữa. Đó là vợ tôi, đứa trẻ cũng là con tôi.

Hình minh họa: Ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn”

Dòng trạng thái đơn giản rõ ràng đã vạch trần toàn bộ tất cả tin đồn thổi và bê bối trên internet lúc trước.

Cộng đồng mạng dậy sóng chỉ trong chớp mắt, ban đầu còn có vài fan hâm mộ của Tô Cẩm Tú xuất hiện bay nhảy, nhưng lúc sau đã biến thành tình trạng Tô Cẩm Tú bị cộng đồng mạng chửi như tát nước.

“Tô Cẩm Tú – chị Nguyệt thảo mai thứ thiệt”

“Hậu quả của việc lăng xê vớ vẩn với Phong Thần Nan’ “Tô Cẩm Tú mới là Tuesday thật sự”

Rất nhiều hashtag liên quan đến cô ta đều mang ý tiêu cực, mắng chửi cô ta xối xả.

Hiện giờ tình hình quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Tô Cẩm Tú lúc đầu còn là đối tượng được đa số người che chở, chỉ trong nháy mắt đã trở thành nữ nghệ sĩ vừa nực cười vừa đê tiện.

Dù sao kể từ sau khi ra mắt, cô ta mãi vẫn chẳng thể hiện ra năng lực thật sự nào, suốt ngày chỉ dựa vào tin đồn lăng xê để thu hút sự chú ý của người khác. Cô ta đóng nhiều vai đau khổ vì tình như thế, nhưng cuối cùng lại là con đàn bà phá hoại hôn nhân của người khác.

Thậm chí còn có một cư dân mạng nhiệt tình tìm tòi lại khoảng thời gian trong quá khứ, từ bê bối tình cảm Tô Cẩm Tú cố ý lăng xê hôn nhân của mình, còn đào được cả ảnh chụp cô ta chủ động ôm cánh tay anh nữa.

“Tôi chưa từng thấy ghê tởm như thế này bao giờ. Lúc trước đáng lẽ không nên đứng lên bênh vực của tô mới phải, hóa ra tôi đã sai rồi! Xin lỗi chị gái đẹp như tiên, về sau em không bao giờ măng chửi chị nữa!’ “Thời Uyển Ngôn cũng rộng lượng thật đấy!

Kết hôn bao nhiêu năm, con cái cũng lớn thế rồi mà gặp được loại đàn bà vội vã cướp chồng như Tô Cẩm Tú mà vẫn có thể tiếp tục nhẫn nhịn không hé răng. Đến tận bây giờ chúng ta còn chưa tìm thấy tài khoản facebook của cô ấy nữa, đúng là một quý bà hiền lành haiz!’ “Tôi vốn tưởng chỉ có mỗi phong cách của Tô Cẩm Tú không bằng người khác mà thôi, ai ngờ nhân phẩm cô ta mới là thứ rác rưởi nhất! Bye.jpg’ Sự thật về toàn bộ vụ việc của Thời Uyển Ngôn lý lẽ rõ ràng, càng khiến bình luận của cộng đồng mạng dậy sóng một trận, hết bình luận chửi bới Tô Cẩm Tú lại chuyển sang bình luận hâm mộ cô.

Một vài người chú ý tới chuyện lạ khác thì lại thảo luận về sáu bé cưng. Không những thế, thậm chí còn có người nghi ngờ đó là sự việc được tạo ra nhằm quảng cáo cho chiếc Lincoln bản dài.

Đây là lần đầu tiên Thời Uyển Ngôn nghe.

ngóng tin mình qua internet, thế mới biết trí tưởng tượng của cộng đồng mạng phong phú đến cỡ nào, tự nhiên đắp nặn cô thành đủ loại hình tượng Vĩ đại kì cà kì cục.

“Mẹ, đọc xong mấy tin đó mẹ có cảm tưởng thế nào?”

Cô khóc hu hu ngẩng đầu: “Thế nên hôm nay mẹ cũng không thể ra ngoài hả?”

“Có lẽ thế ạ”“

“Hu hu hu tháng này mẹ đã bỏ bê công việc nhiều ngày lắm rồi, tiền lương cũng sắp bị trừ sạch rồi đấy!”

