Mạn Thiên Hoa Vũ

Quyển 1 - Chương 24: Bắt cóc




"Há rằng ta chẳng nhớ mi

Xa xôi chẳng thể nào đi tới cùng."

Tôi không hề nghĩ tới việc thằng cha Tống Chí Khiêm kia vốn chẳng hề quan tâm tới việc tôi có hiểu gã ý nghĩa bài thơ mà hắn đọc hay không. Cái mà hắn muốn chỉ là một lời tuyên bố.

Tống Chí Khiêm gặp tôi qua Đoàn Nhữ Hài là điều chắc chắn xảy ra, chỉ là trước khi hắn tìm được cách để gặp tôi thì tôi đã tự dẫn xác tới trước mặt hắn rồi. Và quan trọng hơn là trực tiếp tạo điều kiện để Tống Chí Khiêm cho người theo dõi tôi.

Những điều này về sau tôi mới được biết, còn trước đó đều chỉ là nghi ngờ.

Khi tôi tỉnh dậy, chỉ cần cử động một chút liền nhận thức được rằng cả thân người đã bị trói cứng trên một chiếc ghế bằng đá. Có dây thừng quấn quanh bụng, đồng thời cả hai tay và hai chân cũng bị trói. Hai bàn chân trần được đặt trên thứ gì đó lạnh lẽo, không phải là sàn nhà.

Không biết tôi đã hôn mê được bao lâu rồi. Tôi khẽ nghiêng đầu nhìn quanh, nơi tôi bị nhốt tối như hũ nút, dường như không có lấy một tia sáng, chẳng thể phân biệt được ngày đêm.

Tôi quan sát xung quanh rồi nhìn lên trên, cách tôi một khoảng có một ô vuông lọt vài tia sáng xuống. Nếu tôi không nhầm thì đó chính là cửa, rất có khả năng nơi này là một tầng hầm.

Vậy rốt cuộc có phải là tôi bị tên giết người mà đám người Trần Thanh đang truy đuổi bắt cóc hay không?

Tôi rùng mình một cái, ho vài tiếng.

"Chị tỉnh rồi à?" Tiếng một cô gái vang lên ngay sau đó, xem chừng còn rất trẻ.

Tôi ngập ngừng một chút rồi lên tiếng: "Triệu Lan?"

Hiện tại Triệu Lan và Đỗ Khiết Tâm vẫn bị mất tích. Nếu cô gái này là một trong hai người đó thì có thể chắc chắn tôi cũng là nạn nhân của kẻ đang bị truy nã.

"Chị Lan đang ngủ. Chị là người quen của chị ấy à?"

Tôi thở dài một cái: "Vậy em là Tâm phải không? Đỗ Khiết Tâm?"

Cô gái kia liền reo lên, giọng vui vẻ: "Vâng, em là Tâm. Chị là ai? Sao... chị lại ở đây?"

Giọng Đỗ Khiết Tâm nhỏ dần khi hỏi đến lý do tôi cũng bị bắt cóc.

Tôi khẽ cười: "Em có còn nhớ không... chúng ta đã gặp nhau ở phủ Chỉ huy sứ Đỗ Quân. Chị là bạn của Chi..."

Đỗ Khiết Tâm bật cười khanh khách: "Chị là Niệm Tâm phải không? Em nhớ mà. Chúng ta cùng tên là Tâm."

Tôi ừ một tiếng, lòng trùng xuống.

Rõ ràng rồi, tôi cũng bị tên khốn kia bắt cóc. Chỉ là không hiểu mình đã rơi vào tầm ngắm của gã từ bao giờ, và vì sao tôi lại trở thành đối tượng của gã? Tôi có gì giống với những nạn nhân trước?

Về gia cảnh, về ngoại hình, về tuổi tác. Tôi đều không tìm được điểm chung.

Không lẽ... chỉ vì một cái tên?

Triệu Thị Mai, Triệu Thuỳ Oanh, Triệu Lan có chung họ Triệu. Hai người Bùi Thiên Ý và Phan Ý Linh đều có chữ "Ý" trong họ tên. Tôi... và Đỗ Khiết Tâm cùng tên là Tâm.

Nếu nói đó là lý do mà chúng tôi trở thành đối tượng của tên giết người thì liệu có khiên cưỡng quá không?

