Mạn Thiên Hoa Vũ

Quyển 2 - Chương 84: Giá tan ngói vỡ




Ngay khoảnh khắc tôi mơ màng, há miệng đớp khí như con cá mắc cạn thì Bách Chu đã rút chân, xoay người bỏ chạy.

Tôi đã tưởng như vậy.

Cho đến khi Bách Chu giẫm mạnh xuống mu bàn tay tôi, như thể chỉ hận không thể chém giết để trả thù mấy lời nhiếc móc cay độc ban nãy. Cơn đau đột ngột ập đến, tôi kêu ré lên một tiếng theo bản năng, ngay sau đó... trái tim cũng tụt xuống vực sâu ngàn trượng.

Vốn Quân Trì đã dùng gươm đâm vào bụng tên đồng bọn cuối cùng, chỉ vì tiếng hét của tôi mà phân tâm quay người, bị gã kia thừa cơ chém ngang lưng bằng chút hơi tàn cuối cùng.

Không còn bị tôi bấu víu dưới chân, Bách Chu lập tức xông vào giao chiến.

Bụng dạ tôi cồn cào, nóng lòng muốn trở dậy nhưng khổ nỗi thân mình nặng như chì, dính chặt dưới nền đất.

Quân Trì bị thương, sức lực đã giảm đi đáng kể sau khi giết chết bốn gã đồng bọn. Còn Bách Chu, vì bị tôi đánh thuốc mà luôn trốn nấp một bên, đến giờ phút này hẳn hiệu quả cũng đã tiêu tan mấy phần. Cậu ta nhận thấy phe mình rơi vào tình thế bất lợi, chỉ trong giây lát đã nghĩ ra phương hướng xử lý. Trước lừa tôi buông tay mất cảnh giác, sau bất ngờ tấn công tôi nhằm lôi kéo sự chú ý của Quân Trì.

Với tình trạng hiện tại của Quân Trì... tôi không nghĩ anh ta có thể đối phó được Bách Chu.

Bất công, thực quá bất công!

Tôi cạn kiệt tâm sức, chỉ hít thở thôi cũng thấy thấy mệt nhọc khôn cùng, hai mắt trừng trừng trông theo gót chân Bách Chu tiến tới gần Quân Trì.

"Bách Chu!" Chỉ hai chữ đơn giản mà giọng tôi đã lạc cả đi. "Dừng lại đi! Chuyện gì cũng có thể giải quyết mà..."

Cả người run lên từng chặp, cả Bách Chu lẫn Quân Trì đều phớt lờ lời nói của tôi.

Chân trái Bách Chu đạp vào người Quân Trì nhưng bị anh bắt được, dùng khuỷu tay dập mạnh vào đầu gối, khiến cậu ta lùi lại vài bước, lảo đảo suýt ngã.

Nhanh như cắt, Bách Chu phản công, như dồn hết sự sống cái chết vào từng đòn đánh. Trong thoáng chốc cậu ta đã ép lui được Quân Trì, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Tay phải Quân Trì thu thành nắm đấm vung tới, Bách Chu nghiêng đầu tránh được. Khựng lại trong khoảnh khắc, anh ta lặp lại chiêu thức, bị cậu tóm được bắp tay lôi xuống. Hai người giáp chiến, cuối cùng Bách Chu thành công thụi một nắm đấm vào bụng Quân Trì.

Công bằng mà nói thì năng lực của Bách Chu tuyệt đối không thể so sánh với đối thủ hiện tại của cậu. Thậm chí theo thông tin Hồ Yên từng lỡ miệng tiết lộ với tôi, nếu đấu solo 1:1 trong tình trạng lành lặn khoẻ mạnh thì Bách Chu sẽ bị Quân Trì đánh bại trong khoảng nửa canh giờ đổ lại. Ít nhất thì đó là kết quả của lần cuối hai người họ giao đấu, cách đây khoảng một, hai năm.

Chỉ có điều, tôi không thấy được bất cứ điểm sáng nào ở tình huống lúc này. Bách Chu dần thoát khỏi sự khống chế của thuốc an thần, lấy lại trí lực. Trong khi đó, trạng thái của Quân Trì đang dần trở nên tồi tệ.

Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, hai mắt Bách Chu đỏ ngầu, dẫu bị dồn ép đến đâu cũng đều kiên trì lao ngược trở lại, như con thú phát điên cắn người. Mặc dù hai người họ đều không động tới đao gươm nhưng mọi chiêu thức đều hiểm độc vô cùng, chung một mục đích là lấy mạng của đối phương.

Tôi chỉ có thể ngồi yên một chỗ, cắn răng dõi mắt quan sát trận chiến. Mỗi khi Quân Trì rơi vào thế yếu, khắp người tôi gợn lên nỗi bất an khó tả, tựa hàng ngàn hàng vạn con kiến lửa đang cắn xé khắp lục phủ ngũ tạng.

Không khó để nhận ra cả Quân Trì và Bách Chu đều sắp chạm đến thời điểm sức cùng lực kiệt, tốc độ giảm đi đáng kể. Tôi chẳng còn rảnh rỗi để oán hận chửi bới nữa mà chỉ chắp hai tay lại, cầu nguyện cho Quân Trì.

Kể ra thì chậm mà chuyện xảy ra rất nhanh, tôi đột ngột hụt hơi choáng váng, tầm nhìn tràn ngập không hoa ảnh lạc*, tới khi tỉnh táo lại thì tình thế đã chuyển biến 180 độ.

[*] Không hoa ảnh lạc: Hoa trong hư không, ý chỉ những bóng hình huyễn ảo

Quân Trị hoàn toàn bị Bách Chu áp đảo, cậu ta tiến lên một thì anh phải lùi lại những ba. Đòn tấn công của Bách Chu tàn độc hơn gấp bội, mà Quân Trì chỉ có thể vất vả chống đỡ.

Tôi sợ hãi tới ngây người, gấp rút chống tay xuống đất để đứng dậy, ngờ đâu hai mắt tối sầm, nghiêng ngả ôm ngực thở dốc.

Sau đó, Bách Chu gầm lên.

Hai chân tôi bủn rủn, cả người sắp đổ nhào về phía trước.

Thừa lúc Quân Trì trúng đòn, lảo đảo tìm cách đứng vững thì Bách Chu hạ thấp trọng tâm, quét một đường dưới đất. Thanh gươm trong tay cậu ta loé lên thứ ánh sáng quỷ quái, vừa giáng một tia sét xuống đầu tôi, vừa đâm thẳng vào lồng ngực Quân Trì.

Tiếng hét cứ thế nghẹn lại nơi cổ họng, tôi há miệng như con cá mắc cạn, cảm giác buốt giá trùm kín tâm trí trong chớp mắt.

Còn chưa dừng lại.

Bách Chu vận lực dưới chân, xoáy vào vết thương trên ngực Quân Trì rồi dồn sức đẩy lùi anh phải lui ngược về sau. Cậu ta bước nhanh hơn, ép Quân Trì áp lưng vào thân cây cao lớn rồi nắm chặt chuôi, ấn mạnh.

Lưỡi gươm xuyên qua xác thịt, cắm sâu trong lớp gỗ, khoá chặt dáng đứng của Quân Trì.

Tâm trí tôi tê liệt, mọi suy nghĩ đóng băng. Điều duy nhất mà tôi có thể cảm nhận được chỉ là dòng chảy bi phẫn trào sôi.

Không biết lấy đâu ra sức lực, tôi cúi người nhấc lên một thanh gươm nằm chỏng chơ dưới đất.

Bách Chu đang đắm chìm trong thắng lợi của riêng mình, không kịp để ý động tĩnh gần đó, bị tôi chém vào bắp chân. Tôi vốn muốn đâm chết cậu ta nhưng thứ vũ khí này quá mức nặng nề, chạy được tới gần Bách Chu mà thiếu chút nữa tôi đã chúi đầu xuống đất, chỉ có thể tấn công ở tầm thấp.

Lưỡi gươm bén ngọt cuốn theo máu tươi, Bách Chu khuỵu đầu gối, ngã dúi dụi.

Tới lúc này tôi mới nhận ra hai hàng mi đã đẫm nước mắt từ khi nào.

Trời xanh nhạt nắng, gió cũng ngừng thổi. La liệt xác chết, máu me đầm đìa.

Cảnh tượng xung quanh chúng tôi thê lương tới cùng tận.

