Mạn Thiên Hoa Vũ

Quyển 1 - Chương 50-1: Quyết định




Bách Chu đã bắt được hung thủ sao?

Ngày ấy tôi và Trần Thuyên từng nói phải chờ xem hung thủ bị bắt rồi còn sống hay đã chết. Việc này sẽ xác định được Bách Chu có phải là gian tế hay không.

"Từ khi nào vậy?" Tôi nhanh chóng tiến lại gần Thành An.

Một câu hỏi rất đơn giản nhưng trông bộ dáng của y thì lại như gà mắc tóc, ngập ngừng mãi không thốt nên lời.

Đông Ly thấy vậy liền lặp lại câu hỏi của tôi, tỏ ý sốt ruột.

Thành An ấp úng: "Cũng...cũng mới, mới đây thôi. Tiểu thư có muốn gặp gã không?"

Tôi nhíu mày, hỏi thế là sao?

Y chần chừ trong giây lát rồi đáp: "Vì cô biết kẻ đó."

...

Thành An bảo chúng tôi quá giờ Thân ngày mai hãy qua quán rượu, y sẽ chờ sẵn ở cửa.

Tên hung thủ Đồng dao bị Bách Chu tóm về, hiện tại tạm giam ở 'căn cứ bí mật' của Dạ Hành trước khi giao cho phía Kiểm Pháp. Nếu không phải vì sự xuất hiện của gã ma-càn-sùng tấn công tôi thì có lẽ hung thủ Đồng dao cũng không bị Trần Thuyên để ý tới vậy.

Mọi người, đặc biệt là Trần Thuyên, đều nhất trí cho rằng mục tiêu của gã người thượng chuyên uống máu chính là tôi. Mà lý do lại là để cản trở quá trình điều tra về vụ án Đồng dao.

Điều này cũng có nghĩa: Gã ma-càn-sùng, hung thủ Đồng dao và gian tế trong Dạ Hành chắc chắn có liên kết với nhau, theo cách nào đó.

Đông Ly tắm rửa sạch bụi đường xong xuôi liền nằng nặc đòi ngủ chung với tôi. Đương nhiên là tôi đồng ý.

Trước khi biết Đông Ly là Dạ Hành thì tôi cũng đã sớm coi nó như một cô em gái thân thiết. Chỉ là có một số nguyên tắc nó nhất quyết không chịu phá vỡ, ví như phải gọi tôi là "cô" cho đúng thân phận chẳng hạn.

Đông Ly rũ chăn, chỉnh gối rồi nằm xuống bên cạnh tôi.

Nó thỏ thẻ: "Khi nãy... vì sao cô cả lại nổi giận với anh An thế ạ?"

Tôi vốn không muốn nhắc đến chuyện này, cứ nghĩ tới là lòng mề quặn hết cả lên rồi. Thế quái nào nhìn khuôn mặt thảo mai của Đông Ly trong bóng tối một hồi tôi lại xả hết nỗi niềm ra cho nó nghe.

"... Quan trọng không phải là tứ hoàng tử hay Hoàng phi gì gì đó, mà đã hứa là phải giữ lời. Nhờ người tới báo một câu với ta một câu thì chết à?" Tôi sẵng giọng kết luận.

Đông Ly trầm ngâm không đáp. Sau đó tôi cảm nhận được bàn tay cô đang vỗ nhẹ lên vai tôi, tựa như an ủi dỗ dành.

Tôi chỉ biết thở dài.

Con bé cất lời, giọng hơi trầm xuống: "Nói không ngoa, Huy Tư Hoàng phi là tuyệt sắc giai nhân không ai sánh bằng trong hậu cung kia. Huy Tư tiến cung sau Thánh Bà phu nhân một thời gian ngắn nhưng lập tức nhận được phong hiệu Hoàng phi, chỉ đứng sau một người."

Miệng thì nói vậy nhưng tôi không hề thấy Đông Ly có chút xíu nào e sợ cái "cao quý tột bậc" ấy của Huy Tư hoàng phi. Thậm chí nó còn gọi thẳng là Huy Tư, không thèm thêm phong hiệu ở phía sau nữa.

Tôi ra hiệu cho con bé tiếp tục.