Tôi im lặng, Đỗ Khiết Tâm cũng im lặng. Sau đó tôi nghe tiếng thút thít khóc. Tôi lên tiếng an ủi cô một hồi, nhưng có lẽ đã lâu lắm rồi cô mới được nói chuyện nên cứ khóc và than khổ mãi không ngưng.

Tôi nhẹ nhàng hỏi: "Bọn chúng có đánh đập hay làm hại tới mọi người không?"

Đỗ Khiết Tâm đáp: "Không, bọn em vẫn ổn. Mỗi ngày đều có gia nô đem cháo xuống cho ăn. Chỉ là..."

Cô ngập ngừng đôi chút. "Chỉ là ở dưới này lâu quá, em không biết được mình đã mất tích được bao lâu rồi..."

Tôi nghe thấy cô khịt mũi, sau đó là tiếng thở dài đầy buồn tủi và uất ức.

"Vậy em có biết kẻ bắt cóc mình là ai không?" Tiếp tục dò hỏi, tôi chỉ cảm thấy bản thân cần phải có được nhiều thông tin nhất có thể.

Mặc dù... có biết được gì thì cũng vô dụng, quan trọng vẫn là những người ở ngoài kia có tìm thấy chúng tôi hay không mà thôi.

Đỗ Khiết Tâm không trả lời câu hỏi của tôi ngay, cô chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng: "Em không biết gì hết."

Trong lòng tôi nhói một cái. Đỗ Khiết Tâm có quen biết với tên bắt cóc? Vì sao cô còn che giấu cho gã?

Tôi còn hỏi Đỗ Khiết Tâm thêm vài câu nữa, cô vẫn nhiệt tình trả lời.

Từ cô, tôi tạm thu thập được một số thông tin khá hữu ích. Mỗi ngày đều có người đem cháo xuống cho Khiết Tâm và Triệu Lan ăn, lúc thì là đàn ông, lúc lại là phụ nữ.

Dưới này không đủ ánh sáng, chưa bao giờ Đỗ Khiết Tâm thấy được rõ mặt chúng. Ngoài ra, cứ sau khi ăn cháo xong thì cả hai người đều ngủ say như chết.

Tôi nhíu mày, hỏi lại: "Ngày nào cũng như vậy sao?"

Đỗ Khiết Tâm đáp: "Vâng... Nói đúng hơn là lần nào ăn cháo xong em đều ngủ rất ngon, chỉ có điều lúc thức dậy hơi khó khăn một chút. Người cũng càng ngày càng nhức mỏi."

Đúng là có gì đó không ổn.

Mặc dù Khiết Tâm đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng cô cũng không thể nào vô tư đến mức mình bị bắt cóc mà vẫn ăn ngon ngủ kỹ tới như vậy. Vậy là trong cháo có bỏ thuốc mê.

Nhưng mà... chúng chuốc thuốc nạn nhân với mục đích gì?

Đỗ Khiết Tâm lại hỏi tôi về tình hình bên ngoài, tôi nói hiện tại án này kinh động tới Quan gia rồi và ngài còn đích thân ra lệnh điều tra vụ án.

Cô cười vui vẻ, nói: "Thế thì tốt rồi. Quan gia nhất định sẽ cứu sống chúng ta!"

Trong lòng tôi chợt rung động.

Tôi lắc mạnh đầu một cái. Đã gần một năm rồi mà phía Đại an phủ sứ còn chưa điều tra được gì về hung thủ, dựa vào đâu mà tôi dám mong đám người bên ngoài kia sẽ phát hiện được manh mối mà đến cứu chúng tôi chứ.

Căn hầm rất im ắng, tới mức tôi còn nghe được rõ cả tiếng quần áo cọ vào nhau. Cả người tôi lạnh toát, lại nhớ ra ngoài tôi và Đỗ Khiết Tâm, vẫn còn một cô gái nữa đang mất tích – Triệu Lan – cùng bị nhốt ở đây.

Khiết Tâm kể với tôi rằng, Triệu Lan là một cô gái có giọng nói rất dịu dàng. Nhưng họ chỉ trò chuyện trong một, hai ngày đầu. Về sau Triệu Lan ngủ rất nhiều, mà Đỗ Khiết Tâm cũng không loại lệ. Dù có cố gắng đến mấy cũng không thể tỉnh táo nổi mà cứ ngủ li bì mà thôi.