Đầu Quân Trì gục xuống, hơi thở yếu ớt. Hai tay tôi run rẩy, chẳng cách nào ôm lấy vết thương của anh, lau đi dòng máu không ngừng tuôn ra, thấm ướt vạt áo.

"Quân Trì, Quân Trì..." Tôi nức nở, hận không thể thay anh hứng chịu tất cả. "Xin anh... đừng chết... Đừng chết mà..."

Nghe tôi gọi tên, mày Quân Trì khẽ động nhưng dường như không còn mấy sức lực để có thể ngẩng lên nhìn tôi nữa.

"Cầu xin anh... Tôi theo anh về cung, năm sau chúng ta lại cùng đón giao thừa, có được không?" Lệ tuôn như mưa, tôi khàn giọng khóc lóc, tự huyễn hoặc chỉ cần mình hứa hẹn như vậy là Quân Trì sẽ vượt qua hiểm cảnh, hồi phục một cách thần tốc.

Bên khóe mắt thoáng thấy cánh tay Quân Trì hơi vươn tới, tôi nhanh chóng bắt lấy, nắm chặt bằng cả tính mạng.

"Tâm à..." Anh nói rất nhỏ, đến mức tôi tưởng mình rơi vào ảo giác, như thể anh chưa bao giờ cất tiếng.

Tôi khe khẽ siết bàn tay anh thay cho lời hồi đáp, tuyệt không dám buông lơi.

Quân Trì khẽ cười, thở hắt ra một hơi: "Nàng đừng khóc..."

Đau buốt thấu tim gan, nỗi ân hận cắn xé từng thớ da tấc thịt.

Nếu không phải vì tôi, rồi sẽ có ngày Quân Trì trở thành cánh chim ưng vút bay trên bầu trời xanh thẳm rộng lớn, với khí thế hổ gầm uy vũ.

Tất cả... là do tôi...

"Đừng khóc..." Thanh âm mong manh tựa sương giáng, đối với tôi lại sắc bén hơn cả dao kiếm, để lại vết thương rỉ máu trong tim. "... ta sắp được gặp Niệm Tâm của mình rồi..."

Giọng Quân Trì càng thêm mơ hồ, mất chừng mấy phút trôi qua mà tôi không còn thấy mi mắt, cánh môi... hay bất kỳ vị trí nào trên mặt anh có dấu hiệu động đậy nữa.

Tôi điếng người, rối rít đặt hai ngón lên vị trí động mạch trên cổ Quân Trì, thậm chí còn chạm hờ ở phía dưới mũi, áp tai vào ngực anh. Gương mặt tái nhợt của Quân Trì nhạt nhoà giữa nước mắt, hơi thở sự sống đã hoàn toàn đứt đoạn.

Chưa bao giờ bản thân tôi cố chấp như lúc này, nhất quyết không chấp nhận kết quả đã rõ ràng ngay trước mắt, kệ xác cơn ê nhức truyền tới từ hai đầu gối đang quỳ dưới nền đất sỏi.

... Và tôi cũng quên béng mất sự hiện diện của Bách Chu - hung thủ gây ra cái chết của Quân Trì.

Mới nãy thôi Bách Chu bị tôi chém vào bắp chân, tuy rằng sức lực chẳng ăn ai nhưng vẫn khiến cậu ta lăn lộn một vòng trong đau đớn.

Hiện tại, đến lượt tôi bị Bách Chu túm tóc lôi ngược về sau, đồng thời bồi thêm một cái tát mạnh vào mặt. Tôi vừa ngã ngửa, cậu ta lập tức chồm đến, dùng cái chân bê bết máu của mình giẫm mạnh lên ngực tôi.

Đáp lại, tôi chỉ lạnh lùng nhìn Bách Chu. Với hạng người như cậu ta, tôi cảm thấy mình không cần thiết phải hỏi mấy câu thừa thãi.

Dạ Hành đã hoạt động suốt bao nhiêu năm, bãi bể nương dâu là thế. Chưa nói đến sự tín nhiệm của Hoàng đế, chỉ nội tình cảm sâu sắc giữa các thành viên cũng đủ để trân trọng rồi.

Vậy mà...

Bà đây cóc cần biết quá khứ của cậu tang thương tới mức nào. Cậu phản bội tất cả mọi người, lợi dụng mối quan hệ phu thê với Hồ Yên... những điều này chỉ chứng tỏ cậu là một thằng khốn nạn mà thôi!

