Mạn Kim Sơn

Chương 29: Người không bằng yêu




Bạch Tố Trinh nói muốn giữ con yêu này lại, thiền sư Pháp Hải chỉ cho rằng nàng muốn giữ nó bên cạnh để phục vụ mà thôi. Nhưng tính sơ sơ, yêu tinh trong Bạch phủ đã nhiều rồi, cứ cho là muốn giữ lại thì cũng phải giữ kẻ nào chịu khó một chút chứ.



Hiển nhiên, con thanh xà này không phù hợp. Thiền sư Pháp Hải cảm thấy nó quá giảo hoạt và nó lại mắc thêm cả nghiệt nợ phong lưu nữa, nếu cố giữ lại, e rằng sẽ gây ra thêm rất nhiều rắc rối mất.



Bạch nương nương lại nói, không để con yêu này đi được, bởi nàng cảm thấy, nó hẳn là mấu chốt để tìm ra tiểu mục đồng kia.



Nàng đã thử thăm dò pháp khí và thời gian tu đạo của nó rồi. Là một con xà yêu hơn bảy trăm tuổi, lại có bảo kiếm Bích Thanh trong tay, ngoại trừ tiểu Thanh ra thì có thể là con yêu nào khác đây? Còn về phần giới tính, thật ra thì lúc đầu thanh xà là con đực, sau đó vì đi theo Bạch Tố Trinh nên mới hóa thành nữ.



Tuy nó tự xưng là Thanh Yến, nhưng năm con quỷ đã lén nói với nàng rồi, tên nó vốn là Tiểu Thanh, là tên do cha mẹ nó đặt cho. Vì nó chê cái tên này nữ tính quá, lại tầm thường nữa, thế nên mới đổi tên. Thiền sư Pháp Hải không biết, trong tất cả những cuốn truyện truyền kỳ, nhân vật Tiểu Thanh đều xuất hiện trước Hứa Tiên. Chỉ tại bọn họ cứ chăm chăm làm sao để tìm tiểu mục đồng, suốt cả dọc đường lại gặp nhiều khó khăn mà quên mất rằng, sở dĩ năm ấy Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh gặp gỡ quen biết nhau chính là do Tiểu Thanh dẫn mối.



Giờ Tiểu Thanh đã xuất hiện rồi, hẳn là chẳng bao lâu nữa Hứa Tiên cũng sẽ xuất hiện thôi.



Bạch Tố Trinh nói rõ nguyên nhân và kết quả với thiền sư Pháp Hải xong, tuy thiền sư Pháp Hải không rõ vì sao có một số chuyện nàng lại chắc chắn như vậy, nhưng cũng bằng lòng tin tưởng nàng.



Thiền sư Pháp Hải không ngờ rằng, vừa mới giữ Tiểu Thanh lại thì rắc rối đã tìm tới rồi.



Ba ngày sau đó, cha mẹ Linh Hoa ôm theo đứa bé chặn trước cửa nhà nghỉ – nơi Bạch Tố Trinh ở. Nghe nói nàng đang chuẩn bị ngày mai sẽ lên đường trở về thì lập tức dứt khoát bước chân xông vào trong, trên mặt đầy vẻ hung hăng tức giận. Bà mẹ kế Trương Nguyệt Hoa của Linh Hoa trước nay vẫn là một người đàn bà chua ngoa đanh đá, số lần Bạch Tố Trinh tiếp xúc với bà ta không nhiều, nhưng lần nào cũng kết thúc trong khó chịu cả. Lần này đến tìm đương nhiên cũng không phải là chuyện dễ chịu gì. Vừa mới đặt chân vào cửa khu nhà phía Bắc, Trương Nguyệt Hoa đã lớn giọng gào to.



“Họ Bạch kia bước ra đây cho ta! Cô nói cứu con ta, kết quả là sau khi nó về cả người vẫn cứ thẫn thẫn thờ thờ, người không biết còn tưởng nó đã chết rồi kia đấy. Cô ra đây nói rõ với ta xem, cô cứu đứa nhỏ này thế nào đây?!”



Bạch nương nương và thiền sư Pháp Hải vì để bảo vệ cho Tiểu Thanh nên chỉ nói với người ngoài rằng đã đánh chết con yêu bắt cóc lũ trẻ ngay tại chỗ rồi. Cả đám trẻ kia sau khi trở về đều khỏe mạnh như rồng như hổ cả, không ngờ em trai của Linh Hoa lại không bình phục lại như trước được.





Lại nói đến cách bế trẻ con của Trương Nguyệt Hoa, chỗ nào gọi là bế đây? Rõ ràng là mụ ta đang xách cổ áo thằng bé mới đúng, nhìn không có một chút vẻ yêu thương nào cả.