Tôi còn muốn suy nghĩ thêm nhưng càng ngày càng cảm thấy khó khăn. Cơ thể này của Đoàn Niệm Tâm vốn đã yếu ớt, lại dính thêm việc hôm nay bị sốt, tôi đã quá mệt mỏi tới mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Đang thiu thiu ngủ, tôi nghe tiếng Đỗ Khiết Tâm reo lên vui vẻ: "A, đồ ăn đến rồi. Đồ ăn đến rồi chị ơi!"

Tôi mỉm cười, Đỗ Khiết Tâm dù thế nào cũng vẫn là một cô gái tràn đầy sức sống. Bị nhốt ở một nơi như thế này rất dễ bị xuống tinh thần, có người như Đỗ Khiết Tâm trò chuyện cũng đỡ hơn biết bao.

Đúng như cô nói, tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt phát ra từ phía trên. Tôi ngước nhìn, quả như bản thân đã dự đoán. Cửa gỗ được kéo lên dẫn xuống cả một dải ánh sáng nhạt nhòa. Lúc tĩnh, lúc động. Là ánh nến.

Từ ô cửa vuông phía trên, một người đàn ông bước từng bước nặng nề xuống. Tôi khẽ rùng mình một cái, bụng quặn lên bởi mùi cháo thơm phức. Cả một ngày trời trước khi bị bắt cóc, tôi còn chưa ăn gì.

Qua thứ ánh sáng le lói, tôi lờ mờ thấy phía sau người đàn ông kia còn có một người phụ nữ đang bê khay thức ăn xuống theo. Mắt dần quen hơn trong tình trạng tối tăm này, lòng tôi chợt trùng xuống khi nhìn rõ được mặt người đàn ông nọ.

Tôi ho vài tiếng, hỏi: "Cậu Khiêm có biết tôi ở đây không?"

Đương nhiên, tên mặt đen không trả lời. Miệng gã khẽ nhếch lên một cái, dáng vẻ rất tự hào. Trong lòng tôi thầm kêu không hay rồi, chỉ mong Đoàn Nhữ Hài nhớ tới lời dặn không được để Tống Chí Khiêm đi khỏi đó.

Và đặc biệt, cậu ta phải mang câu nói của tôi đến với Trần Thanh.

Choang!

Bát cháo vỡ toang dưới đất, một dáng người vô cùng quen thuộc đang đứng trước mặt tôi với hai mắt trợn to, tỏ vẻ không thể tin nổi.

Đúng là không tránh được vỏ dưa lại phải đụng cả vỏ dừa nữa.

Còn chưa kịp mở miệng, bên má tôi đã bỏng rát.

Thục Đoan.

"Hóa ra từ đó tới giờ là cô trốn ở đây?" Tôi thở hắt ra.

Ả cười lạnh, không thèm đáp lời.

Mặt đen vội quát lên: "Ô? Làm gì vậy?"

Có lẽ gã không biết thù oán của tôi và ả.

Thục Đoan không nhanh không chậm, nói: "Chính con ả này đã khiến ta phải trốn chui trốn lủi!"

Mặt đen nheo mắt nhìn Thục Đoan, rồi tiến lại gần tôi, cười khẩy: "Chẳng qua ngươi quá kém cỏi mà thôi."

"Ngươi nói gì?"

"Chỉ là một ả đàn bà." Mặt đen không giấu được sự khinh bỉ trong lời nói. "Cứ nhìn xem suốt năm nay, cả triều đình, cả đám người an phủ sứ đã phải khốn đốn thế nào chứ?"

Thục Đoan nghe vậy liền ngập ngừng: "Cậu Khiêm... cậu Khiêm tất nhiên là..."

Mặt Đen cũng không để Thục Đoan nói hết câu, gã sai ả tới bón chào cho Đỗ Khiết Tâm còn tự mình đưa thìa cháo nóng hổi dí vào miệng tôi. Ép buộc như vậy.

Phản kháng không nổi, tôi đã đói muốn chết rồi.

Dù biết rằng nếu ăn thì sẽ ăn cả thuốc mê, nhưng không ăn, tôi chẳng thể làm nổi. Mặt đen kiên nhẫn bón từng thìa cháo cho tôi, tôi cũng không khách khí mà ăn hết, thậm chí xong xuôi còn không quên vui vẻ khen cháo ngon.

Đương nhiên, thái độ này của tôi khiến Mặt đen không đừng được mà phải liếc trộm tôi vài lần.

Thục Đoan cho Đỗ Khiết Tâm ăn xong liền bỏ lên trên, trước khi đi vẫn tiện chân đạp vào tôi một cái thật mạnh.