Dường như biểu cảm của tôi quá đỗi quật cường nên đã chọc cười Bách Chu. Cậu ta phì một tiếng, tỏ vẻ Chúa cứu thế từ trên cao ngó xuống: "Tiểu thư chớ lo lắng, ta sẽ không giết cô đâu."

Tôi:...

À.

Vậy thì cảm ơn nha.

"Nhưng mà..." Bách Chu mím môi suy tư. "Dù sao cô cũng đã khiến ta chịu biết bao khổ sở, ta phải đòi lại một chút cho công bằng."

Giọng điệu bình tĩnh tới rợn tóc gáy, cứ như thể người ngợm tôi vẫn lành lặn vô sự vậy.

Sau vài giây đắn đo, tôi quyết định không cần tốt bụng cho Bách Chu biết về tình tiết phản diện nói nhiều trong phim ảnh và tiểu thuyết thường thấy. Cậu ta muốn lải nhải thì cứ thoải mái đi.

"Chủ công chỉ dặn dò giữ cô sống sót, còn cụt tay hay cụt chân chắc... ờ, cùng lắm bị trách mắng mấy câu." Âm lượng của Bách Chu không quá nhỏ, dẫu cậu ta đang lẩm bẩm thì tôi vẫn nghe rõ mười mươi.

Vừa mới trải qua cú sốc tâm lý đối với Quân Trì, tinh thần tôi rơi thẳng xuống một cái hố sâu hun hút. Tôi không có thời gian vật vã thương tâm, đồng thời phải ép buộc bản thân kiên cường đối phó với kẻ thù... tuy đúng là vẫn gắng gượng được nhưng chính bản thân tôi cũng dần cảm thấy có gì đó không ổn.

Trải qua vô số hoạn nạn, luôn sẵn sàng đối mặt với kết cục tồi tệ nhất nhưng đâu có nghĩa là tôi coi thường chuyện sinh tử?

Nói đúng hơn thì tôi rất hèn nhát, trước sợ đau sau sợ khổ, đáng lý nghe được mấy câu doạ dẫm của Bách Chu thì nên lo lắng khôn nguôi mới đúng.

Ấy vậy mà lòng tôi vẫn êm đềm như bóng nước Hồ Gươm, chỉ lăn tăn gợn sóng.

"Cô chọn đi, mất tay hay mất chân?" Sau một hồi luyên thuyên với chính bản thân, Bách Chu hất hàm, mang đến cho tôi hai sự lựa chọn.

... Ồ. Tôi xin được im lặng!

Bách Chu không gắng sức tỏ vẻ quân tử như ban đầu nữa mà dần mất bình tĩnh, tròng mắt biến thành nòng súng toé lửa.

Thường thì đám đốn mạt giết người không ghê tay như Bách Chu rất thích con mồi phải giãy giụa quát mắng gì đó, ví như khi nãy tên đồng bọn thứ tư được phân công nhiệm vụ đi bắt tôi có thể nhiệt tình đánh đấm, là bởi tôi cũng rất "nhiệt tình" phản kháng vậy.

Bách Chu có lòng đe nạt tôi, ít nhất cũng muốn được trông thấy tôi trong dáng vẻ run rẩy khóc lóc cầu xin tha mạng.

"Gớm phết nhỉ!" Cậu ta khẽ thở dài. "Ừm, có điều này... ta đoán là tiểu thư chưa biết."

Tôi vẫn duy trì trạng thái khoá miệng như bưng.

"Ta là người đã giết Đông Ly yêu mến của cô đấy." Bách Chu ưỡn ngực thẳng lưng, tựa như cậu ta đang khoe khoang điều gì đó mà mình vô cùng tự hảo. "Chính ta đã bẻ tay, đánh gãy chân nó,... cho nó nếm đủ mùi vị trước khi chết..."

Vài lọn tóc bay phất phơ bên vành tai, cằm Quân Trì gần chạm vào phần xương quai xanh, thanh gươm lấy mạng anh lại đang giữ cho thân mình anh thẳng lưng sừng sững tại nơi ấy.

Kể cả khi Quân Trì đã rời bỏ nhân gian thì cũng không cách nào che lấp bát thiên chí khí* của anh.

