5
Tôi tỉnh lại ở bệnh viện, kì thực cũng chẳng ngủ được bao lâu.
Chính xác mà nói, tôi vẫn ăn phải bít tết bị Vệ Sùng Hoa bỏ thuốc nên ngất xỉu.
Hắn ta bỏ thuốc vào cả hai phần bít tết, chẳng qua hắn ăn ít, tôi ăn nhiều.
Nhưng hắn không biết rằng sức khoẻ của tôi từ nhỏ đã tốt.
Hồ Vân Phi ngồi một bên, nói với tôi mọi chuyện đều đã qua rồi.
Vệ Sùng Hoa cho rằng tôi tin tưởng hắn giống như Trần Thù, hắn bảo tôi đến một mình thì tôi liền đến một mình.
Nhưng hắn ta không biết, tôi khác với Trần Thù!
Cho dù tôi muốn đi một mình, Hồ Vân Phi cũng sẽ không cho.
Cho nên Hồ Vân Phi lái xe đưa tôi đến dưới lầu, còn anh ấy thì trốn ở một hành lang không có camera đợi tôi, một khi có chuyện gì, tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ ngay lập tức xông lên cứu tôi.
Trùng hợp là, Vệ Sùng Hoa giở lại mánh cũ, dự định sau khi giết tôi trong nhà thì bảo chị Hùng giả dạng thành tôi rời đi, đến nơi khác lượn một vòng, rửa sạch hiềm nghi của hắn ta.
Tất nhiên chị Hùng cũng không thể đi thang máy có gắn camera, nên cũng đến hành lang không có camera giám sát, sau đó đụng phải Hồ Vân Phi.
Hồ Vân Phi thấy diện mạo đó của chị Hùng liền hiểu ra kế hoạch của Vệ Sùng Hoa, anh ấy lén gọi điện thoại báo cảnh sát, lại gọi thêm Cố Nhất Minh, đợi sau khi cảnh sát khống chế chị Hùng thù vội vàng xông vào.
Vừa hay lúc đó tôi đã rút con dao ra khỏi ngực Vệ Sùng Hoa vì "sợ hãi".
Tôi nghe kể chỉ cảm thấy có hơi bứt rứt trong lòng, tôi xoa nhẹ tay dưới lớp ga trải giường, có lẽ tôi thật sự không giống mẹ, không làm được chuyện giết người xong có thể thoát tội.
Hồ Vân Phi lại thấp giọng nói với tôi: "Vệ Sùng Hoa còn có một chiếc camera chưa tháo, là cái trên nóc bên trong tủ lạnh.”
Tôi nghe thấy liền sững người, đừng nói đến Vệ Sùng Hoa, ngay cả tôi cũng không ngờ Hồ Vân Phi sẽ lắp camera vào trong tủ lạnh.
Hồ Vân Phi sờ trán tôi, sau đó cười vời tôi: "Vì vậy chiếc camera đó đã quay được cảnh Vệ Sùng Hoa muốn giết em, trong lúc xô đẩy dao c ắm vào ngực hắn ta, em còn làm sơ cứu cho hắn."
Cái gọi là sơ cứu, chẳng qua chỉ là giả vờ, càng dễ dẫn đến tử vong hơn...
Lúc đó cho dù không có camera, tôi vẫn có thói quen làm ra dáng vẻ vô hại.
Có lẽ đây chính là gen độc ác từ trong xương tủy nhỉ!
Hồ Vân Phi còn muốn nói gì đó, nhưng cảnh sát nhận được tin liền vào lấy lời khai.
Tôi cũng không giấu giếm điều gì, kể đúng sự thật, bao gồm cả việc Vệ Sùng Hoa nói làm sao để giết Trần Thù, nghi ngờ quỷ hồn của Trần Thù nhập vào tôi muốn giết hắn báo thù.
Dẫu sao thì chị Hùng đã bị bắt, cô ta chắc chắn cũng sẽ khai ra.
Sau khi cảnh sát lấy xong khẩu cung liền nói với tôi: "Cô là em gái của Trần Thù, cho nên cố ý tiếp cận Vệ Sùng Hoa phải không?"
"Không phải." Tôi nhìn cảnh sát, khẽ nói, "Tôi đã quên bản thân mình có chị rồi, với lại cho dù muốn điều tra cái chết của Trần Thù, bố tôi mở công ty luật, tôi nhờ ông ấy điều tra là được, không cần phải kéo bản thân mình vào. Lần này tôi lại uống thuốc ngủ, nếu như muộn một bước, có thể người chết chính là tôi."
Khi mẹ tôi và Trần Bản Hưng ly hôn, tôi mới năm tuổi, sau này mẹ tôi chưa từng nhắc đến Trần Thù và Trần Bản Hưng, bà ấy cho rằng tôi còn nhỏ, cho rằng tôi sẽ quên đi Trần Thù...
Bọn họ cho rằng một đứa trẻ năm tuổi có thể nhớ được gì chứ?
Không nhớ ân, chẳng ghi thù.
Cảnh sát lại hỏi một số chi tiết lúc đó, tôi đều nói hết.
Che giấu sẽ chỉ phiền phức hơn.
Đây là điều bố tôi - Hồ Thiên đã nói với tôi.
Sau khi cảnh sát đi, Hồ Vân Phi rót cho tôi một ly nước, đỡ tôi dậy và đút tôi uống.
Tôi uống nước, tóc hơi rủ xuống, mái tóc nhuộm đen lướt qua miệng ly
Lúc này tôi mới nhớ ra, Vệ Sùng Hoa nói hắn ta đã xét nghiệm tóc đen tôi gỡ ra ném ở trong nhà, vẫn còn chân tóc, quả thật là của Trần Thù.
Ngay lập tức tôi nhấp ngụm nước, nhìn Hồ Vân Phi nói: "Anh tìm tóc của Trần Thù ở đâu vậy?"
Hồ Vân Anh khó hiểu nhìn tôi: "Tóc của Trần Thù gì?"
Tôi kể lại chuyện Vệ Sùng Hoa mang tóc đi xét nghiệm cho Hồ Vân Phi nghe.
"Anh vốn không để tóc trong nhà hắn mà." Sắc mặt của Hồ Vân Phi cũng sa sầm, nhìn ra bên ngoài.
Sau đó mới nói: "Tóc đen trong khách sạn dễ dàn xếp, nhưng nhà hắn thì hắn rất quen thuộc, anh lắp mấy cái camera lỗ kim đó đã phải dốc hết tâm tư rồi."