"Huy Tư gần như là người đứng đầu trong đám hậu phi, chỉ kém Thánh Bà phu nhân chút xíu về danh phận thôi ạ. Dù sao cô ta cũng không có xuất thân hoàng tộc, là cành vàng lá ngọc như Thánh Bà. Nhưng cũng chính vì vậy, Huy Tư lại là phi tần duy nhất được phong hiệu cao quý mặc dầu không phải là người trong tôn thất, hơn nữa còn được Quan gia sủng ái, khiến cả hậu cung phải đỏ mắt ghen tị."

Trái tim trong lồng ngực như thắt lại, tôi phải há miệng ra mới có thể hít thở nổi. Cũng may là vị trí tôi nằm hoàn toàn khuất trong góc, Đông Ly không thể trông thấy được biểu cảm lúc này của tôi.

Giọng tôi hơi nghẹn lại: "Cha mẹ của Huy Tư là ai?"

Nó đáp: "Thân sinh của cô ta là Bảo Nghĩa vương đã quy tiên."

"Bảo Nghĩa vương..."

"Bảo Nghĩa vương Trần Bình Trọng."

Chẳng trách!

Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc. Câu nói nổi tiếng này chính của của Trần Bình Trọng

Ông là danh tướng nhà Trần, có công lớn trong cuộc chiến chống quân Nguyên, tận mạng với đất nước khi mới chỉ hai mươi sáu tuổi! Con gái của ông đâu thể chỉ là một cô quận chúa tầm thường?

Đông Ly lại bảo: "Cô ta cũng đã sinh được công chúa cho Quan gia, thời gian mang thai chỉ sau Thánh Bà phu nhân một, hai tháng gì đó thôi."

Tôi giật mình: "Hiện tại Quan gia có mấy người con vậy?"

Nó nhẩm tính rồi đáp: "Hiện ngài đã có ba công chúa, do Thánh Bà phu nhân, Huy Tư hoàng phi và một vị Chiêu viên sinh ra. Ngoài ra còn có thêm tứ hoàng tử, cô cả đã biết rồi."

Nghe xong tôi chỉ muốn kêu trời.

Lấy hết dũng khí, tôi đặt tay lên ngực như muốn ép chặt trái tim xuống, đoạn hỏi: "Vậy... Quan gia có bao nhiêu phi tần?"

Câu trả lời của Đông Ly khiến tôi thật sự muốn ngất đi cho rảnh nợ!

Con bé đáp: "Em chịu." Nó ngưng một lát rồi nói: "Trước giờ em đâu có quan tâm mấy người phụ nữ của Quan gia, ai nổi bật thì em mới biết thôi."

Trong đêm tối lại vang lên một tiếng thở dài đầy não nề.

Liệu Trần Thuyên có tam cung lục viện như mấy ông hoàng đế bên Trung Quốc không nhỉ? Hậu cung ba nghìn giai nhân, mỗi đêm chọn một mỹ nữ, tha hồ vui chơi hưởng lạc.

Con mẹ nó, mới tưởng tượng thôi đã muốn phát điên rồi! Hay là tiện đang giận nhau, tôi nhân cơ hội này bỏ trốn luôn? Trước đó thì viết một lá thư thật mùi mẫn, than buồn kể khổ, kết lại bằng một câu, kiểu như: "Từ nay ly biệt, mong người an vui"?

Bà nội nó, tôi chỉ đọc được vài chữ thôi chứ đâu có viết nổi thư!

"Cô cả đang nghĩ gì thế ạ?" Đông Ly cất tiếng tò mò.

Tôi vội lắc đầu: "Không, không có gì."

Phải lập tức lên kế hoạch đào tẩu mới được!

"Em cả gan suy đoán, cô đang buồn vì mấy bà trong hậu cung của Quan gia phải không ạ?"

Đương nhiên là tôi chối đây đẩy.

Đến lượt Đông Ly thở dài thườn thượt. Một lát lâu sau con bé mới tiếp lời: "Em nói cho cô nghe mấy câu này, đây đều là những gì em quan sát được suốt bốn năm theo hầu Quan gia."

Tôi liền kêu lên: "Uầy, lâu phết nhỉ!"

Con bé không thèm đáp lại câu này của tôi.