[*] Bát thiên chí khí: Chí khí cao ngút trời

Vậy còn Đông Ly của tôi, Đông Ly của tôi đã chết như thế nào dưới tay Bách Chu...

Tựa như toàn bộ mạch máu trong người tôi biến thành nham thạch nóng bỏng, cuộn trào gào thét, nhấn chìm chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại.

Sau đó, tôi thấy mình bị phân tách thành hai phiên bản khác nhau. Một người vứt bỏ hết mọi hỉ nộ ái ố, chín phần mười vô cảm thờ ơ; người kia lại hoàn toàn mất khống chế, chân tay đấm đá loạn xạ, miệng la hét chửi bới không ngừng.

Mà người thứ hai dù quẫy đạp tới mức nào cũng không động được đến một cọng lông chân của Bách Chu, trái lại còn khiến cậu ta cười vang sung sướng.

"Ta giết cậu! Ta sẽ giết cậu!" Tôi gầm gừ, từng từ từng chữ xé rách cổ họng tuôn ra.

Cậu ta rất hài lòng vì phản ứng quá khích của tôi, nở nụ cười: "Tất cả là tại con ranh ấy không biết dừng lại đúng lúc."

Một luồng khí lạnh toát chạy dọc sống lưng, tôi bàng hoàng, nhất thời quên cả hít thở. Là vậy sao... thì ra trong thời gian điều tra về Thái An vương, Đông Ly đã vô tình phát hiện ra bí mật của Bách Chu... Con bé hoàn toàn không có cơ hội tiết lộ cho người khác, bị Bách Chu giết người diệt khẩu.

Ôi... Đông Ly đáng thương của tôi...

Sau một chốc tự tán dương chính mình, Bách Chu xoa xoa cằm, vung gươm lên cao rồi nói: "Thôi được rồi, để ta nghĩ thay cô nhé. Còn phải di chuyển nhiều nên nếu đi đứng bất tiện thì cũng khổ..."

Tóm lại, cậu ta quyết định sẽ chặt tay tôi.

Muốn kéo dài thời gian cũng không thể nữa rồi, dưới tình hình này, thoát khỏi Bách Chu chẳng khác nào lấy gàu tát biển. Tôi suy nghĩ thật nhanh, rút ra kết luận rằng so với cố gắng giãy dụa để rồi bị chém nhầm vào vị trí nào đó khác, thà rằng tôi ngoan ngoãn đón nhận còn hơn.

Cứ thế mà làm, tôi lập tức nhắm nghiền hai mắt, hiên ngang chờ đợi cơn đau ập đến.

Một, hai phút ngắn ngủi có thể bức người ta phát điên, còn tôi, tôi thật sự không rõ mình đang cảm thấy như thế nào. Nguyện vọng duy nhất lúc này của tôi vô cùng đơn giản, đó là bị Bách Chu chém một nhát, đau đớn xác thịt chắc chắn sẽ khoả lấp tinh thần trống trải cạn kiệt.

Nhưng rồi tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Hé dần mi mắt, tôi trông thấy tư thế kỳ quặc của Bách Chu. Tay phải vẫn nắm chặt chuôi gươm, chậm rãi hạ xuống, với khoảng cách này thì chắc chắn sẽ không thể làm tôi bị thương. Bách Chu trợn trừng hai mắt, tay trái ôm lấy cổ họng, khoé miệng run run. Lồng ngực cậu ta lên xuống dữ dội, thân thể nghiêng dần sang một bên.

Bách Chu ngã xuống, tầm nhìn của tôi không còn bị che khuất. Dưới những tia nắng chiều hiếm hoi, lưỡi dao tỏa sáng lấp lánh, mà máu tươi cũng nhuộm đỏ những ngón tay thon của Hồ Yên.

Trang phục nhăn nhúm, tóc mai toán loạn, xem ra Quân Trì đoán đúng - Hồ Yên đã bị đồng bọn của Bách Chu tìm cách giữ chân, cuối cùng vẫn phải trải qua một trận hỗn chiến.

Gò má vương vệt máu đã hơi sậm màu, ánh mắt Hồ Yên tăm tối, tràn ngập hơi thở chết chóc.