Tôi cười khổ, có khi nào ả ta sẽ tìm cách xử tôi luôn ở đây không?

Mặt đen nán lại dưới hầm một lúc, có lẽ để kiểm tra Triệu Lan. Dưới này thực sự quá im ắng, tôi nghe thấy rõ tiếng Mặt đen thở dài một cái.

Gã nói rất nhỏ, dường như chỉ cho mình nghe: "Cậu Khiêm sẽ tức giận lắm đây..."

Cả người tôi lạnh toát.

"Triệu Lan chết rồi?" Tôi hỏi trong hoảng hốt.

"Hừ". Mặt đen cười lạnh.

Bên cạnh tôi, Đỗ Khiết Tâm không hề có phản ứng gì, tiếng thở càng lúc càng đều đặn. Đối với người ngày nào cũng ăn phải thuốc mê như cô, có vẻ như nó càng nhanh chóng có tác dụng. Mà chính tôi cũng đang dần thấy mí mắt nặng trĩu.

Tôi hít vào một cái, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh trở lại.

"Mục đích của các ngươi rốt cuộc là gì? Vì sao bắt cóc người ta rồi lại bỏ đói họ đến chết?"

Mặt đen còn chưa kịp trả lời, tôi cười khẩy một cái: "À, với một tên hầu như ngươi thì cậu Khiêm sẽ chẳng thèm tiết lộ kế hoạch cho đâu nhỉ. Hỏi ngươi đúng là phí công."

Mặt đen bật cười. Nhưng tôi còn chưa cho gã cơ hội được nói.

"Xem chừng Thục Đoan khi nãy mới biết đươc ý định của cậu Khiêm. Trông ả hạnh phúc thế cơ mà. Dù sao thì, cậu nhà ngươi cũng giữ ả lại trong nhà, giúp ả trốn khỏi quan binh."

Qua cách Mặt đen nói chuyện với Thục Đoan ban nãy, tôi có thể nhận thấy rằng Mặt đen luôn tỏ ra mình là "bề trên" đối với Thục Đoan, thậm chí còn rất sung sướng vì điều này. Hơn nữa khi Thục Đoan nhắc tới Tống Chí Khiêm lại tỏ ra ngập ngừng. Đây không phải sự sợ hãi, mà là tình ý. Cũng phải thôi, từ một kẻ bị truy bắt lại được một công tử nhà giàu cứu giúp, không cảm động mới là lạ.

Tôi cần phải tìm được điểm yếu trong tinh thần của Mặt đen.

"Này, không phải là hai người đó có... có gì rồi chứ?" Tôi khúc khích cười.

"Câm miệng!" Mặt đen quát lên. "Thục Đoan chỉ là một ả đào. Ả có tư cách gì mà đòi đứng cạnh cậu Khiêm? Dù làm thiếp thì ả cũng không xứng!"

Ha, vậy là tôi lại đoán đúng rồi.

Tôi mỉm cười đáp: "Đấy là ngươi nghĩ thế, còn cậu Khiêm thì ai biết được. Không chừng mai ngày kia ả lại trở thành chủ nhân của ngươi đấy. Mau đi lấy lòng ả đi."

Mắt tôi cay xè, nỗ lực giữ mình tỉnh táo thật quá khó khăn.

Mặt đen gầm gừ: "Nói nhăng nói cuội. Cậu Khiêm vẫn đang phải để tang bà cả!"

Gã khựng lại ngay, như thể mình vừa nói sai điều gì. Chẳng nói chẳng rằng, Mặt đen vội vã bỏ lên trên, đóng cửa cái "rầm" một cái.

Cả người tôi như được thả lỏng. Không kịp nghĩ bất cứ điều gì, tôi chìm vào giấc ngủ.

Lâu lắm rồi tôi mới ngủ yên được tới vậy, phải công nhận rằng thứ thuốc mê mà đám Tống Chí Khiêm dùng là hàng tốt. Tôi ngủ sâu tới mức nghĩ rằng mình đã chết rồi ấy chứ.

Chỉ có một chút thời gian tỉnh táo ít ỏi, tôi lập tức tổng hợp lại những thông tin "moi" được từ Mặt đen lúc trước.

Một, Thục Đoan chính xác là do Tống Chí Khiêm cứu về và giấu giếm quan binh. Ả có quan hệ gì với những vụ bắt cóc này không?