"Quan gia của hơn một năm trước và bây giờ là hai người hoàn toàn khác biệt." Đông Ly chầm chậm lên tiếng. "Dĩ nhiên em không dám nhận xét về cách Quan gia trị nước hay khi quản đám người dưới chúng em, mà là về cách ngài đối xử với những người phụ nữ khác. Và đặc biệt, với cô cả."

"Tuy rằng em vốn không quan tâm đến hậu cung của ngài nhưng qua đôi lần tiến cung để báo cáo công việc, em cho rằng tất cả đám hậu phi đó đều sợ Quan gia một phép, kể cả Huy Tư được sủng ái vô vàn hay Thánh Bà xuất thân cao quý." Tốc độ nói của Đông Ly dần tăng lên.

Tôi phì cười: "Đương nhiên phi tử là phải e sợ và tôn trọng Quan gia rồi."

Đông Ly phản đối: "Không phải đâu. Cái gọi là 'sủng ái' mà em nhắc tới chỉ bao gồm ban cho phong hiệu, một tháng nghỉ lại cung của phi tần đó bao nhiêu lần... Còn lại hoàn toàn không có chuyện mấy người phụ nữ ấy được nói chuyện một cách thoải mái với Quan gia như cô cả trước giờ đâu."

Nghe tôi thắc mắc, Đông Ly lại kể: "Em từng có hai lần diện kiến long nhan khi đang dùng ngự thiện cùng phi tần của ngài. Một người là Huy Tư, còn người kia thì em không rõ lắm. Cô cả ơi, không khí lúc ấy đáng sợ lắm. Trong thời gian dùng bữa, kể cả Huy Tư cũng không dám mở miệng, không dám gắp thức ăn cho Quan gia... Tựu chung là không hề có bất cứ tương tác nào với nhau cả. Em đứng chờ Quan gia ăn xong, cả hai lần, Huy Tư và cô phi tử còn lại đều yên lặng mà rời khỏi, từ đầu đến cuối chỉ có một câu xin phép lui đi mà thôi."

Tôi liền phản bác: "Chỉ có hai lần thì đâu nói lên điều gì?"

Đông Ly cao giọng, vô cùng tự tin: "Đúng thế. Nhưng ngay sau đó em đã hỏi lại anh An và được xác nhận rồi. Một tháng chắc chỉ có vài ba lần Quan gia gọi phi tần đến dùng ngự thiện, còn lại ngài không bao giờ đi tới tẩm cung của họ. Nói như nào nhỉ, gần như tất cả thời gian của Quan gia đều là ở cung Quan Triều mà thôi."

"Ồ." Tôi tỏ vẻ không quan tâm nhưng mọi suy nghĩ thì đang dần trở nên rối loạn. "Vậy câu nói Quan gia của năm một năm trước và bây giờ rất khác nhau có nghĩa là gì?"

"À... Số lượng phi tử phía sau hậu cung của Quan gia không hề ít. Chắc cô cả không biết khi xưa Quan gia ăn chơi thế nào đâu." Đông Ly đột ngột nhỏ giọng thì thầm như sợ bị ai nghe thấy.

Tôi nghe vậy liền bật cười, cách dùng từ của Đông Ly đã bắt đầu bị tôi ảnh hưởng mất rồi.

"Ừ. Ăn chơi ra sao?" Gắng nín cười, tôi giục con bé kể tiếp.

Đông Ly lưỡng lự hồi lâu mới quyết định tiết lộ cho tôi nghe về quá khứ của Trần Thuyên. Nó bảo: "Khi xưa Quan gia mê rượu xương bồ, cứ chiều tà lại mang ra uống. Lúc thì vài bát, có hôm lại uống gần hết cả vại. Quan gia từng bị Thượng hoàng trách mắng, mãi về sau mới bỏ được."

Chuyện Trần Thuyên nghiện rượu tôi biết. Mà hậu thế bảy trăm năm về sau cũng biết.

"Và... Quan gia còn từng có một tật xấu khác nữa."

Dám nói điều không hay sau lưng lãnh đạo cấp cao, Đông Ly thực xứng đáng được là một nhân viên của thế kỷ hai mốt.

"Trước đây... Quan gia cứ vừa mắt ai là lại đón vào cung, cô ạ." Con bé ngập ngừng.

Tôi lập tức sặc nước bọt. Bad boy đứng đầu Đại Việt?