Không hổ là bà mẹ tham tiền, ngay cả đã xảy ra chuyện lớn như thế này, nhưng trong lòng chỉ thấy lo về tiền.

Đám con trai vốn đã nghĩ xong những lời an ủi tốt đẹp nhất, bỗng chợt chẳng có cơ hội nào để phát huy, chợt không biết nên nói gì nữa.

Không bao lâu sau, Phó Uyển Hân gọi điện thoại tới.

“Chị Thời à! Xong phim rồi xong phim rồi!”

Tiếng xong rồi khiến mí mắt Thời Uyển Ngôn giựt giựt một chút theo bản năng.

“Sao đấy?”

“Sáng nay, dưới cao ốc của công ty có rất nhiều người tụ tập, tất cả đều là fan hâm mộ của chị, nhóm bảo vệ đã sắp không cản được nữa rồi.

Hơn nữa, ban lãnh đạo của công ty còn đưa ra thông báo mới, nói rằng nếu ai dám bôi nhọ chị trên internet thì sẽ bị sa thải. Mấy người trong ban thiết kế bọn em bị gọi đi thẩm tra từ sáng sớm rồi luôn cơ”

“… Khoa trương thế cơ à?”

¡ Thời, giờ chị nổi tiếng thật rồi, hơn nữa còn nổi tiếng một cách bất thường nữa. Lần đầu tiên em thấy một người còn chẳng có tài khoản facebook, chỉ đi ăn mấy bữa cơm với người khác đã có thể khuấy động mạng xã hội long trời lở đất đấy: “Nói thật, chị đây cũng buồn bực lắm”

Rõ ràng bản thân chưa hề làm gì, thế mà lại phủ sóng trên internet nhiều ngày như thế. Rốt cuộc là do thông tin hiện nay phát triển quá, hay là do co chưa đủ khiêm tốn?

“À đúng rồi, ba mẹ Tô Cẩm Tú còn tìm đến tận công ty, chỉ đích danh muốn gặp chị đấy” Phó Uyển Hân bổ sung thêm.

“Sau đó thì sao?”

“Có lẽ tổng giám đốc Trịnh đã xử lý rồi chăng?

Chuyện này em cũng không biết rõ lắm đâu, giờ vẫn còn chưa tới giờ làm việc mà đã xôn xao lắm rồi. Em thấy mọi người trong group công ty đều đang nhắc đến chuyện này mới báo cho chị biết”

Giờ mới sáng sớm, còn chưa tới giờ làm việc mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có thể thấy được, tính nghiêm trọng của vụ việc không hề nhỏ.

Thời Uyển Ngôn cảm thấy mình không thể lựa chọn tránh né được nữa: “Chờ lát nữa chị sẽ đích thân tới công ty gặp bọn họ.”

“Gì cơ? Chị không ở nhà tránh đầu sóng à?

Bên ngoài thoạt trông có vẻ rất nguy hiểm đấy.”

Tuy rằng hướng gió của dư luận trên mạng internet đã thay đổi, nhưng nguy cơ tiềm ẩn vẫn chưa biến mất. Hơn nữa ba mẹ của Tô Cẩm Tú vừa trông đã cảm thấy đây là loại người không dễ trêu chọc.

“Dù thế nào chị không thể trốn phía sau, rồi để người khác xử lý rắc rối thay chị mãi được”

Thời Uyển Ngôn nói với giọng điệu hờ hững.

“Vâng, chị Thời, em ủng hộ chị! Hên ghê á, hôm nay có thể ngồi nhờ xe đi làm rồi!”

“Lát nữa gặp nhé”

Cúp điện thoại, nhóm bé cưng cũng đã nghe thấy quyết định sẽ đi làm của mẹ, “Mẹ chắc chắn muốn đi làm ngay ngày hôm nay ạ?”

“Dù sao mấy chuyện này cũng là chuyện do mẹ gây nên, không thể cứ để người ta giải quyết rắc rối thay mẹ mãi được.”

Bé Hai lịch sự cầm giấy ăn lau miệng, rồi sau đó nhảy xuống, rời khỏi bàn ăn, nói: “Vậy con cũng đi theo mẹ một lúc nhé.”

