Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 104




Phó Uyển Hân cũng không chịu thỏa hiệp dưới sự ép hỏi mạnh mế của Lý Mạn Như, mà là thông minh chuyển chủ đề: “Ôi, đã tới giờ tan tâm rồi cơ à, tổ trưởng, chị không tan ca sao? Tôi đói bụng quá, tôi đi trước nha, ngày mai gặp lại!”

Cô ấy mỉm cười ngượng ngùng nói xong câu này, rồi vội vàng cầm túi xách lên, quẹt thẻ rời đi, nhìn dáng vẻ bối rối chạy trối chết của cô cứ như thể là cô đã nhìn thấy vị thần ôn dịch nào đó vậy.

Lý Mạn Như đứng yên tại chỗ nhìn Phó Uyển Hân đi khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt cô ta cũng dần dần biến mất.

“Đúng là một con nhóc không biết hợp tác.. “

Xem ra, cô ta cần phải thay đổi cách hành động khác rồi.

Phó Uyển Hân cố tình đi đường vòng, nhưng cô ấy không phát hiện ra có người theo dõi mình trên đường về.

Lý Mạn Như đi theo sau cô nàng một khoảng không xa, sau khi ăn tối xong thì lên tàu điện ngầm.

Sở dĩ cô ta làm như vậy là vì lúc trước có vô tình nghe nói Phó Uyển Hân và Thời Ngọc Diệp sống trong cùng một khu chung cư.

Ôm theo tâm lý ăn may, cô ta đi theo Phó Uyển Hân đến khu biệt thự Hải Lâm, cuối cùng thì cũng nhìn thấy vệ sĩ của Thời Ngọc Diệp ở dưới lầu.

“Hóa ra thật sự là chỗ này”

Hai mắt Lý Mạn Như sáng lên, cô ta lập tức trốn đi, sau đó nhìn chằm chằm vào mục tiêu.

Phó Uyển Hân vẫn quen thuộc như trước, ở dưới lầu chung cư nhìn thấy Vân Mặc Tích, cô ấy còn đánh tiếng chào hỏi: “Hello, anh vệ sĩ, hôm nay anh tăng ca muộn như vậy sao? Bình thường cứ đến giờ này là tôi thấy anh giao ca cho người khác luân phiên trông chừng rồi mà”

Khóe miệng Vân Mặc Tích co giật một cái, anh đáp: “Ừm, gần đây phải tăng ca”

Nếu không phải là vì Phong Thần Nam thì anh †a cũng sẽ không bị ép tăng ca như thế này. Mấy ngày gần đây, nhất là ban đêm, anh ta nhất định phải canh phòng chặt chẽ, không cho Phong Thần Nam đến làm phiền cô chủ.

“Vậy anh vất vả rồi, tôi về trước nha!”

Phó Uyển Hân vui tươi hớn hở chào tạm biệt, sau đó xoay người đi vào tòa cao ốc của khu chung cư.

Đúng lúc này, Vân Mặc Tích nhạy bén trông thấy một bóng người phóng vụt qua ở ngay gần đó.

“Ai đó?”

Giọng nói nghiêm nghị của anh ta khiến tất cả các vệ sĩ xung quanh nâng cao cảnh giác, tất cả bọn họ đều nhanh chóng nhìn về cùng một hướng.

Lý Mạn Như đứng đăng sau thân cây to, đưa tay lên ấn chặt trái tim đang đập rầm rầm trong lồng ngực, ngay cả thở cũng không dám mở to miệng mà thở nữa.

Những vệ sĩ này chính là chướng ngại lớn nhất của cô ta.

“Mấy người các cậu qua bên đó lục soát, những người khác thì đi theo tôi.”
Trực giác mách bảo với Vân Mặc Tích rằng bóng người vừa mới tóe tên tuyệt đối không phải là ảo giác.
Gần đây danh tiếng trên mạng internet của cô chủ không được tốt, có rất nhiều dân mạng ở khắp nơi truy lùng tung tích và nơi ở của cô ấy. Bởi vậy đám Vân Mặc Tích mới phải trông coi thật chặt chẽ, không bỏ qua bất kỳ người nào khả nghỉ hết.
Lý Mạn Như nghe tiếng bước chân càng Lúc càng đến gần, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
Thôi rồi, nhiệm vụ của cô ta còn chưa hoàn thành, không thể để bị bắt dễ dàng như vậy được!
Vân Mặc Tích nhìn chằm chằm vào cái cây cách đó không xa, chậm rãi đi đến gần, vẻ mặt anh ta vừa nghiêm túc lại vừa hung hãn.
“Ở phía trước đó, nếu có người thì tốt nhất là nên xuất hiện ngay bây giờ đi, nếu không, đợi đến lúc bị tôi bắt được thì sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu!”