"Ngày ấy, số lượng phi tần có lẽ phải lên đến trên dưới mười người. Nhưng mà... khoảng gần hai năm về trước Quan gia đã cho vài người xuất cung, nên hiện tại cũng không còn quá nhiều."

Chưa kịp lên tiếng, Đông Ly lại thì thầm: "Cô cả chớ có nghĩ đơn giản. Hậu cung phi tần không phải chỉ là yêu đương đơn thuần, duy trì dòng dõi cho hoàng tộc. Nơi ấy đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong bàn cờ chính trị, mỗi nước đi của Quan gia đều phải cực kỳ cẩn thận, và đương nhiên đều có ý nghĩa cả.

Quyền lực phía sau chốn hậu cung ấy phải được cân bằng và kìm hãm để không thể ảnh hưởng quá nhiều tới tiền triều. Đó là lý do vì sao mà Huy Tư dù đã sinh được hoàng tử vẫn phải giữ nguyên phong hiệu Hoàng phi, cô cả hiểu không?"

Tôi vội đưa tay lên day day trán. Chuyện này... e rằng phức tạp hơn rất nhiều so với suy nghĩ của tôi.

Đông Ly và tôi ậm à ậm ừ trò chuyện thêm một lát, đại khái đi đường mệt mỏi nên con bé lăn ra ngủ lúc nào không hay.

...

Sau giờ Thân, Đông Ly và tôi nai nịt gọn gàng tới căn cứ tạm thời của Dạ Hành – quán rượu không tên. Như đã dặn trước, Thành An đứng chờ sẵn, đích thân dẫn chúng tôi xuống hầm. Đi tới một căn phòng nhỏ ở cuối dãy mà trước giờ tôi vẫn nghĩ là nhà kho, y đột ngột chặn tôi lại, sau đó đẩy hé cửa sổ, đưa tay tỏ ý mời.

Tôi:?

Bảo tôi trèo cửa sổ vào ấy à?

Đấu mắt hồi lâu tôi mới nhận ra Thành An đâu hề chịu để tôi vào gặp mặt tên hung thủ Đồng dao, y chỉ cho phép tôi đứng ngoài nhìn vào thôi.

Trước tiên cứ thoả mãn cơn tò mò đã. Tôi nín thở, ghé mắt vào khe hở, thấy một người đàn ông cao lớn cởi trần, đang bị dây thừng trói chặt vào cột nhà. Trên người gã có vô số vết thương lớn nhỏ đang rỉ máu, có lẽ là đã bị Dạ Hành tra tấn nhằm lấy thông tin.

Gã hung thủ gục đầu trước ngực, tôi không tài nào nhìn thấy được khuôn mặt gã chứ đừng nói có thể nhận ra gã là ai.

Thành An khẽ hắng giọng, một người nhanh chóng đi ra khỏi góc khuất trong phòng - hình như là một Dạ Hành – rút đao ra rồi dùng nó nâng mặt gã hung thủ lên.

Hai mắt nhắm nghiền, không biết là đang ngủ hay đã ngất.

Tôi như bị điện giật, thân mình lảo đảo lùi về phía sau, may mắn có Đông Ly đỡ được. Choáng váng mất một lúc lâu, tôi liếc mắt sang Thành An, y chầm chậm gật đầu.

Nước da ngăm đen, gương mặt dữ tợn. Đặc biệt là một vết chàm lớn kéo từ quai hàm xuống cổ.

Gã...

Gã chính là Mặt đen! Không, phải gọi là Đặng Bá, tên hầu của Tống Chí Khiêm ngày ấy!

Đông Ly thấy biểu cảm sét đánh của tôi cũng không nhịn nổi tò mò, phải ngó vào nhìn một cái. Và thế là cả hai chúng tôi đều ngẩn người ra với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Tưởng... tưởng gã chết rồi?" Đông Ly lên tiếng, thay lời tôi muốn nói.

Thành An nặng nề gật đầu: "Lừa được Quan gia và Dạ Hành, kẻ này thực không đơn giản."

Chuyện gian tế Đông Ly vẫn chưa biết. Riêng vụ nghi ngờ có kẻ phá hoại khiến Bách Chu bỏ mặc tôi ngày trước, hẳn Trần Thuyên đã có cách giải quyết ổn thoả để không đánh rắn động cỏ, gây hoang mang trong nội bộ Dạ Hành.

