Mạn Kim Sơn

Chương 2: Ngọn núi của Bạch Tố Trinh bị chiếm rồi!




Ngay sau ngày thiền sư Pháp Hải tức giận không thèm đánh nhau với nàng mà xoay người trở về chùa Kim Sơn, động Thanh Phong của Bạch nương nương nghênh đón một vị chủ nhân quái gở.



Đó là một yêu quái có thể biến hóa thành hình dạng con người, gương mặt rõ ràng sắc nét, mũi như đeo móc câu vô cùng xấu xí, ánh mắt sắc bén, đôi chằng mày nhô ra. Tuy y ăn mặc theo kiểu thân phận của kẻ tới kính thăm Bạch nương nương nhưng nhìn là biết đó chẳng phải là thể loại dễ gì chung đụng rồi.



Y nói với Bạch Tố Trinh rằng y rất vừa lòng với núi Nga Mi này, bởi biết trong này có Bạch nương nương chân thân một ngàn năm nên đặc biệt tới thương thảo một chút, muốn nàng giao lại cho y mà không để uổng một binh một tốt nào.



Bạch nương nương cho rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, hoặc là ngủ đến mụ mị mất rồi, nàng nghiêng người vô cùng chuyên chú duỗi lớp da rắn bên trong quan tài.



Nàng cảm thấy chắc là mình sắp thay da rồi, bề mặt da bên ngoài đã khô một lớp rồi, dính trên người không được thoải mái lắm. Lại duỗi một lúc nữa, ung dung thong thả quở trách yêu quái phục vụ bên cạnh.



“Trong động không có ghế à? Sao lại để khách đứng nói chuyện thế kia?”



Yêu tinh đứng cạnh nàng cười đáp: “Nương nương đúng là hồ đồ rồi! Trong động chúng ta ngoại trừ một cái trong phòng ngài ra, đâu còn cái nào khác đâu.”



Bạch Tố Trinh gật đầu nói: “Ờ, vậy ngươi mang cái băng ghế[1] đá lại đây cho vị khách quý này đi, chẳng biết ứng biến gì cả.”



Tiểu yêu tinh kia toét miệng đi chuyển băng ghế lại, kẻ xướng người họa, thái độ bắt bí rất rõ ràng, đó chính là không thương lượng gì hết.



Giao lại ngọn núi này ấy hả, nếu ngươi chịu ta lập tức làm băng ghế đá, để ngươi cùng ngồi ngang hàng với các yêu tinh. Nếu ngươi không chịu, vậy chúng ta cứ trực tiếp nói chuyện đi.



Vì vậy hai bên bắt đầu đánh nhau. Không biết là do Bạch Tố Trinh đã ngủ đông quá lâu hay là đã lâu không gặp phải đối thủ một mực liều mạng với nàng thế này nữa, nàng đánh không lại y. Nàng trở mặt gọi cả đoàn yêu con, yêu cháu lại cùng đánh.



Tên yêu tinh kia cũng có mang “người” tới, khắp núi đều là lũ “gia cầm” cánh dài biết bay, trong khoảng thời gian ngắn đã gây nên một trận náo loạn lớn, hậu viện động Thanh Phong của Bạch nương nương cũng bị sụp non nửa.



Bạch Tố Trinh trước khi bị xuyên ấy vốn cũng chẳng phải là “phần tử hiếu chiến” gì, sau khi vào động lại được vạn yêu tôn sùng.



Bởi vì so bì về phương diện số năm tu luyện với những yêu tinh khác, nàng thường dùng số tuổi là có thể lập tức thoải mái nghiền nát đối phương rồi. Giờ đây bị đánh một trận tanh bành như vậy, nàng thật sự không cam lòng. Lúc kể đến đoạn này với thiền sư Pháp Hải, nỗi oán giận trong lòng nàng lại càng găng thêm.



Nàng vén cánh tay mình lên cho hắn nhìn vết cào trên đó, lòng ngập tràn căm giận nói: “Lũ khỉ núi Nga Mi nhiều biết bao nhiêu chứ? Lúc tạo phản cũng chẳng dám bắt chuyện với ta đâu. Thế mà ngài nhìn xem, y còn cào ta nữa…”



Lũ khỉ núi Nga Mi đương nhiên không cào nàng rồi, nàng là con rắn có thể bay được kia mà, còn kẻ tới lần này lại là loài biết bay hơn cả nàng.



Thiền sư Pháp Hải vẫn cảm thấy Bạch Tố Trinh là loại phụ nữ trước nay chẳng hề biết ngượng. Nhân tiện xin nói luôn, hiện giờ bọn họ đang cô nam quả nữ ngồi trong một gian phòng, nàng lại có thể vén áo tới tận bả vai để cho hắn nhìn vết cào trên tay mình một chút.



Cần phải vén cao đến thế à?



Thiền sư Pháp Hải bưng chén trà lên một mực nhìn thẳng, không hề quan tâm đến tình trạng vết thương của nàng.