Tôi vất vả ngồi dậy, không khỏi liếc sang phía Bách Chu. Lúc này cậu ta đã tắt thở, hay còn có thể nói là chết không nhắm mắt. Trên cổ cậu ta là một vết rạch nằm ngang, ngắn nhưng sâu, đủ để lấy mạng kẻ khác.

Hồ Yên ra tay rất quyết đoán.

Cô không buồn nhướng mắt nhìn tôi, nhét con dao găm vào trong vạt áo rồi lê từng bước khó nhọc về phía anh trai. Hồ Yên quỳ xuống, nắm lấy tay Quân Trì rồi áp lên má: "Anh ơi..."

Chỉ vậy thôi, Hồ Yên ngước lên, như thể đang chờ đợi anh trai đáp lời.

Trời lặng gió, vầng dương náu mình sau mây, bóng hoa tấc cỏ tiêu điều. Thoảng bên tai là tiếng Hồ Yên thổn thức, gục đầu run rẩy bên cạnh thi thể Quân Trì.

"Em xin lỗi... anh ơi... em xin lỗi..."

Vốn muốn "cậy nhờ" Bách Chu để tạm thời quên đi đớn đau đang gặm nhấm trong lòng, tôi trông theo Hồ Yên suy sụp mà quặn thắt tim gan, bật khóc nức nở.

Mãi tới khi mặt trời sửa soạn xuống núi, tôi đưa tay áo lên lau nước mắt rồi tất tả bước tới, muốn đỡ Hồ Yên đứng dậy.

"Yên ơi, cô có bị thương ở đâu không?" Tôi lo lắng gặng hỏi. "Chúng ta phải..."

Chưa bày tỏ hết câu thì Hồ Yên đã gạt tôi ra, bình thản đáp lại: "Ta không đi nổi nữa."

Lời vừa dứt, cô từ từ quay đầu lại, chỉ thấy trên cằm toàn máu là máu, chắc hẳn vừa mới bị cô dùng ống tay áo lau đi một cách qua loa.

Hồ Yên đổi tư thế ngồi, cười nhạt nhẽo: "Trúng độc rồi, ta chẳng còn mấy thời gian."

Vẫn là Chúc Đương Phong.

Tôi cố gắng chống đỡ tòa tháp đang sụp đổ trong tâm trí, tay áp lên ngực, bình ổn lại hơi thở rồi mới lên tiếng: "Vậy thì phải nhanh chóng tìm thấy Quan gia! Tôi từng trúng phải độc giống cô, cũng từng thoát khỏi nó..."

Tay Hồ Yên lạnh ngắt, tôi nhẹ nhàng nắm lấy mà không để ý chính bản thân mình cũng chẳng còn đủ sức sống để truyền cho cô.

"Chàng... Bách Chu sắp xếp người chờ sẵn để giữ chân ta, nếu ta có thể quay lại sớm hơn một chút..." Cô nói năng lộn xộn, hoàn toàn phớt lờ ý kiến của tôi. "Kể cả ta có trúng độc thì anh em ta vẫn có thể xử gọn chúng nó..."

Lồng ngực tôi sắp nổ tung, khó khăn mở miệng: "Tất... tất cả là tại tôi... Vì tôi mà Quân Trì mới chết, cô cũng lâm vào tình cảnh này..."

"Phải." Hồ Yên nhún vai. "Nhưng chỉ một phần thôi. Bàn tới đúng sai, ai mà không có lỗi chứ? Quan gia rời kinh thành, cô bị dụ bắt... hẳn tất cả đã nằm trong kế hoạch."

Tôi cụp mi mắt.

"Kể cả cô không chịu theo Bách Chu từ đầu thì chúng nó cũng sẽ tìm hướng giải quyết khác mà thôi. Khi ấy... sẽ có nhiều người chết hơn." Nói một hồi, Hồ Yên dần bình tĩnh trở lại.

"Tôi..." Dù có cố gắng nhìn xa trông gần hơn nữa cũng không thể chối bỏ sự thật rằng hai anh em Quân Trì - Hồ Yên gặp nạn vì bảo vệ tôi.

Hồ Yên khẽ lắc đầu, ôm ngực ho khan một hồi.

"Nào ai được cưỡi hạc bay đến Dương Châu*..."

[*] Hạc Dương Châu: Điển tích, thể hiện việc đạt được chí nguyện, mọi bề đều ưng ý.