Khi xưa sau cuộc trò chuyện riêng với Tống Chí Khiêm, tôi đã kết luận rằng kẻ đứng sau vụ Thần giữ của chắc chắn không phải là hắn. Bề ngoài nhìn vào tưởng như Tống Chí Khiêm là kẻ chủ mưu, bắt cóc con gái nhà lành về để làm Thần giữ của nhằm coi giữ tài sản của người mẹ quá cố. Nhưng nếu xét kỹ sẽ nhận ra hắn bị ai đó giật dây, mọi hành động đều có sơ hở.

Tôi vừa tiến lên một bước liền bị Thành An đưa tay ra ngăn lại.

"Tiểu thư muốn làm gì?"

"Vào nói chuyện với gã." Tôi hùng hổ đáp.

Y lạnh mặt: "Không thể."

Tôi nhíu mày.

Thành An nói: "Gã ta cứ mở miệng là chửi bới loạn xạ, tốt nhất là cô nên tránh xa."

"Nhất quyết không để tôi vào?"

Y dứt khoát nói: "Mong tiểu thư thông cảm."

Nghe vậy, tôi hất đầu với Đông Ly: "Mau đánh ngã anh An cho ta!"

Dĩ nhiên là chẳng hề có cuộc đánh lộn nào ở đây cả. Trình độ võ thuật của Đông Ly không thể sánh với Thành An, con bé lập tức lùi về phía sau đầy sợ hãi.

Y lạnh lùng: "Tố... Đông Ly, em đưa tiểu thư lên trên đi."

"Vâng ạ." Rất ngoan ngoãn.

Tôi:?

Rồi "cô cả" tôi đây vứt đi đâu?

Không còn cách nào khác, tôi đành theo Đông Ly rời khỏi tầng hầm.

Vừa bước lên bậc thang cuối cùng, một dáng hình đột ngột xuất hiện khiến tôi không kịp trở tay, trán lập tức đập thẳng vào lồng ngực của người đó.

"Ối chao!"

Cổ tay tôi bị một sức mạnh vô hình giữ lại, giúp tôi tránh khỏi việc bị bật ngược về phía sau mà ngã lăn xuống.

Nhìn thấy Trần Thuyên, tôi biết ngay mình đã bị lừa.

Nghĩ kỹ lại một lượt, Thành An nói dối về việc mới tìm thấy hung thủ, lại hứa hẹn cho tôi gặp gã... đương nhiên đều là để tôi dẫn xác đến quán rượu này.

"Xin Quan gia tránh đường." Tôi giật tay ra khỏi 'gọng kìm' của Trần Thuyên rồi lạnh nhạt cất tiếng.

Trần Thuyên sững người trong giây lát rồi bảo: "Không thể nói với ta vài câu được à?"

Tôi cười: "Đây là câu thứ hai."

Nghe vậy, anh chỉ biết bày ra vẻ mặt đầy bất lực.

Giằng co nhau mãi ở lối đi không phải chuyện hay ho gì, mà Trần Thuyên kia có vẻ sẽ không chịu bỏ qua nên tôi đành xuôi xị.

Chúng tôi ngồi gần cửa sổ của quán rượu vốn ế khách, nhìn ra một con ngõ nhỏ heo hút, không người qua lại. Đông Ly và Thành An chọn một vị trí cách đó vài ba bàn, chốc lát đã chìm đắm trong câu chuyện của riêng họ, không còn tỏ vẻ chú ý đến tôi cùng Trần Thuyên đang làm trò gì nữa.

Anh cười khẽ: "Đông Ly đi cả tháng, chắc có nhiều chuyện để kể cho Thành An lắm đây."

Tôi chỉ yên lặng, không bày tỏ ý kiến.

Một giây dài tựa trăm năm. Dường như chưa bao giờ chúng tôi rơi vào trạng thái gượng gạo như bây giờ. Mà dù nếu có, một trong hai người cũng sẽ nhanh chóng tìm cách để giải quyết.

"Nàng muốn uống chút rượu không?" Trần Thuyên ngập ngừng cất lời.

Chợt nhớ đến những câu chuyện đêm qua Đông Ly kể, tôi thấy hơi tức cười. Trần Thuyên mà kẻ khác sợ một phép, giờ đang lúng ta lúng túng trước mặt tôi như thế này đây.