Bạch nương nương vô cùng bất mãn hành vi ngó lơ của hắn. Nàng chụm hai chân lại quệt về phía trước, trừng đôi mắt phượng dường như ngấn nước, giơ cao cánh tay nói.



“Ngài nhìn một cái đi, không nhìn sao biết tên yêu tinh kia là thể loại gì, rồi thì bản lĩnh dòng dõi lợi hại mức độ nào?”



Giọng điệu của Bạch Tố Trinh thuộc kiểu dịu dàng vô cùng, không chói tai, mà âm điệu lại lộ vẻ dịu dàng, truyền vào tai luôn cảm thấy nàng như đang làm nũng vậy.



Thiền sư Pháp Hải không kiên nhẫn mà phối hợp với nàng, nàng bèn giơ cánh tay lên quấy rầy chẳng hề chán.



“Ngài nhìn một cái đi, nhìn xong rồi thì cùng ta lên núi Nga Mi đoạt lại địa bàn.”



Thiền sư Pháp Hải nói: “Chuyện của đám yêu tinh, cô đi tìm yêu tinh mà giải quyết.”



Hắn không quan tâm mấy chuyện vớ vẩn của bọn họ.



Bạch Tố Trinh nghe lời này thì cảm thấy ngạc nhiên, khoác lác mà không biết ngượng, nói: “Ngài cũng biết danh tiếng bên ngoài của ta không được tốt mà, đâu có yêu tinh nào chịu giúp ta đánh đâu. Ngài là người xuất gia, mà người xuất gia thì phải phổ độ chúng sinh chứ. Trong kinh văn có từng viết rằng yêu tinh không được coi là chúng sinh à?”



Nói xong lại tiến tới thổi hơi bên tai hắn: “Ngài nhất định không chịu phổ độ cho ta ư?”



Hắn chính là kẻ muốn được phổ độ đây này!!



Thiền sư Pháp Hải thật sự hận không thể nhanh chóng thoát khỏi mấy cái chuyện vớ vẩn chốn phàm trần này, lại giương mắt nhìn Bạch Tố Trinh bên cạnh, cõi lòng càng thêm bế tắc, xoay mặt định bỏ đi.



Bạch nương nương đã sớm biết tính tình xù lông của hắn với mấy trò ầm ĩ này rồi, người đi, nàng lập tức chậm rãi bước theo sau, kéo áo nhà sư của hắn nói: “Thiền sư Pháp Hải, thương lượng nhé? Ngài đoạt lại núi giúp ta, còn ta giúp ngài tìm Hứa Tiên độ kiếp.”



Thiền sư Pháp Hải sững lại, ngoảnh lại nhìn Bạch Tố Trinh đang cười hòa hoãn với mình giống như đang thăm dò xem lời nói của nàng có thể tin được mấy phần.




Bạch Tố Trinh rất thoải mái để hắn nhìn, sau cùng còn cong khóe môi cười một tiếng: “Hòa thượng ngốc này, ngài nhìn vậy khiến ta xấu hổ lắm đấy!”



Thiền sư Pháp Hải đã quá quen với những lời trêu chọc của nàng, cho tới giờ thái độ của hắn với nàng cũng là vẻ mặt hờ hững vạn năm không đổi. Chuyên tâm suy xét kỹ một hồi, hắn hỏi: “Thứ kia lai lịch ra sao?”



Hắn không biết liệu lần này Bạch Tố Trinh có lừa hắn hay không nữa. Chỉ vì một Hứa Tiên mà hai người đã giằng co bao năm như vậy, hôm nay nàng ta lại chịu xuống núi, hắn đành tạm tin lời nàng một lần vậy.



Hơn nữa thiền sư Pháp Hải không thạo đường cho lắm, lỡ như lần này Bạch Tố Trinh lại “chuyển nhà” khỏi núi Nga Mi đến một chỗ xa hơn, hắn có muốn tìm nàng cũng không biết phải tìm đến bao giờ nữa.



Bạch Tố Trinh nhìn một cái, vậy là đáp ứng rồi nhé. Dáng vẻ vui sướng cười đến là đê tiện, nàng lại vén tay áo lên cho hắn nhìn vết cào trên cánh tay, nói: “Ngài nhìn đi, đây là thứ gì?”



Thiền sư Pháp Hải biết rõ Bạch Tố Trinh là kẻ khó dây dưa, đành phải đưa mắt tìm vết thương trên cổ tay nàng. Không thấy vết thương, hắn lại đành phải theo cánh tay nhìn dọc lên trên.



Cả năm Bạch Tố Trinh chẳng ra khỏi động, lại là yêu tinh hóa thành hình người, da thịt mịn màng trắng trẻo hơn người khác nhiều. Cánh tay kia giống như dài lụa trắng sạch sẽ, đặt ở đâu cũng như sắp tỏa ra ánh sáng trong ngần vậy, đâu có thấy vết thương nào chứ.