Sau khi thiền sư Pháp Hải nhìn thấy vậy thì bước tới đỡ lấy A Văn, ngón tay lướt qua trán thằng bé, vẻ mặt hắn cũng biến đổi.



Thanh Yến thực sự đã độ lại linh nguyên về cơ thể A Văn rồi, nhưng mà xương cốt, sức khỏe của thằng bé này lại không được tốt, cộng thêm việc bị dính một chút yêu khí trong động nữa, nên không thể hấp thu được ngay lập tức, mà nó bị tích tụ lại ở vùng ngực, nếu cứ bị đọng ở đây thêm vài giờ nữa, chỉ e là sẽ không xong mất.



Trương Nguyệt Hoa thấy thiền sư Pháp Hải vẫn cứ im lặng thì trợn mắt bước lên chất vấn.



Rốt cuộc các người có tài cán gì không đấy? Tại sao những đứa bé nhà khác về thì khỏe như vâm, còn con nhà ta chỉ bước có nửa bước mà cứ như là bước vào quan tài là thế nào? Ta cảnh cáo các người, lão Trương nhà ta cho đến giờ chỉ có mình nó là con trai thôi đấy, nếu nó mà chết, không còn ai chăm nom chúng ta khi về già thì các người phải đền ta tiền đứa trẻ với tiền dưỡng già đấy!



Khi ấy Bạch nương nương đang gội đầu ở sân sau, vừa nghe thấy lời này thì dứt khoát túm tóc đứng dậy, tạt một gáo nước vào người Trương Nguyệt Hoa.



Mái tóc dài ướt đẫm bị nàng vò vò ở một bên, nàng vừa lấy tay chải chải, vừa bước đến trước mặt Trương Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: “Khám bệnh, chữa bệnh cho người đều phải trả tiền đó, bọn ta cứu lũ trẻ từ trong động yêu ra, có phải chỉ riêng mình con bà đâu? Khám chữa bệnh làm chết người phải đền tiền, thế đứa bé này đã chết chưa? Mụ luôn mồm nói thằng bé là con trai bà, vậy mụ sinh ra nó à? Ta cũng cảnh cáo lại mụ, đừng có càn quấy trước mặt ta, lúc bà đây khóc lóc om sòm chửi bậy, mẹ của mụ còn chưa sinh mụ ra đâu!”



Trương Nguyệt Hoa hoàn toàn không ngờ Bạch Tố Trinh lại dám tạt nước lạnh vào mình như vậy, bà ta giận dữ giương nanh múa vuốt nói: “Các người cứu một đứa trẻ sắp chết về, lại còn mắng ta không phải mẹ ruột, giờ còn dùng nước lạnh tạt vào người ta, cô mà xứng là tiên cô nỗi gì chứ?! Uổng cho Huyện thái gia tán dương các người là trên trời dưới đất khó mà tìm được, cô có khác gì một ả đàn bà chua ngoa đanh đá không?!”



Bạch Tố Trinh nói: “Đương nhiên là khác mụ nhiều rồi. Nếu ta không cứu đứa bé này, để lại trong động yêu kia thì chỉ có nước chờ chết mà thôi. Giờ cứu về cho mụ rồi, mụ lại còn cắn ngược lại chúng ta một cái, coi chúng ta là kẻ ăn chay yếu mềm đấy à?!”



Trương Nguyệt Hoa nói: “Ôi chao, ta nào dám nói ngài yếu mềm chứ. Ngài kiên cường lắm, ta đâu dám nói ngài sai, giờ ngài là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn của huyện Nhân Hòa chúng tôi kia mà. Bồ Tát đại từ đại bi dù gì cũng nên cứu giúp chúng sinh, giờ chúng ta cũng chỉ còn biết nín nhịn thôi. Sao đây, giờ các người định bỏ mặc chứ gì? Ta nói cho mà biết, còn lâu nhé!”




Người đàn ông họ Trương đi theo bên cạnh Trương Nguyệt Hoa cũng hai lần mở miệng, thấy Trương Nguyệt Hoa luôn hung hăng dọa nạt, không nhịn được mà khuyên nhủ.



“Nguyệt Hoa, thôi đi, hai vị đại tiên đã cứu con chúng ta rồi mà, đã tốt lắm rồi.”



“Thôi gì mà thôi?!” Trương Nguyệt Hoa xoay người lại vung tay cho người đàn ông kia một cái bạt tai, luôn mồm mắng: “Ta ở đây nói chuyện rõ ràng với cô ta thì liên quan gì đến ông hả?! Hay là ông thấy vóc dáng ả hồ ly tinh này xinh đẹp nên động lòng rồi? Ta nói cho Trương Đại Hữu nhà ông biết, ngay cả ông cũng chỉ là một tên hèn nhà họ Trương mà thôi, đừng mong ở ngoài can thiệp được vào.”