Tôi gật đầu đồng ý. Một lát sau chủ tiệm nhanh nhẹn mang tới một vò rượu cùng hai cái chén nhỏ. Tôi nheo mắt nhìn, hoá ra là anh chàng Bất Doanh của Dạ Hành. Gương mặt y được hoá trang thành một ông lão khoảng sáu, bảy chục tuổi, nếu không phải là tôi đã có quen biết từ trước thì chắc chắn không thể nhận ra được.

Bất Doanh không có bất kỳ một động tác dư thừa, rượu vừa đặt xuống bàn thì lập tức xoay người biến mất.

Trần Thuyên chầm chậm rót rượu, đẩy tới trước mặt tôi trước tiên. Tôi cũng không khách khí, nhấp thử một ngụm. Là rượu hoa cúc, loại rượu mà tôi đã từng uống cùng anh ở hành cung Tức Mặc. Khi ấy uống không nhiều mà còn thấy tâm trí chuếnh choáng, có lẽ tôi nên cẩn thận một chút.

Anh không phải là người hay lòng vòng, sau khi nhấp rượu liền lên tiếng: "Tối qua trẫm đã tới gặp nàng."

Đã?

Hai mắt tôi híp vào nhìn anh, tỏ ý không hiểu.

Trần Thuyên cười khổ: "Nghe tiếng nàng mắng Thành An nên sợ, không dám vào. Cũng may Nhất đẳng Ngân bài Thị vệ lại có thể nghĩ ra cách kéo nàng ra ngoài, từ đó chúng ta mới có cơ hội được gặp nhau ở đây."

Tôi bĩu môi: "Thì rõ là tôi bị lừa rồi còn gì!"

Trần Thuyên cười khổ một tiếng, dường như bỗng quên sạch mọi thứ, không biết tiếp theo phải làm gì cho phải.

"Đã mất công tới đây rồi, Quan gia cần nói gì với tôi thì xin hãy nói luôn đi." Tôi lắc lắc chén rượu khiến nó bị sánh ra bàn không ít.

Đây là một hành động đi ngược lại với các quy tắc trong phim ảnh hay những cuốn tiểu thuyết tình cảm máu chó.

Đáng ra hiểu lầm giữa hai người chúng tôi sẽ càng trở nên cao trào khi Trần Thuyên gào lên mấy câu kiểu như: "Hãy nghe ta giải thích!" Sau đó tôi vùng vằng, õng ẹo, khóc lóc rằng: "Không! Ta không muốn nghe! Xin người hãy đi đi!"

Hai người giằng co nhau hồi lâu, nước mắt ào ào như mưa rào tháng tám. Cuối cùng tôi giật đùng đùng, quay người bỏ chạy. Chỉ nghe tiếng Trần Thuyên vọng tới từ phía xa, gọi tên tôi trong đau khổ.

Trong lúc chờ Trần Thuyên lên tiếng, tôi lại nghĩ tới một câu chuyện cười khác.

Người đàn ông tên A tâm sự với bạn rằng anh ta và người yêu vô cùng tâm đầu ý hợp, ấy vậy mà lại bị gia đình ngăn cấm. Bạn của A hỏi: "Nhà cậu ghê thế cơ à?" A nghe vậy liền thở dài: "Ừ, vợ con tớ không chấp nhận."

Liên tưởng tới chính tôi và Trần Thuyên, nhất thời không nhịn được, tôi liền phì cười một tiếng rất không hợp hoàn cảnh.

Trần Thuyên vốn đã nói được mấy từ, thấy tôi cười liền ngưng lại, vẻ mặt hơi méo mó.

Tôi vội xua tay: "Xin... lỗi. Quan gia tiếp tục đi."

Đại khái anh cũng không biết phải tỏ thái độ ra sao, đành phải nói lại từ đầu.

"Về tên Đặng Bá kia... ngay sáng ba mươi Bách Chu đã bắt được rồi. Chuyện này quá sức phức tạp, không thể kéo dài thêm nữa nên ta muốn đích thân thẩm vấn gã. Mà nàng cũng biết là Tết nhất thế này, trong cung sáng chiều đều là lễ tiệc, ta muốn trốn cũng không nổi. Thời gian rảnh rỗi duy nhất mà ta có chỉ là ban đêm mà thôi."

