Ôn Mạn cảm thấy sao mà cô hay ra vẻ quá. Chu Khải vừa mới gọi một cuộc điện thoại sang là trong lòng cô đã cảm thấy vui như nở hoa rồi.
Vậy nên, mấy ngày sau đó cô đi làm, các đồng nghiệp đều nhận ra tâm trạng cô đang rất tốt.
Vu Tử còn có đôi lần gặp cô lúc ăn cơm, sẽ bưng khay cơm ngồi xuống trước mặt cô, hóng hớt hỏi: “Chị Mạn Mạn, có phải chị đang yêu đương không?”
Động tác xúc cơm của Ôn Mạn khựng lại, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: “Đâu có đâu.”
“Ai ~” Giọng nói của Vu Tử bảy cong tám quẹo, rõ ràng là không tin lời cô nói.
“Thật không có.” Ôn Mạn cầm ly nước lên uống, giấu đi vẻ mặt mình lúc này.
Từ sau lần trước phát hiện ra quan hệ giữa Vu Tử và Hoàn Lâm trong lúc vô ý ra, cô cũng không biết phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với cô ấy.
phải là vì cô biết chuyện cô ấy với anh rể có một chân mà thấy kỳ thị, mà là cô cảm thấy rất xấu hổ khi biết được bí mật của người khác.
“Chị Mạn Mạn, chắc chắn chị đang yêu đương.” Vu Tử chu miệng lên, vẻ mặt hầm hừ: “Bằng không sao chị cứ trốn em như thế chứ.”
“Chị có trốn em đâu.” Ôn Mạn phủ nhận.
Chị chỉ không biết phải đối mặt với em như thế nào thôi.
“Thôi bỏ đi, bỏ đi. Có điều em nói chị nghe tin này nhé, đảm bảo chị sẽ vui vẻ.” Vu Tử lén lút kề sát tai Ôn Mạn: “Tháng sau công ty chúng ta tổ chức đi du lịch, chọn Giang thành đi đó.”
Ôn Mạn:??
“Làm sao mà em biết được?” Theo bản năng Ôn Mạn hỏi lên tiếng, sau đó mới khựng lại, chắc chắn là Hoàn Lâm nói cho cô ấy.
“Em nghe trộm được, hẳn là trước khi tan làm ngày hôm nay sẽ nhận được email thông báo thôi. Bao ăn, bao ở, bao vui chơi, chắc nghỉ đâu khoảng một tuần đó.” Vu Tử cười lên rất ngọt ngào, đè giọng xuống nói chuyện còn càng đáng yêu hơn.
“Giang thành…” So với việc được đi lịch, cái tên này càng làm cô động tâm hơn.
Nếu muốn đi du lịch, lúc nào cô muốn đi thì xin nghỉ phép hoặc nghỉ đông là đi được thôi. Cho nên được đi du lịch cũng không hấp dẫn cô bao nhiêu.
Nhưng nếu là Giang thành……
Có thể gặp được Chu Khải không nhỉ?
Đây là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu cô.
Lại bị cô giấu sâu xuống đáy lòng.
Vu Tử lại tiếp tục bô bô: “Nghe nói bây giờ bên Giang thành đã có tuyết rơi rồi. Ban tổ chức chọn địa điểm là suối nước nóng ở tuyết sơn. Chỗ đó có thể trượt tuyết, còn có cả triển lãm điêu khắc băng nghệ thuật nữa, chơi vui hơn Long thành nhiều lắm.”
Long thành ít khi có tuyết rơi, thỉnh thoảng vào khoảng thời gian đón tết thì có đổ một vài trận tuyết nhỏ.
Giang thành lại không giống thế, mùa đông ở Giang thành rơi trắng trời, đi tới đâu cũng là tuyết trắng xóa, đập vào mắt là một màu trắng chói lóa.
Ôn Mạn không thích mùa đông, rét lạnh khô ráo, nhưng mà cô thích tuyết.
Cho dù không biết có thể gặp được Chu Khải hay không, được đi chơi miễn phí thì cũng không tệ chút nào.
“Được rồi, không nói chuyện với chị nữa, em ăn xong rồi. Giám đốc Hoàn lại gọi em lên sửa sang văn kiện cho anh ấy. Thời gian nghỉ trưa mà cũng bóc lột trợ lý nhỏ, haiz.” Vu Tử vừa nói vừa làm bộ làm tịch thở dài. Ôn Mạn lại chú ý tới lúc cô ấy nói lại khó nhịn kẹp kẹp hai chân.
Mỗi tuần Hoàn Lâm sẽ chừa ra một hai ngày nghỉ trưa gọi Vu Tử lên đó, làm chút chuyện không cần nói cũng biết là chuyện gì kia. Mỗi lần xong việc đi xuống, Vu Tử lại tươi roi rói như đóa hoa vừa mới được người tưới tắm chăm bón.
Ôn Mạn cũng nhìn ra được. Mối quan hệ của Hoàn Lâm với Vu Tử, người tầng dưới có thể nhìn không ra. Nhưng những người ngồi trên lầu giám đốc ít nhất cũng biết được ít nhiều. Dù sao thì từ tiếng kêu không đè nén kia của Vu Tử, tường ở văn phòng sao mà ngăn lại được.