Hai, tuy cùng làm việc cho Tống Chí Khiêm nhưng Mặt đen và Thục Đoan không hề ưa nhau, nếu không muốn nói là rất thù ghét.

Ba, Mặt đen có nhắc tới "bà cả". Và người này hẳn đã qua đời. Bà cả ở đây chắc không phải vợ của Tống Chí Khiêm chứ? Hừm, không có khả năng. Vậy... là mẹ hắn? Mặt đen nói Tống Chí Khiêm phải để tang mẹ, không thể lấy vợ. Nghĩa là mẹ hắn mất cùng lắm cũng chỉ trong vòng ba năm đổ lại.

Vậy rốt cuộc vì cái chết của mẹ mà Tống Chí Khiêm phải chạy đi bắt cóc con gái nhà lành hay không? Thậm chí còn không "nể nang" gì mà bắt cả con gái của Ngự sử đại phu nữa chứ.

Tôi thở dài, thông tin nào cũng dẫn tôi đi vào ngõ cụt như vậy thì biết làm sao?

Những lần sau đó, Mặt đen và Thục Đoan không còn xuống hầm cùng lúc với nhau nữa. Tôi chắc chắn đó là do Mặt đen không muốn tiếp xúc với Thục Đoan. Một người sùng bái chủ nhân như Mặt đen, nhất định cũng mong muốn những điều tốt đẹp nhất, cao quý nhất dành cho chủ gã. Chính vì vậy Mặt đen mới tỏ ra khinh bỉ Thục Đoan và thái độ muốn trèo cao của ả đã khiến gã tức giận.

Tranh thủ những lần Mặt đen một mình xuống cho tôi và Đỗ Khiết Tâm ăn, tôi đều bồi thêm vài câu đá đểu quan hệ của Tống Chí Khiêm và Thục Đoan.

Theo những gì Mặt đen vô tình tiết lộ, mỗi ngày chúng tôi chỉ được ăn hai lần, mỗi lần là một bát cháo nhỏ. Vậy nghĩa là tôi đã mất tích được hơn ba ngày rồi. Đến thời điểm này, tôi không còn sức để giữ mình luôn tỉnh táo nữa.

Và Đỗ Khiết Tâm, từ hai lần ăn trước đã không còn đáp lời tôi, mặc tôi có gọi tên cô bao nhiêu lần đi nữa.

Cháo, cũng chỉ để một mình tôi ăn, không có phần của Đỗ Khiết Tâm.

Chẳng lẽ cô cũng chết rồi?

Không, không phải. Ngay sau khi Triệu Lan chết, Mặt đen đã đem xác cô ấy rời khỏi tầng hầm. Chắc chắn đến giờ, những người bên ngoài cũng tìm thấy xác Triệu Lan rồi. Đỗ Khiết Tâm vẫn còn ở lại đây với tôi, nghĩa là cô chưa chết.

Còn sống là được, dù chỉ còn một hơi thở.

Còn sống là được, như vậy, nghĩa là vẫn còn hy vọng.

Kỳ lạ là về phần Tống Chí Khiêm, hắn không một lần bước xuống dưới tầng hầm này. Có khi tôi còn nghe được tiếng Mặt đen nói chuyện với hắn phía trên tầng kia, nhưng tuyệt nhiên, chỉ có Mặt đen xuất hiện. Mà tôi, chẳng còn sức mà nói gì với gã nữa.

Tôi sắp mất nhận thức thật rồi.

Hai mắt không thể mở ra, bên tai chỉ là tiếng "ù ù" dày đặc. Tới hít thở cũng khó khăn.

"Bây giờ?" Một giọng nam trầm ấm vờn quanh tai tôi.

Dáng hình dong dỏng cao, với bộ vest đen lịch lãm.

Tôi lắc đầu.

Quỷ Dẫn Đường mỉm cười. "Vậy thì dậy đi thôi."

Nghe lời anh, tôi hít một hơi thật dài và mở mắt ra.

Khuôn mặt tèm lem nước mắt của Đỗ Chi, đôi mắt thâm xì của của Đoàn Nhữ Hài, nụ cười của Đỗ Quân cũng không khiến tôi an lòng hơn là cái gật đầu của Trần Thanh.

Tất cả mọi người, cả Phạm Bân đang bê bát thuốc tôi còn chưa uống đã ngửi thấy mùi đắng ngắt kia, đều thở phào nhẹ nhõm khi tôi tỉnh lại.

Tôi phì cười, khó nhọc nói: "Tôi không dễ chết vậy đâu."