Tôi vội chen vào hỏi: "Vì lý do này mà Quan gia mới không thể tới đón giao thừa cùng tôi à?"

Nói xong liền muốn cắn lưỡi chết đi cho rồi. Hỏi thế khác gì thừa nhận mình để tâm tới việc Trần Thuyên lỡ hẹn ngày ấy? Mà dường như anh cũng có suy nghĩ giống tôi, miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười mơ hồ.

Tự dưng trông tên nhóc hoàng đế này vui đáo để.

Trần Thuyên lại nói: "Cũng bởi thời gian này ta không được nghỉ ngơi điều độ, thiếu ngủ, lại bị dính mưa nên tới hôm qua ta không thể gắng gượng được nữa mà đổ bệnh..."

Giọng anh càng lúc càng nhỏ đi, xem chừng rất không muốn nhắc đến chuyện này.

Nghĩ kỹ lại thì đúng là vài ba hôm trước có mưa đêm thật.

"Trưa ngày hôm qua... Hoàng phi trở dạ. Khi ấy thái y đã kê thuốc, ta cứ nửa tỉnh nửa mơ cả chiều. Hai lần chạy đến tẩm cung của Hoàng phi, một lần là khi cung nhân thông báo rằng Hoàng phi đau quá mà ngất xỉu, còn lại chính là lúc hoàng tử Mạnh của ta bình an ra đời. Ta... sau đó quay về ngủ mê mệt, đến tối tỉnh giấc mới nhớ ra đã lỡ hẹn với nàng..."

Tôi quan sát kỹ nét mặt và cách nói chuyện của Trần Thuyên, nhận ra anh luôn duy trì cách gọi Huy Tư là Hoàng phi, thể hiện sự xa cách rất rõ ràng. Nhưng khi nhắc tới hoàng tử Mạnh, con ngươi như ánh lên một thứ ánh sáng lấp lánh, nét dịu dàng hiển hiện trong nụ cười của anh. Cha nào mà không thương con, nữa là Trần Thuyên đã từng mất đi ba vị hoàng tử của mình?

Lồng ngực tôi vẫn như mắc nghẹn. Tôi thở hắt ra một hơi: "Nếu hoàng tử ra đời mà Quan gia vẫn cố chấp tới đưa tôi đi chơi... thì có lẽ tôi cũng chẳng thể nào chấp nhận được."

Trần Thuyên nghe vậy liền tỏ ra vui mừng: "Nàng nghĩ như vậy thật sao?"

"Đương nhiên rồi."

Anh khẽ thở phào một cái, thoắt cái đã trở về với đôi mắt hoa đào nở rộ.

Tôi chỉ biết cười khổ trong lòng.

Giải quyết được khúc mắc, chúng tôi không hẹn mà cùng yên lặng. Tôi nhìn qua vai Trần Thuyên, thấy Đông Ly đang nở nụ cười rạng rỡ, Thành An khẽ cốc đầu con bé một cái thật dịu dàng.

Lại nghĩ đến Đặng Bá đang bị giam dưới hầm, rồi tới Tống Chí Khiêm của ngày xưa. Tôi như hình dung được sợi dây vô hình kéo dài từ đầu mũi tên cắm vào vai tôi, xuyên suốt tới hiện tại. Sóng ngầm dữ dội, dù là thời bình nhưng Trần Thuyên không hề được làm một vị hoàng đế thảnh thơi.

Tôi tự rót thêm rượu rồi uống cạn, đoạn ngẩng lên nhìn Trần Thuyên, nhẹ nhàng nói:

"Tôi muốn nhờ Quan gia một chuyện."

Anh khẽ phì cười: "Được, không vấn đề."

Tôi ngạc nhiên: "Quan gia chưa biết là gì mà đã chấp thuận rồi?"

"Chỉ cần nàng yêu cầu thì ta đều đồng ý." Trần Thuyên dịu dàng nói.

"Vậy..." Tôi hít một hơi thật sâu, thấy ruột gan đang bị lửa cháy bao trùm. "Chúng ta... đừng gặp nhau nữa."

- ----

Sau chương này sẽ có một bài giải thích về hậu cung của Trần Anh Tông. Các bác cùng đón chờ nhé! =))