Trái tim của Lý Mạn Như nảy lên thình thịch.

Đánh chết cô ta cũng sẽ không đứng ra chờ bị bắt đâu!

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng nhiên cô ta trông thấy một bé mèo đen đi ngang qua, thế là cô ta vội vàng nhặt một chiếc lá cây lên, ném về phía con mèo.

“Meo…”

“Tổng quản lý, là một bé mèo đen”

Vân Mặc Tích còn chưa đi lại gần thì đã nghe thấy tiếng báo cáo của cấp dưới, anh ta hơi dừng bước, hỏi: “Ở đâu?”

“Dạ, đây nè, em mới túm được!”

Vân Mặc Tích vừa quay đầu lại đã bị cấp dưới dí bé mèo đen vào ngay sát mặt, dọa anh sợ đến mức vội vàng lùi về sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm ngực thở hổn hển và quát lên: “Ai bảo cậu cầm thứ này đến cho tôi xem hả? Biến ngay!”

Cậu vệ sĩ kia ngạc nhiên ở một tiếng, sau đó nhanh chóng xin lỗi: “Em xin lỗi, tổng quản lý, tự nhiên em lại quên mất là anh sợ mèo”

“Cút!”

Vân Mặc Tích đuổi cậu cấp dưới đi, sau đó quay đầu nhìn về phía cái cây to kia, nhưng mà không thấy ai ở đó cả.

“Chẳng lẽ mình thật sự nhìn nhầm rồi sao?”

Anh ta hoang mang gãi đầu một cái, cậu cấp dưới đang chơi với bé mèo đen ở đẳng sau lại nhịn không được lên tiếng: “Tổng quản lý, bóng đen kia chắc hẳn là nó rồi. Anh nhìn nè, mèo đen đáng yêu biết bao nhiêu, sao anh lại sợ mèo như thế chứ?”

“Tôi bảo cậu cút đi mà không nghe thấy hả?”

Lúc này, Lý Mạn Như đã chạy đi rất xa, nếu lúc nãy con mèo đen kia không xuất hiện thì có khả năng là cô ta đã bị tóm gọn rồi, cũng may là vệ sĩ của Thời Ngọc Diệp sợ mèo.

“Mặc dù nhiệm vụ hôm nay chưa hoàn thành, nhưng thôi quên đi, bây giờ mà quay lại chỗ kia thì đúng là có chút nguy hiểm thật. Cơ mà cũng chẳng sao hết, ngày mai vẫn còn cơ hội, mình cũng không tin Thời Ngọc Diệp có thể trốn trong nhà cả đời Thời Ngọc Diệp có chút ngoài ý muốn, Phong Thần Nam thế mà lại lên tiếng trên Facebook vì cô, đã thế anh còn sắp xếp tài khoản tiếp thị và thuê người đến thay cô nói chuyện trên mạng internet nữa chứ.

Hiệu suất cao đến mức Mãn Tuyết Nguyệt cũng phải tấm tắc ngạc nhiên.

“Tớ bỏ ra cả đống tiền giúp cậu ép hot search xuống cũng không có tác dụng bằng thủ đoạn của Tổng giám đốc Phong nha. Ngọc Diệp, cậu thật là hạnh phúc quá đi mà! Tớ chưa bao giờ thấy anh ta làm những chuyện này vì ai khác đâu.

Ngay cả Tô Cẩm Tú ngày trước cũng không nhận được sự đãi ngộ như thế này đâu nhé.”

Khóe miệng Thời Ngọc Diệp giật một cái, cô chợt nhớ đến điều gì đó và hỏi: “Tuyết Nguyệt, thật ra tớ có chuyện này muốn hỏi cậu”

“Hở? Cậu hỏi đi”

“Lúc trước, Phong Thần Nam và Tô Cẩm Tú chia tay như thế nào vậy?”