Nửa mặt bên trái của người đàn ông nhanh chóng bị hằn đỏ năm vết ngón tay, sắc mặt cũng đỏ bừng lên, sau đó lại chịu thêm những lời mắng mỏ kia, còn động chạm đến tự ái của một người đàn ông nữa.



Đôi môi Trương Đại Hữu mím thật chặt, cả khuôn mặt đỏ ửng lên, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im ặng.



Hắn nghèo từ tấm bé, sau khi vợ hắn chết, mẹ hắn lâm bệnh nặng, lại đúng lúc bà cô nhà Trương gia, mẹ của Trương Nguyệt Hoa vừa ý, bèn đến nhà Trương gia ở rể. Sau khi cưới Trương Nguyệt Hoa vẫn luôn không thấy gì, cho đến thời gian trước trong bụng mới có động tĩnh.



Vốn dĩ mụ ta đã chẳng hề để tâm đến sự sống chết của hai đứa con riêng của hắn rồi, đừng nói chi đến khi mụ ta có bầu, dường như bà ta chỉ mong cho A Văn sớm chết đi mà thôi.




Có điều, cũng không để thằng bé chết không như thế được, mụ ta còn muốn tiện tay bắt đền một khoản tiền nữa. Thật ra nhà họ Trương cũng chẳng phải nhà giàu sang gì, cũng chỉ là có nhiều tiền hơn những người nghèo khó một chút xíu, thế mà đã mắt cao hơn đầu rồi.



Thời gian trước đó, cửa hàng của Trương Nguyệt Hoa lỗ vốn, cha mụ chê mụ không giải quyết tốt mọi chuyện nên đã không còn chu cấp cho mụ từ lâu. Từ đó Trương Nguyệt Hoa càng coi hai đứa trẻ trong nhà là cái gai trong mắt, đánh chửi là chuyện thường rồi, giờ lại có thêm toan tính muốn lừa để lấy bạc nữa.



Trương Nguyệt Hoa lòng dạ ác độc, mồm miệng độc địa, còn Trương Đại Hữu lại chỉ có thể tự mình nuốt hận mà không làm được gì, ông ta chỉ có thể nói với thiền sư Pháp Hải: “Tiên nhân, ta là một kẻ vô dụng, nay chuyện thành ra như vậy cũng không phải chủ đích của ta. Ta chỉ cầu xin tiên nhân nếu như có cách, vậy hãy cứu lấy đứa bé mệnh khổ này. Ta ở đây dập đầu với ngài.”




Lúc này Linh Hoa cũng đã nước mắt ròng rã rồi, đôi mắt đã sưng thành hai quả đào, cô bé nhào vào chân thiền sư Pháp Hải nói: “Cầu xin tiên nhân, hãy cứu lấy em trai con đi mà, cầu xin ngài.”



Trương Nguyệt Hoa nhìn hai cha con họ không thèm nói giúp cho mình, đã thế còn hùa theo nhau nữa, trong phút chốc mụ tức giận đến giơ chân muốn đạp bọn họ. Bach Tố Trinh kéo lại vạt áo trước của mụ, giật mạnh một cái.



Trương Nguyệt Hoa cũng thuận thế lảo đảo theo mà ngồi dưới đất bắt đầu khóc lóc om sòm, khiến cho mọi người trong nhà nghỉ đều đi ra.



Nào là hai tên thổ phỉ của huyện Tiền Đường đã giết con của mụ.



Nào là người tu đạo mà bắt nạt phụ nữ, trẻ nhỏ, ồn ào khiến mọi người đều ra xem.



Có điều, người hiểu biết thì cũng đều là xem mụ náo loạn mà thôi, ấy vậy mà mụ chẳng tự biết.



Trương Nguyệt Hoa thấy Bạch Tố Trinh vẫn cứ liếc nhìn hờ hững thì bò từ dưới đất dậy, giơ tay định xô ngã nàng. Nào ngờ Bạch nương nương lại đánh trả.



Bạch Tố Trinh vặn khớp xương mụ kêu rôm rốp, rõ ràng là muốn đánh mụ phế luôn, đúng lúc ấy một người từ trong nhà bước ra.



Hôm nay Thanh Yến vẫn mặc cả bộ màu xanh như trước, sắc mặt vẫn tái nhợt, thấy Bạch Tố Trinh muốn ra tay thì bước lên mấy bước bắt lấy cổ tay mụ mà nói: “Đừng giận, để ta.”



Hết chương 29