Đỗ Chi thút thít khóc: "Nguy hiểm đến vậy mà chị còn cười được. Có biết chúng em lo tới mức nào không?"

Phạm Bân vội đặt bát thuốc xuống bàn, lại gần xoa đầu Đỗ Chi an ủi.

Tôi chưa kịp mở miệng, Trần Thanh đã nói: "Đỗ Khiết Tâm vẫn còn sống, đã về với Ngự sử đại phu rồi. Nhữ Hài, cậu kể lại tình hình khi ấy cho Niệm Tâm nghe."

Chà, từ lúc nào mà tôi và Trần Thanh lại ăn ý đến vậy chứ? Tôi còn chưa hỏi mà anh đã đáp lời rồi.

"Hung thủ là Tống Chí Khiêm?"

"Phải." Đoàn Nhữ Hài gật đầu xác nhận. "Tôi vốn đã nghi ngờ hắn từ lâu, không ngờ chị cũng phát hiện ra. Chỉ tội hành động quá ngu ngốc, rơi vào tay cọp!"

Tôi không hơi đâu đi phản bác thằng em hờ này, lý nhí nói: "Do tôi nóng lòng quá, không suy nghĩ cẩn thận..."

Đoàn Nhữ Hài lại nói, lần này ra tay bất ngờ, bên phủ Kiểm Pháp cũng có chuẩn bị trước nên đã tóm gọn được cả ổ. Tống Chí Khiêm, tên Mặt đen, và bất ngờ nhất là Thục Đoan vốn mất tích cũng bị bắt.

"Không hẳn như vậy." Đỗ Chi nói. "Đặng Bá vì muốn cứu chủ mà chịu thay một nhát đao, chết rồi."

Đặng Bá là tên Mặt đen.

Có những kẻ... trung thành đến vậy.

Tống Chí Khiêm không chịu khai gì, từ mục đích bắt cóc giết người, cho đến cách thức hắn thực hiện. Dụng hình cũng không có tác dụng. Thục Đoan yêu Tống Chí Khiêm, có lẽ ả cũng sẽ cố gắng bảo vệ hắn.

Bởi vâỵ mà dù đã bắt được hung thủ nhưng Đại an phủ sứ vẫn đang bó tay, không cách nào xoa dịu phía các gia đình có con gái bị sát hại chứ đừng nói là báo cáo lên Quan gia.

Long nhan giận dữ, Đại an phủ sứ chịu áp lực không nhỏ.

Tụng quan Hồ Nguyên Đức sốt ruột không chịu nổi, chốc chốc lại ngó đầu vào từ phía ngoài. Dù không nỡ nhưng Đỗ Chi vẫn phải đứng dậy, dẫn theo cả đoàn người ra ngoài. Phạm Bân tỏ ra khá khó xử, nhưng vẫn phải dặn dò Trần Thanh giúp tôi uống thuốc.

Hồ Nguyên Đức tiến vào trong, nhìn tôi với vẻ mặt áy náy.

Trần Thanh không để ý tới gã, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống cạnh giường. Anh múc một thìa thuốc, thổi qua rồi đưa đến gần miệng tôi. Rất ngoan ngoãn, tôi há miệng uống trọn thìa thuốc đắng ngắt, mặt mũi nhăn như khỉ.

Lần này chẳng còn chút dịu dàng nào, Trần Thanh nhét thẳng miếng mứt ngọt vào miệng tôi. Ngay lập tức, vị đắng còn sót lại trong miệng được thay thế bằng chút ngọt ngào dịu nhẹ.

"Khụ khụ." Hồ Nguyên Đức không biết mở lời thế nào, đành ho lên hai tiếng.

Tôi ngước lên nhìn gã, trong khi Trần Thanh bón cho tôi thìa thứ hai.

"Nói đi, còn chần chừ cái gì?" Giọng Trần Thanh đều đều.

Hồ Nguyên Đức ngập ngừng: "Dạ bẩm... Tống Chí Khiêm..."

"Hắn sao?" Tôi vội hỏi.

"Tống Chí Khiêm không chịu khai bất cứ điều gì, nhưng..."

Tôi nheo mắt nhìn, miệng nhai mứt. Loại này ngon thật, lần sau phải bảo Trần Thanh cho cả túi chứ ăn thế này không đã.

Hồ Nguyên Đức hít một hơi, nói: "Hắn muốn... gặp tiểu thư Niệm Tâm."