Trong điện thoại, sau khi nghe Thời Ngọc Diệp hỏi thế thì Mẫn Tuyết Nguyệt rơi vào trầm tư, cô đáp: “Cái này ấy à, cũng khó nói lắm, lúc đó bọn tớ cũng không thân thiết gì với nhau cả. Hơn nữa, khi đó chuyện tình cảm của tớ cũng xảy ra vấn đề, làm gì còn tâm trí mà đi quan tâm người khác nữa”

“Thật sự không có chút manh mối nào à?”

“Tớ chỉ nhớ là năm đó tớ chia tay với mối tình đầu, bọn họ cũng vừa chia tay vào lúc đó luôn. Tô Cẩm Tú khóc đến là thê thảm, khóc lóc xong rồi làm loạn cả lên, thậm chí cô ta còn đòi tự sát nữa cơ, nhưng mà Phong Thần Nam hoàn toàn không thèm quan tâm đến cô ta, mặc kệ cô ta muốn náo loạn thế nào thì làm thế ấy. Khi đó, tất cả mọi người đều nói anh ta là đồ đàn ông cặn bã”

Sau khi nói chuyện điện thoại, Thời ngọc Diệp im lặng một lát, sau đó thì không nhịn được mà lẩm bẩm: “Rõ ràng là đã từng yêu đương với Tô Cẩm Tú, thế mà còn nói bản thân từ đầu đến cuối chỉ có một người phụ nữ, đúng là rất cặn bã”

Cô cảm thấy mình nhất định phải giữ vững trái tim, tuyệt đối không được bị hành động của Phong Thần Nam làm cho dao động rồi rơi vào.

cạm bấy tình yêu một lần nữa.

Bởi vì, người đàn ông này thật sự quá nguy hiểm.

Vẫn là lý trí một chút thì tốt hơn.

Hôm sau, Thời Ngọc Diệp rốt cuộc cũng đi làm trở lại.

Không hề báo xin nghỉ, cũng chẳng có thông báo sẽ đi làm lại, các đồng nghiệp ở phòng thiết kế còn tưởng rằng đợi đến đi cô đi làm thì nhất định sẽ bị phòng nhân sự cảnh cáo cơ. Nhưng dường như mọi người đã quên mất chuyện Thời Ngọc Diệp là người có chỗ dựa.

Chuyện cô bỏ bê công việc không chỉ không bị quở trách, mà ngược lại, vì đã đi làm lại mà cô được Quản lý Triệu của phòng nhân sự đặc biệt quan tâm.

“Cô Thời, cô có thể thoải mái sử dụng lối vào chuyên biệt của các quản lý cấp cao, như vậy thì cô sẽ không bị những người ngoài cổng làm chậm trễ thời gian đi làm”

“Vâng, cảm ơn ông, quản lý Triệu.”

Quản lý Triệu vừa đi thì các đồng nghiệp khác đã không nhịn được chạy tới hóng hớt.

“Ngọc Diệp, mấy ngày nay cô đi ra ngoài không gặp phải chuyện gì chứ?”

“Tôi lên mạng xem thì thấy Tổng giám đốc.

Phong lên tiếng vì cô đó, quan hệ giữa cô và anh ấy là thật, có đúng không?”

“Vậy lúc cô và Tô Cẩm Tú gặp nhau chẳng phải là rất khó xử hay sao?”

“Công ty đối xử với cô tốt như vậy đều là vì mặt mũi của Tổng giám đốc Phong đúng không?”

Mỗi người hỏi một câu, khiến Thời Ngọc Diệp câm nín, ngay vào lúc cô đang đau khổ suy nghĩ nên trả lời như thế nào, thì bỗng nhiên có một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào: “Ngọc Diệp.”

Âm thanh vang dội truyền đến, cắt ngang bầu không khí nhiều chuyện giữa mọi người. Nương theo tầm mắt nhìn ra bên ngoài, các đồng nghiệp đều ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông đứng ngoài cửa cao khoảng tầm một mét tám mươi, anh ấy mặc một chiếc áo gió màu đen, cổ áo dựng đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng.

“Ôi đậu má, người đàn ông này đẹp trai quá đi, từ lúc nào mà trong công ty chúng ta lại xuất hiện một người đàn ông đẹp trai như vậy!”