Hồ Yên bỏ lửng câu nói, khó nhọc mỉm cười: "Từ nay hai anh em ta không thể bảo vệ cô nữa. Lực bất tòng tâm, ta cầu chúc cô có thể bình an gặp lại Quan gia. Anh trai ta làm việc luôn có trước sau, nhất định cũng đã tìm cách truyền tin cho Quan gia rồi."

Nghe tới cuối cùng, tôi cắn mạnh môi dưới, gắng dằn dòng lệ nóng xuống đáy mắt.

"Cô đỡ ta ra chỗ Bách Chu đi." Chợt, Hồ Yên run run trỏ ngón tay, cất tiếng đề nghị.

Tôi ôm lấy vai Hồ Yên, hai chúng tôi dắt díu nhau vài bước ngắn ngủi, tiến gần hơn tới thi thể của Bách Chu.

Cô chọn một vị trí bên cạnh cậu ta rồi ngồi bệt xuống, cười ha hả: "Chắc chắn hắn không ngờ tới... chân trước chân sau xuống suối vàng rồi mà vẫn bị ta đuổi kịp."

Nghe vậy, tôi sững người.

"Tiểu thư chớ lo lắng." Hồ Yên giễu cợt. "Ta vốn thù dai nhớ lâu, đã quyết phải mang theo mối thù này tới kiếp sau!"

Cô ngưng lại một chốc, trầm ngâm tự nhủ: "Chỉ là ta lại sợ mình chết rồi... ăn cháo lú xong là quên đi hết thảy*. Vì thế ta sẽ bám theo hồn phách Bách Chu xuống đủ mười tám tầng âm ti địa ngục, tận mắt trông thấy hắn bị đày đoạ!"

[*] Cháo Lú: Do Ngạ Quỷ nấu bên trong cửa âm phủ. Tất cả những hồn ngang qua đây để đi đầu thai đều bắt buộc phải húp Cháo Lú, để quên đi kiếp trước, quên thời gian ở Địa ngục, quên tiếng nói của mình. (Theo Thần Thoại Việt Nam Chọn lọc)

"Niệm Tâm à, ta khó chịu quá..." Hồ Yên hơi ngẩng mặt lên, khoé mi long lanh. "Không thể chịu nổi..."

Tôi chưa kịp phản ứng, Hồ Yên đã rút ra con dao găm khi nãy, chĩa vào chính mình. Gương mặt cô như được phủ bởi một lớp sương mỏng, lạnh lẽo và nhạt nhoà. Chỉ với một tay, Hồ Yên dồn sức, mạnh mẽ đâm lưỡi dao vào cổ họng.

...

Trên thinh không vọng xuống tiếng kêu nửa thảng thốt, nửa tang thương, kéo tôi thoát khỏi cơn miên man mù mịt.

Tôi đã ngơ ngẩn như vậy bao lâu rồi nhỉ?

Không rõ.

Sẽ có những khi tôi tỉnh táo, hốt hoảng khi trông thấy bản thân ngồi bó gối bên cạnh Quân Trì, vùi đầu xuống mà khóc lóc thảm thương. Một tôi khác lạnh nhạt nhìn cô gái tóc tai rối bù, tay chân lấm lem, áo quần như ướp trong màu đỏ sẫm của máu, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.

Rồi tôi cũng hạ quyết tâm phải tự mình vực dậy, suy tính đường đi nước bước tiếp theo. Ngặt nỗi đôi chân không chịu làm theo sai bảo, tôi cố gắng thế nào cũng chẳng đứng lên nổi, sau vài ba lần ngã dúi dụi đành bỏ cuộc.

Trạng thái tinh thần bất ổn này tiếp tục xoay vòng, lúc này lúc kia, tôi đã chí cùng lực kiệt nên không buồn phân biệt thực hay ảo nữa.

Cũng bởi vậy mà khi nghe thấy một tiếng rít dài, vô số bước chân dồn dập tiếp cận, tôi còn cho rằng mình đang tưởng tượng.

Lòng tôi chợt xáo động.

Trần Thuyên? Anh đã tìm thấy tôi sao?

Một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, dường như đang cúi đầu quan sát tôi.

"Dạ bẩm, chỉ còn một người còn sống thôi ạ!" Kẻ nọ xoay người, cúi đầu ôm quyền.