Cô lấy làm kinh ngạc.

“Con đến công ty làm gì?”

“Chẳng lẽ mẹ quên rồi hả, ai mới là boss của Bảo Thắng?”

Thời Uyển Ngôn chớp chớp mắt.

“Con muốn giải quyết thế nào hả?”

“Vấn đề người loan tin trên mạng internet ấy ạ, tối hôm qua con bận bịu suốt đêm, cuối cùng đã điều tra rồi. Hiện giờ đương nhiên phải ưu tiên xử lý chuyện này trước thôi mẹ.”

“Ý của con là chủ tài khoản loan tin trên mạng kia là người trong công ty chúng ta ư?”

Bé Hai làm ra vẻ bí mật, cười: “Tạm thời không nói với mẹ đâu, nếu không thì chắc chắn mẹ sẽ không dẫn con ra cửa”

Không hổ là con trai ruột, thật sự rất thấu hiểu ý tưởng trong đầu cô ha.

“Đi đi, để mẹ bảo Đằng Dạ Hiên chuẩn bị một chút, rồi ra ngoài.”

Năm bé thấy Bé Hai sắp đi cùng với mẹ đến Bảo Thắng, cũng vội vàng nhảy xuống bàn ăn theo, đồng thanh nói: “Bọn con cũng phải đi!”

Mười phút sau.

Trên chiếc Lincoln Limousine, Phó Uyển Hân trợn mắt há hốc mồm vuốt ve ghế ngồi làm bằng da, từ kiểu dáng thiết kế đến các chất liệu bên trong xe đều tỏa ra mùi tiền, xa hoa lãng phí làm người ta hoa cả mắt.

“Chị Thời, chị sở hữu chiếc xe này thật ư? Em còn tưởng dân cư mạng nói bừa, không ngờ chị lại… táo bạo thế này”

“Lớn lối lắm, trong tình huống bình thường thì không cần đến nó, chỉ có dẫn sáu đứa nhóc này cùng ra ngoài mới dùng thôi.”

“À đúng rồi, chị Thời này, sao chị đi làm còn dẫn bọn trẻ theo thế? Từng tuổi này không phải lẽ ra đám trẻ nên đến trường học ư? Tổng giám đốc Phong chưa tìm bảo mẫu đến trông cho chị à?”

Thời Uyển Ngôn đảo mắt liếc qua sáu đứa con trai, khóe miệng co giật.

“Tụi nó bảo muốn đi giải quyết rắc rối giùm chị đấy”

“Gì cơ? Chuyện của người lớn mà, bọn nhóc ranh có thể giải quyết thế nào chứ?”

Vẻ mặt Phó Uyển Hân ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hiểu ý lời cô vừa nói.

Đợi đến khi xe đến công ty, đi vào tòa cao ốc từ lối đi riêng biệt. Vừa xuống xe, thấy Trịnh Nhạc Huân cùng với thư ký đứng kính cẩn chào đón trước bãi đỗ xe, Phó Uyển Hân càng chẳng hiểu gì sất.

“Cô Hoắc, chào buổi sáng!”

Trịnh Nhạc Huân chào hỏi với tinh thần phấn chấn, dáng vẻ hoàn toàn khác với khi tiếp xúc với những nhân viên trong công ty ngày thường.

Từ hôm qua tới giờ, chẳng ai biết anh ta đã trải qua những gì, lại biết được lượng tin tức lớn đến nhường nào: Thời Uyển Ngôn là vợ của Phong Thần Nam, em gái ruột của William – người sáng lập ra thương hiệu smartphone S, hơn nữa còn là con gái ruột của chủ tịch hội đồng quản trị thương hiệu Bảo Thắng!

Nếu không phải do có tin tức được truyền đạt từ trụ sở chính, chắc có lẽ đến bây giờ Trịnh Nhạc Huân vẫn còn không hề hay biết gì, cho rằng chỉ đơn giản là ô dù cô có phông bạt mạnh mế mà thôi.

Nhân vật lớn như thế lại đi đến chỉ nhánh nhỏ tại thành phố Hải Phòng này, dù thế nào anh ta cũng nhất định phải cúng bái như tổ tiên!