Thiền sư Pháp Hải tỉnh ngộ: “Cô trêu chọc ta.”



Bạch nương nương chậm rãi chớp mắt một cái, hàng mi khẽ lướt, đến là tinh nghịch: “Sao nào, chắc ta nhớ nhầm thôi, bị thương là cánh tay này cơ.”



Vừa nói nàng vừa vén tay áo khác lên, vẫn kéo cao như thế, chỉ một vết xước nhỏ trên cánh tay mình, nói: “Ngài nhìn này, đỏ cả lên rồi.”




Thiền sư Pháp Hải mím môi, khuôn mặt tuấn tú bỗng ửng đỏ, đó là do bị nàng làm cho quá đỗi tức giận. Trong lòng hắn biết hắn lại bị cái kẻ vô liêm sỉ này tròng ghẹo nữa rồi, hắn xoay người muốn đi ra cửa, lại bị Bạch Tố Trinh kéo lại: “Ôi chao, sao mà vừa nói đã giận thế. Tính tình người xuất gia đâu có tệ như ngài cơ chứ! Ngài nhìn lại chút đi, vết thương thật sự ở đây này.”



Bạch nương nương vừa nói vừa xoay cổ tay lại, quả thật trên cổ tay và cánh tay hiện ra một vết cào sâu.



Vết thương rất sâu, giống như bị một vật nhọn rạch qua, vết cắt đã bắt đầu kết vảy. Có lẽ do không được xử lý đúng cách nên vết thương từ đỏ đã biến thành màu đen, máu cũng khô, tụ lại bên trên.



Thiền sư Pháp Hải khẽ chau mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm vết cào kia, một lúc lâu sau nói: “Đạo hạnh không kém, là con ưng yêu ngàn năm. Hẳn là nó có pháp khí gì đó.”



Bạch Tố Trinh nói: “Pháp khí đó lợi hại chưa từng thấy, chính là một cây roi. Chẳng qua là sau khi nó hóa nguyên hình ta không đấu lại nó. Ta đã phân tích kỹ càng một lượt rồi, cảm thấy vấn đề nhìn chung xuất hiện ở việc nó là động vật lớp trên. Diều hâu là khắc tinh của rắn còn gì?”



Nàng nhớ mang máng chương trình “Thế giới động vật” nói vậy mà.



Pháp Hải nhìn Bạch Tố Trinh lại bắt đầu nói liên thiên một cái, chẳng thèm dông dài với nàng nữa. Móc trong ngực ra một bình sứ màu trắng bảo nàng tự bôi thuốc, sau đó xoay người ngồi trở lại đệm cói lau bát của mình.



Bát của hắn là bề trên đưa cho, có thể thu yêu, lấy ra là có thể thu vào. Ngoại trừ Bạch Tố Trinh không luyện hóa được thì phần lớn yêu tinh đều sợ thứ này.



Bạch nương nương tự mình bôi thuốc, xoa một hồi, lại nhìn trộm Pháp Hải một hồi.



Ánh mắt lướt từ hàng mi mắt cân đối tới sống mũi, rồi xuống đến bờ môi mỏng. Hắn nghiêm túc lau bát, ánh mắt nhìn thẳng chăm chú, thậm chí còn có phần thành kính nữa. Chén trà làm từ đàn hương bên tay trái hắn khắc một nhành hoa mai, trên miệng chén chẳng hề có hơi nước bốc lên.



Hình như hắn thích uống trà nguội, Bạch nương nương đứng cao nên nhìn được xa, có thể nhìn thấy những cánh hoa cúc nổi trên mặt chén trà. Nàng cười vắt chân bước tới, tựa người vào cạnh bàn trà và nói: “Tiểu hòa thượng này, ngài đã đến tuổi này rồi, có một số nhu cầu có phải không hề nhỏ đúng không? Cho nhiều hoa cúc như vậy, hỏa của ngài lớn vậy cơ à?”



Vừa nói ánh mắt vừa ngả ngớn nhìn hắn từ trên xuống dưới. Quệt khóe miệng cười như không cười một cái, là vẻ không có ý gì tốt vô cùng rõ ràng.



Lửa của Thiền sư Pháp Hải từ đâu mà tới chứ?



Chuyện hắn căm giận nhất không phải chính là con rắn vô liêm sỉ trước mặt này ư?!



Bạch Tố Trinh nhìn hắn tức giận đến mím chặt đôi môi thì cảm thấy rất vui vẻ. Nàng bưng chén trà trước mặt hắn lên, in môi lên chỗ hắn vừa uống, ấn hai bờ môi anh đào trên dưới xuống một cái, nói: “Hương vị cũng được lắm.”



Bàn tay của Thiền sư Pháp Hải dưới lớp tăng bào không kiềm được mà nắm chặt lại một chút.



Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn bóp chết cái thứ yêu nghiệt trước mắt này!



_________________



[1] Loại ghế dài, không có chỗ dựa



Hết chương 2